Cô Gái Địa Ngục

Chương 220: Bị Phi Cương bắt đi




Edit: Frenalis

Tôi lật giở gia phả, xem kỹ sự tích của tổ tiên Khương Vân. Trong một lần trừ tà, bà quen biết Quỷ Cốc Tử. Hai người tâm đầu ý hợp, bà ở lại Quỷ Cốc bảy ngày bảy đêm, cùng Quỷ Cốc Tử trò chuyện về mọi thứ trên đời.

Khi Khương Vân rời đi, Quỷ Cốc Tử luyến tiếc tặng bà một cây giá nến, bảo bà thắp lên đọc sách lúc đêm khuya.

Chuyện này thật lãng mạn! Tổ tiên của tôi lại ở Quỷ Cốc bảy ngày bảy đêm, không biết có chuyện gì đặc biệt xảy ra không nhỉ?

Tôi nhớ tới bức chân dung Quỷ Cốc Tử trong bức tranh cổ, dung mạo có chút khó thưởng thức. Tổ tiên tôi cũng thật là có khẩu vị đặc biệt.

Nhưng mà, tuy dung mạo không đẹp, nhưng người ta có tài. Vị tổ tiên Khương Vân này về sau gả cho một quý tộc nước Ngụy, sinh bốn người con. Thời đó, cưới gả, ly hôn đều là chuyện bình thường.

Khoan đã, giờ không phải là lúc tò mò chuyện riêng tư.

Tôi nheo mắt suy nghĩ, Quỷ Cốc Tử từng tặng Khương Vân một cây giá nến. Trong đống đồ lặt vặt của tôi hình như có một cây giá nến bằng đồng đã rỉ xanh, bị tôi vứt vào trong góc, phủ đầy mạng nhện.

Chẳng lẽ... là nó?

Tôi lại đem cây giá nến thời Chiến Quốc của Quỷ Cốc Tử vứt lung tung như rác rưởi, thật là phí của trời!

Chu Nguyên Hạo thì thầm với Trịnh thúc gì đó, sau đó đến gần tôi, thấp giọng nói: "Lâm Lâm, phái Hoa Sơn không đáng tin hoàn toàn. Để giết Phi Cương, họ có thể sẽ hi sinh em."

Tôi cười khổ: "Nếu Phi Cương tấn thăng thành Hạn Bạt, sẽ có hàng vạn người chết. So với họ, mạng sống của em có đáng gì."

Chu Nguyên Hạo nắm lấy vai tôi: "Đối với anh, dù cả thế giới có chết hết, anh cũng muốn em sống."

Tôi tiếp tục cười khổ. Hiện tại anh chỉ là quỷ, một mình đơn độc, tôi lại là người duy nhất bên cạnh anh, anh tất nhiên nói được như vậy. Nhưng một khi anh hồi sinh, là người thừa kế nhà họ Chu, gánh vác trọng trách gia tộc, lời thề này sẽ chỉ là lời nói suông.

Nhưng tôi vẫn gật đầu: "Em tin anh."

"Được, trời không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, anh canh cho em." Chu Nguyên Hạo hôn lên trán tôi rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ. Tôi nằm xuống giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng dâng lên nỗi buồn man mác.

Tôi dần dần nhắm mắt lại.

*******

Tôi thấy mình đang cầm một thanh kiếm gỗ đào trong tay, ở trong một toà nhà cổ xưa đổ nát đang chém giết lệ quỷ. Con quỷ này rất mạnh, tôi phải dùng hết sức mới tiêu diệt được nó. Lúc này tôi đã mệt lả ngồi bệt xuống đất, toàn thân đầy máu.

Có mấy người dân làng xông vào, tay cầm cuốc, đinh ba. Vừa thấy tôi người đầy máu, họ hét lên, nói tôi là lệ quỷ hại người, muốn thiêu chết tôi.

Tôi bị thương nặng không thể động đậy, chỉ biết trơ mắt nhìn họ giơ vũ khí lên.

"Dừng tay!" Một tiếng quát vang lên, dân làng dừng lại, dạt sang hai bên. Một người đàn ông cao lớn bước tới.

Người đàn ông mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, khoác áo choàng đỏ, đi theo sau là hai tên lính, khí thế bất phàm.

Anh ta nhìn tôi nói: "Đây rõ ràng là người sống, sao lại bảo là lệ quỷ?"

Nói rồi anh ta bế tôi lên, ôn tồn trấn an: "Đừng sợ, tôi đưa cô đi chữa thương."

*******

Tôi đột nhiên tỉnh giấc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Đây là mơ sao? Sao tôi lại mơ thấy giấc mơ như vậy?

"Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi Chu Nguyên Hạo.

Chu Nguyên Hạo đi đến bên cửa sổ vén rèm lên. Tôi nhìn ra ngoài, vô số Bạch Mao Cương Thi đang bao vây biệt thự, tất cả đều mặc quần áo bình thường, trông như là dân làng ở đây.

Tôi sợ hãi run người. Phi Cương đã cắn rất nhiều dân làng, họ bị trúng thi độc nên toàn thân mọc lông trắng, có móng vuốt, hóa thành Bạch Mao Cương Thi. Chỉ mới một hai ngày, anh ta đã tạo ra nhiều cương thi như vậy.

