Cô Gái Địa Ngục

Chương 203: Ai đang nói dối?




Edit: Frenalis

Tôi nhịn không được gõ gõ đầu mình, làm sao mà hoàn toàn nghĩ không ra.

Trương Hoành Thái tiến đến, ôn hòa nói: "Khương tiểu thư, có phải cô lại cảm thấy có gì đó rồi không?"

Tôi sững người một lúc, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu óc rất choáng váng."

"Cô không cần miễn cưỡng bản thân." Anh ta nói, "Miễn là không tổn thương cơ thể, mọi chuyện đều có thể bù đắp được."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, nhìn vào mắt anh ta thấy sự chân thành. Vị Thiên Sư trẻ tuổi này ôn tồn lễ độ, rất khó khiến người ta ghét bỏ.

"Yên tâm đi, tôi có chừng mực." Tôi nói.

Trương Hoành Thái khẽ gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Có lẽ tôi không nên nói điều này, nhưng vì mọi người đã chọn tôi dẫn dắt đội ngũ, đó là sự tin tưởng dành cho tôi. Tôi hy vọng trong đội ngũ của chúng ta, bất kể có mâu thuẫn cá nhân nào, hãy gác lại cho đến khi chúng ta ra ngoài."

Lời nói của anh ta như tiếng chuông cảnh tỉnh, tôi lập tức hiểu ý tứ của anh ta. Nếu tôi và Văn Diên Ương tiếp tục tranh giành tình yêu ở đây, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đội ngũ.

Tôi gật đầu: "Trương Thiên Sư yên tâm, tôi sẽ không tranh cãi với cô ta nữa."

"Vậy là tốt rồi." Trương Hoành Thái nở nụ cười. Vừa dứt lời, chúng tôi đã nghe thấy Văn Diên Ương dùng giọng nói ôn nhu dịu dàng của mình nói: "Nguyên Hạo, em có vài miếng băng mầm do ông nội em cho, khác với loại mà mọi người đã uống trước đây. Em cất giữ cẩn thận, em sẽ ngâm hai miếng cho anh nếm thử. Nó không chỉ có thể bổ sung linh khí mà còn có thể chống đói."

Chu Nguyên Hạo nói: "Diên Ương, cô nên giữ lại băng mầm cho bản thân. Trong thời điểm nguy hiểm, nó có thể cứu mạng cô. Đừng lãng phí nó cho tôi."

Văn Diên Ương còn muốn nói gì đó, nhưng Hoàng Hải đã chen ngang: "Văn tiểu thư, chúng tôi đều vì trà của cô mới đến đây. Cô có thể pha một ấm trà cho chúng tôi nếm thử không?"

Văn Diên Ương vốn dĩ luôn giữ vẻ cao ngạo của một tiểu thư danh giá, nhàn nhạt nhìn Hoàng Hải. Cô ta không muốn phản ứng với anh ta, nhưng Hoàng Hải lại cố tình muốn đối đầu với cô ta. Anh ta tiếp tục nói: "Dù sao Chu đại thiếu cũng là quỷ, e rằng ăn băng mầm cũng vô dụng."

Văn Diên Ương cười, nhưng đáy mắt ẩn chứa sự lạnh nhạt: "Tôi cũng không có nhiều băng mầm, chỉ có vài miếng. Nên ưu tiên cho Nguyên Hạo và Trương Thiên Sư trước. Họ có thực lực mạnh nhất, nếu thực lực của họ tăng lên, họ mới có thể bảo vệ chúng ta. Các người hà cớ gì phải tranh nhau hai miếng lá trà này?"

Cách nói của cô ta khiến mọi người, dù có ý kiến gì khác cũng không dám phản bác.

Cả đám mệt mỏi sau một ngày dài nên dựa vào tường chợp mắt. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía đầu đường nhanh chóng chạy đến.

Phiền Vinh phụ trách gác đêm, nhìn thấy một bóng người chạy tới, lập tức rút kiếm gỗ đào ra quát hỏi: "Ai đó?"

Người đó hô lên: "Phiền Vinh, là tôi."

Phiền Vinh giật mình. Sao người này lại biết tên anh ta? Anh ta nhìn kỹ lại, kinh ngạc: "Tần thiếu? Sao anh lại đến đây?"

