Cô Gái Địa Ngục

Chương 218: Trân Nương




Edit: Frenalis

Cả hai đều im lặng, lão ăn mày càng nghĩ càng tức giận: "Lão tử ở cái trấn đó gần ba năm, so với các cậu, lão tử càng muốn cứu những người dân kia."

Không biết chạy bao lâu, đến khi nhìn thấy một thị trấn nhỏ khác, lão ăn mày mới thả hai người xuống giữa đường cái, thở hổn hển nói: "Chỉ đưa các cậu đến đây thôi, sống hay chết thì tùy."

"Khoan đã." Trương Hoành Thái gọi ông ấy lại, "Tiền bối, xin cho biết quý danh, để cháu báo lại với sư phụ..."

Lão ăn mày ngắt lời: "Một kẻ thất bại thôi, có gì mà nói? Cứ gọi tôi là lão ăn mày, còn tên thật thì tôi đã quên rồi."

Nói xong, ông ấy đạp đôi giày rách lộ cả ngón chân, nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

*******

Tôi và Chu Nguyên Hạo đang ăn cơm ở nhà hàng của khách sạn, Diệp Vũ Lăng gọi điện báo Đàm tổng đã chuyển tiền, theo quy tắc, hoạt thi là do tôi giải quyết nên tôi được phần lớn, cô ấy chuyển cho tôi bảy phần.

Tôi không từ chối, vui vẻ nhận lấy.

Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn ngân hàng, thông báo có khoản thu nhập hai triệu tệ. Tôi thở dài: "Làm người tu đạo, đúng là kiếm tiền dễ dàng."

Chu Nguyên Hạo ngồi bên cạnh, gắp cho tôi miếng cá sốt chua ngọt: "Người tu đạo kiếm tiền nhanh, tiêu tiền cũng nhanh, mỗi lần làm phép, dụng cụ, đan dược, bùa chú, đều phải mua bằng vàng bạc. Mà những thứ này không thể tiết kiệm, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Tôi vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, em biết vẽ bùa, cũng tiết kiệm được kha khá."

Đang ăn, tay tôi bỗng run lên, làm rơi đũa xuống đất.

"Sao vậy?" Chu Nguyên Hạo nhíu mày hỏi.

Tôi nuốt nước bọt, nói: "Em cũng không biết, chỉ cảm thấy như bị thứ gì đó đáng sợ nhìn chằm chằm."

Chu Nguyên Hạo định nói gì đó thì điện thoại reo, là Trịnh thúc gọi, sắc mặt anh lập tức sa sầm.

Tôi nhìn anh, anh nói: "Lâm Lâm, có chuyện rồi, Uông Nhạc và Trương Hoành Thái bị thương nặng, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt."

Chúng tôi lập tức đến bệnh viện nhân dân số một Tây An, Lý Thành Quý và mấy đệ tử Hoa Sơn cũng đã đến, còn có hai người của phái Mao Sơn, đi theo Trương Hoành Thái xuống núi rèn luyện.

Chu Nguyên Hạo không tiện hiện hình, tôi liền hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Lý Thành Quý lau mồ hôi: "Trương thiên sư và Uông tiên sinh đi điều tra vụ án ở ngoại ô phía Tây bị trọng thương. Theo Uông tiên sinh nói, kẻ gây thương tích là một đỉnh cấp Phi Cương."

Tôi đổ mồ hôi hột, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Phó Xuân trước đó chỉ là một cương thi mới thành Phi Cương đã đáng sợ như vậy, huống hồ đỉnh cấp Phi Cương, làm sao tôi có thể đối phó? Chẳng lẽ lại dùng cái miệng ba tấc không nát của mình để lừa gạt?

"Tôi đã báo cáo việc này lên Chưởng Môn, Chưởng Môn đã phái các trưởng lão Hoa Sơn xuất động, giết một Phi Cương chắc không thành vấn đề." Lý Thành Quý vội vàng an ủi tôi.

Tôi thở dài hỏi: "Vết thương của họ thế nào rồi?"

"Bị thương rất nặng, may mà không tổn hại đến xương sống và kinh mạch quan trọng, đã uống đan dược chữa thương qua cơn nguy kịch, nằm viện một thời gian sẽ khỏi hẳn." Lý Thành Quý cũng lo lắng, ông ta mới lên làm chấp sự không lâu, không ngờ lại gặp nhiều vấn đề nan giải như vậy, chẳng lẽ đây là thử thách của Tam Thanh dành cho ông ta?

Phòng chăm sóc đặc biệt không cho người ngoài vào, tôi chỉ có thể nhìn qua cửa sổ, hai người đã được tiêm thuốc giảm đau, đang ngủ say, may mà hơi thở vẫn đều đặn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, định ngồi xuống nghỉ ngơi thì bỗng nghe một tiếng "choang" lớn, cửa sổ thủy tinh của phòng chăm sóc đặc biệt bị đập vỡ.

Phản ứng đầu tiên của tôi là có người gây rối, nhưng nghĩ lại, ai lại đập phá cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt? Chẳng lẽ là ghen tị người ta có tiền, ở được phòng này?

Lý Thành Quý vội vàng dẫn người xông vào, người của Mao Sơn cũng không chịu thua kém, nhưng vừa vào cửa, họ lập tức sợ hãi.

