Cô Gái Địa Ngục

Chương 208: Có người yêu chưa?




Edit: Frenalis

Lý chưởng môn lắc đầu nói: "Việc này đúng là không tiện bàn luận. Trong giới tu đạo có quy tắc bất thành văn, nếu một môn phái hoặc gia tộc chỉ còn lại một người truyền nhân, trừ phi người đó tự nguyện gia nhập, còn lại không được phép đi 'đào người'."

Điều này cũng dễ hiểu. Giả sử một gia đình chỉ có một đứa con trai, ngươi lại muốn nhận đứa con trai đó làm con thừa tự, sẽ khiến gia đình người ta tuyệt tự, lại cũng có thể tạo ra nghi ngờ rằng người nhận con nuôi có ý đồ chiếm đoạt tài sản của gia đình kia.

Trong giới tu đạo, người ta càng đề cao việc gia truyền lại tuyệt học và các pháp bảo, cho nên họ càng muốn tránh những nghi ngờ như vậy.

Lý chưởng môn thở dài: "Đáng tiếc, đáng tiếc, hạt giống tốt biết bao nhiêu !"

Tôi chỉ biết cười trừ, không nói gì.

Lúc này, Trương Hoành Thái tiến đến, Lý chưởng môn hỏi anh ta: "Còn lại bao nhiêu người?"

Mọi người nhìn về phía tôi. Tôi cảm nhận một chút rồi nói: "Phía Đông còn hai người." Dừng một chút, tôi nói tiếp: "Phía Tây còn một người nữa."

Từ Sơn mừng rỡ: "Đó là em trai của tôi và Tiêu Lâm, hai đứa đó còn sống!"

"Hãy đi tìm chúng đến đây." Lý chưởng môn ra lệnh.

Trương Hoành Thái và Từ Sơn lập tức đi về phía Đông. Không lâu sau, họ dẫn về hai thanh niên trẻ tuổi bị thương, người ướt sũng. Theo lời kể của họ, sau khi chia tay Từ Sơn, họ bị lạc đường và gặp phải một con quỷ nước trong giếng. Hai người bị kéo xuống giếng, phải rất vất vả mới giết chết con quỷ nước kia để thoát thân.

Tôi thầm nghĩ, con quỷ nước đó có vẻ khá mạnh. Hai thanh niên này còn sống quả thật may mắn.

Không lâu sau, Phiền Vinh từ hướng Tây cũng dẫn một người trở về, là Chu Nguyên Chính.

Hai cánh tay của hắn bị cháy đen, cử động có phần khó khăn, nhưng may mắn là kinh mạch không bị tổn thương. Hắn chỉ cần nghỉ ngơi và điều trị một thời gian là có thể hồi phục khả năng vận động bình thường.

Chu Nguyên Chính nhìn tôi và Chu Nguyên Hạo với ánh mắt căm hận. Chúng tôi lạnh lùng nhìn lại hắn, không nói lời nào.

Lý chưởng môn hỏi tôi: "Làm thế nào để đưa họ ra khỏi thế giới ý thức?"

Tôi lắc đầu, tỏ ra mù mịt.

Lý chưởng môn càng thêm tiếc nuối: "Cô không hề học qua Dẫn Hồn Thuật, nhưng lại có thể triệu hồi linh hồn của nhiều người vào thế giới ý thức của mình trong thời khắc nguy hiểm. Thật là một thiên tài, thiên tài!"

Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

Lý chưởng môn lại nắm lấy tay tôi, nói: "Cô đã có người yêu chưa? Phái Hoa Sơn của chúng tôi có nhiều thanh niên tài tuấn, rất xứng đôi với cô. Cô hãy về Hoa Sơn với chúng tôi, sau này sinh con đẻ cái cũng theo họ cô."

Lần này tôi càng thêm ngây ngốc!

Chu Nguyên Hạo không vui, khẽ ho hai tiếng. Lý chưởng môn quay đầu lại: "Thằng nhóc Chu gia? Sao lại thành quỷ tu rồi? Vừa hay phái Hoa Sơn tôi có nhiều công pháp phù hợp cho quỷ tu. Nếu cậu chịu cho cô gái này đến phái Hoa Sơn, tôi sẽ cho cậu chọn bất kỳ công pháp nào."

