Cô Gái Địa Ngục

Chương 214: Kho báu bí ẩn




Edit: Frenalis

Tôi lập tức ngây người: "Hả?"

Trong giây lát, tôi nhảy dựng lên, mắng anh: "Anh phát điên à? Tại sao lại làm vậy?"

Chu Nguyên Hạo nhìn quanh: "Trong ngôi mộ cổ này còn có bí ẩn khác."

"Bí ẩn gì?"

"Từ lúc bước vào, anh đã phát hiện ra. Ngôi mộ này được xây dựng theo phong cách Huyền Phong, dựa trên Bát Quái Âm Dương. Ở hướng Đông Nam, vị trí Càn, hẳn là còn một mộ đạo khác." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi ngạc nhiên: "Anh cũng hiểu biết về mộ cổ sao?"

"Chu gia anh đã truyền thừa hàng ngàn năm. Mỗi người thừa kế đều được đào tạo về Bát Quái Âm Dương, phong thủy, trừ tà ma, chú thuật và pháp thuật." Chu Nguyên Hạo đi đến góc Đông Nam nói: "Lấy cho anh một cây nến."

Tôi tìm trong túi một cây nến trắng: "Em chỉ có một cây này, dùng tiết kiệm nhé."

Chu Nguyên Hạo thắp nến, đặt ở góc Đông Nam, rồi thổi nhẹ vào ngọn lửa. Kỳ lạ là, ngọn lửa không theo hướng thổi mà trôi sang một hướng khác.

Chu Nguyên Hạo đưa tay sờ theo hướng ngọn lửa trôi, dùng ngón tay đo khoảng cách, rồi bất ngờ đấm mạnh vào tường ở vị trí cách mặt đất một thước hai tấc.

Bức tường lõm xuống, sau đó phát ra tiếng lách cách của cơ quan chuyển động. Bức tường vỡ ra, bụi đất rơi xuống mù mịt.

Khi bụi lắng xuống, một mộ đạo im hơi lặng tiếng hiện ra, không biết thông đến đâu.

"Những người Nhật Bản trước đó không hiểu được văn hóa mộ táng sâu rộng của Trung Hoa." Chu Nguyên Hạo nhếch mép cười.

Tôi hơi lo lắng: "Trong này liệu có thứ gì nguy hiểm hơn không?"

Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu nhìn, vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Trong này có một mộ thất nhỏ, nhưng không phải để chôn người, mà là để chứa đồ tùy táng quý giá nhất."

Đồ tùy táng?

Mắt tôi sáng lên, như thể nhìn thấy vô số tiền giấy bay lượn trong không trung.

"Đi theo anh." Chu Nguyên Hạo dẫn đầu bước vào, tôi cũng lấy đèn pin nhỏ ra và đi theo sát phía sau.

Mộ đạo này không dài, nhưng có cơ quan. Chu Nguyên Hạo nói: "Phải bước chính xác theo bước chân của anh, không được sai một bước nào, nếu không sẽ kích hoạt cơ quan, rất phiền phức."

Tôi hơi gật đầu, cẩn thận bước theo anh, tôi lỡ đá văng một viên sỏi nhỏ, viên sỏi rơi xuống cách đó bốn bước, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

Đột nhiên, vô số lỗ nhỏ xuất hiện trên các bức tường xung quanh, từ đó chui ra vô số con côn trùng to bằng ngón tay cái. Chúng giống như những con giòi béo mập, nhưng di chuyển cực kỳ nhanh chóng. Trong nháy mắt, chúng đã bò kín các bức tường và lao về phía chúng tôi.

"Đây là đằng." Chu Nguyên Hạo nói. "Một loại côn trùng cổ xưa chuyên dùng trong mộ, có độc và có thể ăn thịt người." Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: "Những con đằng này đều được tạo ra từ người sống."

Tôi nuốt khan, cảm thấy da đầu tê dại. Mặc dù anh không nói rõ quá trình tạo ra, nhưng tôi đã đoán được phần nào, cảm thấy buồn nôn.

Tôi lập tức triệu hồi Kim Giáp Tướng Quân. Nó bay lên không trung, hoa văn trên lưng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đám con đằng dường như cảm nhận được nguy hiểm nên vội vàng rút lui, chạy nhanh hơn lúc đến.

Những con đằng này được nuôi dưỡng bằng oán khí của những người bị ăn sống nội tạng, nên chúng là món ăn khoái khẩu của Kim Giáp Tướng Quân. Nó không thể để lỡ bữa tiệc thịnh soạn này.

Kim Giáp Tướng Quân bắt đầu phân thân, một thành hai, hai thành bốn, trong vài giây đã biến thành vô số con bọ giáp vàng, đuổi theo đám con đằng.

Mỗi Kim Giáp Tướng Quân chỉ to bằng nắm tay, nhưng một con có thể ăn được vài con đằng.

Trong mộ đạo chỉ còn lại tiếng nhai rau ráu, nghe giống như tiếng những con tằm tôi nuôi hồi nhỏ đang điên cuồng ăn lá dâu.

Không đến mười phút sau, đám đằng đông đảo đã bị Kim Giáp Tướng Quân ăn sạch. Nó ợ một cái rồi chui lại vào người tôi, bắt đầu ngủ say, có lẽ ba đến năm ngày nữa mới tỉnh lại.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Kim Giáp Tướng Quân này thật thiếu nghĩa khí, chỉ biết ăn rồi ngủ, không quan tâm đến việc tôi sẽ gặp nguy hiểm ra sao sau này.