Đám cương thi đang tranh nhau lao về phía trước đâm vào dây đỏ. Dây đỏ sáng lên ánh sáng đỏ, thi thể chúng bị ăn mòn vang lên tiếng kêu xèo xèo.

Các đạo sĩ Hoa Sơn liều mình lao ra chiến đấu, máu đen bắn tung tóe, tay chân gãy lìa.

Một bóng người cao lớn xuất hiện giữa đám cương thi, tay cầm rìu. Anh ta chớp mắt đến trước mặt một đạo sĩ đang chiến đấu, bổ một nhát chẻ đôi người đó ra.

Máu tươi phun lên người anh ta, nhưng vừa chạm vào da thịt anh ta đã bị hút vào.

Anh ta lại xuất hiện đến trước mặt một đạo sĩ khác, bổ một nhát từ đỉnh đầu xuống hạ bộ, chẻ đôi người này.


Nơi Phi Cương đi qua, chỉ còn lại máu tanh và kinh hoàng.

Có bốn đạo sĩ mặc áo bào xám xuất hiện ở bốn phía. Phi Cương dừng lại cúi đầu nhìn, thấy mình đang đứng trong một trận pháp, tám lá cờ cắm xung quanh, bốn đạo sĩ đứng ở bốn phương vị Càn, Khôn, Khảm, Cấn.

Bốn người kết ấn, niệm chú: "Tam Thanh tối tăm ngự tôn, nhất đoạn nhân hữu lộ, nhị đoạn quỷ vô môn, tam đoạn tà sư lộ, tứ đoạn tai ôn ngũ miếu thần, ngũ đoạn Vu Sư tà ác lộ, lục đoạn sư ta hữu lộ hành, tự tòng lão sư tằng đoạn đoạn dĩ hậu, nhân lai hữu lộ, nhất thiết tà sư tà pháp quỷ vô môn, đạp tại thiên la địa võng bất dung tình, cẩn thỉnh Nam Đẩu Lục Tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh, ngã phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!"

Tôi giật mình, đây là chú Thiên La Địa Võng!

Vừa dứt lời, một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, chụp vào trận pháp.

Phi Cương bị vây trong trận thế, không thể động đậy.

Lý Chưởng Môn xuất hiện, tay cầm kim ấn, quát: "Nghiệt súc, nạp mạng đi!"

Dứt lời, kim ấn từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào người Phi Cương. Trận pháp chuyển động, lực lượng cuồn cuộn khuấy đảo bên trong. Phi Cương ngửa mặt gầm lên, thân thể từng khúc nứt vỡ.

Tôi không thể tin được, một Phi Cương lợi hại lại bị tiêu diệt dễ dàng như vậy? Hoa Sơn mạnh đến thế sao?

Đúng lúc đó, tôi phát giác được một luồng nguy hiểm sau lưng, lập tức quay đầu lại, sợ hãi tột độ.

Phi Cương xuất hiện sau lưng Chu Nguyên Hạo. Anh chưa kịp phản ứng, cây rìu đã chém vào vai phải, bổ ngang qua người, đến tận bụng dưới bên trái của anh.

"Không!" Tôi tuyệt vọng hét lên, dồn toàn lực thành một tiếng Sư Tử Hống, đánh về phía Phi Cương.

Chu Nguyên Hạo bị chém đứt người, dùng chút sức lực cuối cùng quay lại đâm một cây đinh đồng vào ngực Phi Cương.

Phi Cương rên lên, xé xác Chu Nguyên Hạo làm hai rồi ném sang hai bên, hứng trọn Sư Tử Hống của tôi.

Cú hống đó chỉ làm anh ta khựng lại một chút, rồi lao nhanh về phía tôi, túm lấy vai tôi. Tôi thấy trời đất quay cuồng, lại thêm kiệt sức, ngất lịm đi.

******

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt, lông mi khẽ động, mở mắt ra.

Tôi đang ở trong một ngôi miếu đổ nát, xung quanh tối om, chỉ thấy lờ mờ một bức tượng Phật còn một nửa.

Tôi nhớ ra mình bị Phi Cương bắt đi, toàn thân rét run. Sao anh ta không giết tôi?

Đúng rồi, anh ta nói sẽ không để tôi chết dễ dàng như vậy. Anh ta muốn tra tấn tôi như thế nào?

Tôi chạy đến cửa, cố gắng mở ra nhưng không được.

Lúc này tôi mới thấy trên cổ tay mình có một vòng tay bằng hạt cườm, bên trên có một viên trân châu màu đen.

Viên trân châu đen này chắc đã ở trên người Phi Cương rất lâu, nhiễm đầy thi khí. Người thường đeo vào sẽ bị tổn hại dương khí, bệnh tật liên miên không sống được bao lâu.

Tôi vội tháo vòng tay ra định ném đi, nhưng chợt nhớ đây chẳng phải là đồ của Khương Trân Nương sao? Tôi vuốt ve viên trân châu, nó to bằng ngón cái, đúng là châu tròn ngọc sáng. Nếu bỏ được thi khí, bán đi chắc được hơn trăm vạn.