Mặt Chu Nguyên Hạo tối sầm lại, tôi càng không biết nói gì hơn. Lão đạo sĩ này thật đúng là dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo tôi về Hoa Sơn.

Chu Nguyên Hạo lại ho hai tiếng: "Lý chưởng môn, tôi có công pháp riêng của môn phái mình tu luyện, không cần quý phái."

Lý chưởng môn nhìn anh một lúc, sau đó vuốt vuốt râu nói: "Công pháp? Có chút ý tứ, dù sao cậu cũng không dễ dàng gì. Thôi được rồi, không cướp người với cậu, cậu cũng có vận khí tốt đấy, hành động nhanh."

Tôi cùng Chu Nguyên Hạo tiếp tục im lặng. Lý Chưởng Môn này quả là có chút tinh quái.

"Đến đây hết đi." Ông ấy hô to. Mọi người vội vàng vây quanh ông ấy, tạo thành một vòng tròn. Hai tay ông ấy kết ấn, tia sáng màu vàng tỏa ra bao trùm lấy tất cả mọi người.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biến mất không dấu vết.

Tôi cảm giác như mình đang bước vào một không gian hỗn độn, nơi bốn bề đều là những cảnh tượng hư ảo như tranh vẽ.

Chẳng biết đã đi được bao lâu, tôi chợt thấy một tia sáng phía trước và chạy về nơi đó, rơi vào vầng hào quang trắng, bừng tỉnh.

Tôi nhận ra mình vẫn đang ở trong trà lâu, tư thế ngã xuống đất cũng không thay đổi.

Những người còn sống trong không gian ý thức của tôi cũng lần lượt tỉnh lại. Còn những người đã chết trong không gian ý thức, tôi kiểm tra hơi thở của họ, tất cả đều đã qua đời.

Tôi và Diệp Vũ Lăng dìu dắt nhau đứng dậy. Cơ thể tôi vẫn còn hơi cứng ngắc. Những người bị thương là do linh hồn bị tổn hại, nhìn bên ngoài không thể nhìn ra là đang bị thương, nhưng sắc mặt họ đều tái nhợt cần nghỉ ngơi lâu để hồi phục.

Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Chính. Hai cánh tay của hắn vẫn buông thõng, cho thấy hắn bị thương khá nặng.

Đáng đời! Tôi thầm mắng trong lòng.

Chu Nguyên Chính nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt lạnh như dao cắt, khiến tôi rất khó chịu. Ngay lúc đó, Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước mặt tôi, ngăn cản chính giữa. Ánh mắt hai anh em giao nhau, tôi như thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm.

Không biết vì lý do gì tôi luôn cảm thấy mối quan hệ của hai anh em này cứ như vừa thương vừa hận.


Những người còn sống sót bắt đầu dìu dắt nhau ra khỏi trà lâu. Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ đợi, dường như là cha mẹ của những thanh niên tài tuấn, trong đó có Chu Vân Mộc.

Vừa ra ngoài, mọi người đã xôn xao. Một cặp vợ chồng trung niên lao đến, nắm lấy tay áo Trương Hoành Thái lo lắng hỏi: "Trương thiên sư, con gái chúng tôi Thiên Thiên đâu? Thiên Thiên ở đâu?"

Thỉnh thoảng có người đến hỏi thăm con cái họ ra sao. Chúng tôi đều trầm mặc, thực sự không đành lòng nói cho họ biết tình hình thực tế.

Nhưng những người này không phải ngu ngốc. Nhìn vào biểu cảm của chúng tôi, cái gì cũng đều hiểu, trong lúc nhất thời âm thanh khóc gào vang lên liên tiếp.

Lòng tôi cũng rất khó chịu. Tất cả những người trẻ tuổi đó đều là những nhân tài của Hoa Hạ, mà lại chết một cách không được rõ ràng, ai cũng không thể chấp nhận được.

Trương Hoành Thái đi đến chỗ một lão đạo sĩ, gọi ông ấy là sư phụ. Tôi nhìn lại, hoá ra đó chính là chưởng môn phái Mao Sơn. Ông ấy quả thật có phong thái tiên phong đạo cốt, khí chất bất phàm.

Trương Xương Thuận tiến đến trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, hỏi: "Chính cô đã đưa linh hồn của bọn trẻ vào thế giới ý thức?"

Tôi nhẹ gật đầu. Trương Hoành Thái nói: "Sư phụ, chính Khương tiểu thư đã cứu mạng chúng con."