Chu Nguyên Hạo tiếp tục dẫn tôi đi sâu vào trong. Đi được khoảng hai mươi mét, chúng tôi đến trước một cánh cửa mộ khác. Trên cửa có khắc hình một cây mai.

Cây mai được khắc rất đẹp, sống động như thật. Trên cành, những bông mai nở rộ như những người đẹp e ấp, kiều diễm.

Có thể thấy người khắc nó đã dành rất nhiều tình cảm cho tác phẩm này.

"Lâm Lâm, lùi lại hai bước đi." Chu Nguyên Hạo nói, dựa vào tôi để lấy một hộp chu sa.

Tôi lùi lại theo lời anh, Chu Nguyên Hạo dùng chu sa vẽ bùa trên cửa. Chỉ trong chốc lát, anh đã vẽ xong tám lá bùa: "Những lá bùa này đại diện cho Bát Quái Âm Dương, kết hợp với Ngũ Hành, tương sinh tương khắc. Không được vẽ sai một nét nào, nếu không sẽ không thể mở cửa mộ."

Sau khi vẽ xong lá bùa cuối cùng, Chu Nguyên Vũ Hạo kết ấn bằng hai tay, rồi chỉ vào cửa mộ, hô lớn: "Âm Dương Ngũ Hành, Thái Cực Bát Quái, thiên địa hữu đạo, vạn vật tự sinh. Mở!"

Từ ngón tay anh bắn ra một tia sáng, đánh vào trung tâm của tám lá bùa. Các lá bùa sáng lên và bắt đầu xoay tròn nhanh dần, nhanh đến mức không thể nhìn rõ, chỉ còn lại một quầng sáng vàng.

Đột nhiên, các lá bùa dừng lại, cánh cửa mộ rung lên rồi từ từ mở ra. Cửa đá dày nửa thước mở ra nhẹ nhàng như không có trọng lượng, bụi đất rơi xuống lả tả.

Tôi chiếu đèn pin vào bên trong, mắt tôi lập tức sáng lên, đồng tử biến thành ký hiệu tiền, chỉ muốn lao vào vơ vét ngay lập tức.

Mộ thất này không lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, nhưng lại chứa đầy đủ loại bảo vật giá trị, từ vàng bạc châu báu đến đồ cổ, tranh chữ, không thiếu thứ gì. Tôi không khỏi thầm mắng chửi sự phô trương của mộ chủ.

Đúng là kẻ có tiền thì làm gì cũng khác người!

Tôi đang tức giận bất bình, chợt nhìn thấy ở giữa mộ thất có một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn đặt một chiếc hộp gấm màu đỏ.

Thứ này được đặt trang trọng như vậy chắc chắn là một bảo vật hiếm có. Tôi lập tức dùng lực lượng dẫn dắt khống chế chiếc hộp bay về phía mình.

Chiếc hộp nhẹ nhàng rơi vào tay tôi. Khi mở nắp hộp, một mùi hương hoa mai nồng nàn xộc vào mũi.

Bên trong hộp là một viên hồng ngọc, được cắt gọt thành hình hoa mai.

"Đẹp quá!" Tôi không kìm được đưa tay cầm nó lên.

"Dừng tay!" Chu Nguyên Hạo hét lên, nhưng đã quá muộn. Từ viên hồng ngọc, một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào tay tôi, chui thẳng vào đầu và bùng nổ.

Những hình ảnh hiện lên trước mắt tôi.

Đó là vào giữa thời nhà Minh, cách đây vài trăm năm, một vị hoàng tử rất yêu thích hoa mai.

Là con cháu hoàng tộc, vị thiếu niên này sống trong nhung lụa, không ham mê thơ phú, không ham mê mỹ nữ, cũng không ham mê vàng bạc châu báu. Anh ta chỉ yêu hoa mai, thậm chí đến mức cuồng nhiệt. Vị thiếu niên này thực sự coi hoa mai như vợ mình. Trong dinh thự rộng lớn của anh ta, có đủ loại hoa mai.

Anh ta yêu thích nhất cây mai trồng trước cửa phòng ngủ. Không ai biết cây mai này có từ bao giờ, ngay cả những người hầu già nhất trong nhà cũng không rõ.

Hàng năm vào mùa đông, cây mai này luôn nở sớm nhất, tàn muộn nhất và cũng nở đẹp nhất, chi chít hoa đỏ như má lúm đồng tiền của người con gái.

Vì yêu mai, vị hoàng tử này chỉ ngắm chứ không bao giờ hái hoa. Có lần, một người hầu mới đến đã hái một cành mai cắm vào bình để trang trí phòng. Anh ta đã nổi giận, đánh người hầu đó mấy chục gậy rồi đuổi ra khỏi phủ.

Anh ta chôn cành mai dưới gốc cây và còn rơi nước mắt vì nó.

Mùa xuân năm sau, khi tự tay vun xới và bón phân cho cây mai, anh ta phát hiện cành mai chôn dưới gốc đã biến mất, chỉ còn lại một viên đá quý màu đỏ. Viên đá sáng bóng, đỏ rực, đẹp như những bông hoa mai nở rộ.