Một người đàn ông mặc giáp lưới cổ xưa đứng trên bệ cửa sổ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người đang hôn mê trên giường, trong tay dần dần mọc ra một cây rìu.

Anh ta khẽ động, nhảy vào phòng bệnh, lúc tiếp đất, vì dùng quá sức nên đã làm vỡ cả gạch lát sàn.

Trong số những người này, người có thực lực mạnh nhất là Lý Thành Quý, tu vi tam phẩm cao cấp.

Ông ta nghiến răng, hét lớn lao về phía Phi Cương.

Một tiếng "choang" vang lên, bảo kiếm đâm vào người Phi Cương, nhưng không thể xuyên qua da, thậm chí không làm rách cả lớp giáp lưới trên người Phi Cương!

Anh ta dường như tức giận, vung tay tát tới, Lý Thành Quý đáng lẽ có thể né được, nhưng không hiểu sao, như thể bị doạ sợ, không hề cử động.

Bốp. Âm thanh da thịt va chạm vang lên, Lý Thành Quý bị đánh bay ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Thấy tình hình không ổn, tôi thả Kim Giáp tướng quân ra, nó bay một vòng trên không trung rồi quay về, chui vào bên trong người tôi ngủ, mặc tôi gọi thế nào cũng không chịu xuất hiện.

Tên nhóc này, đúng là biết bắt nạt kẻ yếu.

Tôi chưa làm gì gây tổn thương cho Phi Cương, nhưng lại thành công thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đột nhiên sững sờ.

Anh ta chỉ sững sờ hai giây, rồi lại động thủ, thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt tôi, một tay bóp cổ nhấc bổng tôi lên.

Tôi tưởng anh ta sẽ bóp nát cổ tôi, nhưng không ngờ, anh ta không ra tay, mà chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Chu Nguyên Hạo cuối cùng cũng hiện ra từ ngọc bội, dây roi Hắc Long Quang trong tay vung về phía cổ Phi Cương.

Dây roi quấn lấy cổ Phi Cương, định bẻ gãy xương cổ anh ta, nhưng cái cổ cứng như cột sắt, không lay chuyển được.

Phi Cương không quan tâm đến anh, anh ta lại gần đưa mũi lên cổ tôi ngửi ngửi, rồi giơ tay phải lên, đưa chuỗi vòng tay ra trước mặt tôi, gọi: "Trân Nương."

Có lẽ vì lâu không nói, giọng anh ta hơi cứng nhắc, tôi không hiểu nhìn anh ta, anh ta lặp lại: "Trân Nương."

"Tôi không phải Trân Nương!" Tôi hét lên.

Qua khe hở mái tóc rối bù của Phi Cương, có thể nhìn thấy đôi mắt của anh ta, rất giống với miêu tả "tinh mục mày kiếm" trong sách, chỉ là tròng mắt đỏ ngầu, trông rất đáng sợ.

"Trân Nương, tại sao lại giết ta?" Giọng Phi Cương rất cứng nhắc, tôi cảm thấy tay anh ta đang dần siết chặt lại, tôi dùng linh khí bảo vệ cổ, nhưng vẫn cảm thấy không khí vào phổi ngày càng ít, trong mắt Phi Cương tràn ngập hận thù, "Trân Nương, chết đi."

Đột nhiên, quỷ khí trong phòng dâng trào, tôi nhìn lướt qua Phi Cương, thấy Chu Nguyên Hạo đang phía sau anh ta, mắt cũng chuyển sang màu đỏ như máu, dây roi trong tay được bao bọc trong khí đen dày đặc.

Phi Cương cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo: "Ngươi là..."

Anh ta chưa nói hết câu, Chu Nguyên Hạo đã vung roi, cả phòng bệnh lập tức đầy sấm sét, vô số tia điện đánh vào Phi Cương, đánh bay anh ta ra khỏi cửa sổ.

Tôi cũng bị kéo ra ngoài, Phi Cương buông cổ tôi ra, tôi nhìn xuống dưới, sợ đến chết khiếp.

Mẹ nó, đây là tầng 7, rơi xuống không chết cũng tàn phế.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, roi Hắc Long Quang như rắn bay ra từ cửa sổ vỡ, quấn lấy eo tôi kéo tôi trở lại.

Tôi ngã vào lòng Chu Nguyên Hạo, ánh mắt anh lạnh lùng, còn muốn đuổi theo, tôi phát hiện tình trạng anh có vẻ không ổn, vội vàng ôm lấy anh: "Nguyên Hạo, bình tĩnh lại, đừng tẩu hỏa nhập ma."

Chu Nguyên Hạo đẩy tôi ra, nhanh chân bước về phía cửa sổ, tôi cắn răng, tiến lên ngăn anh lại, rồi ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Anh ngây người khựng lại bước chân, tay cầm roi từ từ hạ xuống, quỷ khí trên người cũng dần biến mất.

Đúng lúc này, Phi Cương lại bay lên xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đưa tay ra, tôi cảm thấy cơ thể mình không thể kiểm soát, buông Chu Nguyên Hạo ra đi về phía Phi Cương.

"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo ôm chặt lấy tôi, tôi lại dùng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực anh, cú đánh rất mạnh, đẩy anh lùi lại vài bước, rồi tôi đi đến bên cửa sổ, trèo lên bệ cửa.