Trương Xương Thuận nghiêm túc nhìn tôi trong một lúc lâu, tôi hơi thấp thỏm, liệu ông ấy có ý kiến gì về tôi hay không.

"Cô đã có người yêu chưa?"

"Hả?" Tôi ngớ người. Trương chưởng môn, ông dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để hỏi tôi câu hỏi này, tôi phải trả lời thế nào?

Trương Xương Thuận kéo Trương Hoành Thái sang một bên: "Tên này được không? Cô có hài lòng không? Có muốn gả về Mao Sơn của tôi không?"

Tôi cùng Trương Hoành Thái đều đỏ mặt xấu hổ.

"Trương lão đầu, ông hãy quên chuyện đó đi." Lý chưởng môn tiến đến nói: "Con bé là con một trong nhà, cũng có người yêu rồi. Ông cũng đừng hòng lay động nó."

Trương Xương Thuận tỏ ra tiếc nuối.

Đột nhiên, mẹ của Ngô Thiên Thiên lao đến trước mặt tôi, liên tục đẩy và đưa tay tát vào mặt tôi: "Ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi! Chính ngươi đã hại chết con gái ta! Ngươi đã đưa tất cả bọn họ vào thế giới ý thức của mình, tại sao không bảo vệ tốt nó? Ngươi cố ý làm vậy!"

Chu Nguyên Hạo không muốn gặp cha mình nên đã quay lại bên trong ngọc bội. Đúng lúc này, ngọc bội toả ra một luồng nhiệt nóng, mẹ Ngô bỗng hét lên một tiếng, lùi ra sau vài bước, trên tay xuất hiện một vết bỏng phồng rộp.

"Ngươi, ngươi có thứ gì trên người?" Bà ta kinh hãi kêu lên.

Diệp Vũ Lăng không thể nhịn được nữa, giận dữ bước đến mắng mỏ bà ta: "Bà đang làm gì vậy? Tiểu Lâm là ân nhân cứu mạng của tất cả chúng tôi. Nếu không phải Tiểu Lâm ra tay cứu chúng tôi vào giây phút nguy hiểm, chúng tôi đã chết ngay khi Yakumo Tỏa Hồn Trận khởi động, còn có thể sống đến bây giờ sao? Ngô Thiên Thiên bị quỷ nô của Nhật Bản giết chết, không liên quan gì đến Tiểu Lâm. Nếu bà còn tiếp tục như vậy, tất cả chúng tôi sẽ không tha thứ cho bà."

"Đúng vậy." Từ Sơn nói: "Khương tiểu thư đã có ơn rất lớn với chúng tôi. Nếu bà làm khó cô ấy, tức là bà đang làm khó tất cả chúng tôi."

Tất cả những người sống sót đều tụ tập lại, đứng cùng một chỗ với tôi. Mặc dù Ngô gia cũng là một gia tộc tu đạo, nhưng thế lực của họ không lớn mạnh lắm. Đối mặt với nhiều thanh niên tài tuấn có gia thế và thực lực mạnh mẽ như vậy, bà ta không còn dám làm càn.

Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, khóc lóc nức nở nói: "Tất cả những người sống sót đều là thế lực lớn, chỉ đổ lỗi cho Ngô gia chúng tôi không có bản lĩnh."

Câu nói đó đã đắc tội với tất cả mọi người. Mọi người đều tức giận bà ta, thầm nghĩ bà Ngô này sao lại không hiểu lý lẽ đến thế?

Uông Nhạc phát huy công lực thâm hậu của cái miệng tiện, cà lơ phất phơ tiến lên nói: "Bà Ngô, chúng tôi đều biết nếu như không phải bà sinh được một cô con gái có thiên phú xuất chúng thì bà cũng không thể bước vào cửa Ngô gia. Hiện tại con gái bà đã không còn, địa vị của bà đang bị lung lay, chúng tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu nỗi đau lòng của bà. Nhưng tại sao bà lại trút giận lên ân nhân của chúng tôi? Nếu bà muốn nổi giận, muốn báo thù, đi tìm bọn Nhật Bản đi. Những Âm Dương sư Nhật Bản đã kích hoạt Yakumo Tỏa Hồn Trận hiện còn đang ở Tây An, bà đi tìm bọn họ liều mạng đi."

--------------------o------------------