"Đừng hỏi nhiều, chúng tôi bị ma quỷ tấn công." Tần thiếu chạy đến, dựa vào cột nhà màu đỏ chót bên ngoài cửa, trên người mang đầy thương tích, mặt xanh một mảng tím một mảng, trên thân còn có vài vết thương hở.

Phiền Vinh vội vàng kéo hắn vào quán trọ, nói lớn: "Nhanh vào đi."

Trương Hoành Thái vội vàng để Tần thiếu ngồi xuống, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra và đồng đội của hắn đâu.

Tần thiếu có tu vi không tệ, ngoại hình cũng khá tuấn tú, nhưng lúc này trên mặt hắn như vẽ thuốc nhuộm.

Hắn thở dài bất lực, kể cho mọi người biết bọn họ đã gặp quỷ.

Hóa ra là một con quỷ đặc biệt lợi hại. Nó vừa xuất hiện đã giết chết Tôn Đức Tài, sau đó ẩn náu trong cơ thể Tôn Đức Tài, lừa gạt và âm thầm trà trộn vào đội ngũ của Tần thiếu. Con quỷ nhập vào Tôn Đức Tài chờ thời cơ giết người, ra tay lặng lẽ và giả vờ như bị quỷ khác giết chết để che giấu tung tích.

Sau khi hai người đồng đội khác bị giết, Tần thiếu cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường. Hắn lập mưu để bắt hung thủ, nhưng không ngờ đó lại là Tôn Đức Tài.

Nhưng thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ. Họ chiến đấu một trận ác liệt với con quỷ, cuối cùng đánh đuổi được nó, nhưng chỉ có hắn là người may mắn sống sót.

Tất cả những người khác đều bị giết chết.

Chúng tôi cau mày, nghe có vẻ khó giải quyết.

Tần thiếu tràn đầy hối hận và đau khổ: "Nếu như tôi sớm phát hiện ra Tôn Đức Tài bị quỷ nhập, Thiên Thiên và họ sẽ không phải chết. Nếu sau này ra ngoài, tôi phải làm thế nào để bàn giao với gia đình họ?"

Nói xong, hắn nắm chặt nắm đấm, mặt đầy vẻ tức giận: "Tôi muốn báo thù, tôi nhất định phải báo thù cho họ!"

Gia tộc Phiền Vinh và gia tộc Tần Thiếu có chút quan hệ, Phiền Vinh lấy ra một viên dược hoàn đưa cho hắn: "Tần thiếu, trước hết dưỡng thương cho tốt, chuyện báo thù chúng ta sẽ bàn sau."

Tần thiếu cảm kích nhận lấy, nói cảm ơn. Đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài.

Trương Hoành Thái cảnh giác cầm lấy kiếm Long Tuyền: "Ai?"

"Trương Thiên Sư, là tôi." Giọng nữ quen thuộc vang lên từ bên ngoài, mang theo vài phần suy yếu, "Tôi là Ngô Thiên Thiên của Ngô gia, nhanh cho tôi vào. Chúng tôi bị quỷ tấn công, tôi còn bị thương rất nặng."


Hoàng Hải định mở cửa, nhưng lại nghe thấy Tần thiếu nói lớn: "Đừng mở cửa! Ngô Thiên Thiên đã chết, cô ta là bị quỷ nhập vào người!"

Hoàng Hải khựng lại, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Ngô Thiên Thiên bên ngoài cửa dừng lại một chút, rồi hét lớn: "Bên trong có phải là Tần Phương Hoa không? Chạy mau, các ngươi hãy chạy mau! Tần Phương Hoa đã bị quỷ giết chết, hắn mới là con rối!"

Tần Phương Hoa đứng dậy, nhìn Trương Hoành Thái nói: "Trương thiên sư, anh biết đó, quỷ rất giỏi lừa gạt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến Ngô Thiên Thiên bị con quỷ kia giết chết. Nếu để cô ta vào, hậu quả sẽ khó lường."

Trương Hoành Thái lạnh nhạt nhìn hắn, không nói gì.

Bên ngoài cửa, Ngô Thiên Thiên sốt ruột kêu lên: "Trương thiên sư, tôi cũng đã tận mắt chứng kiến Tần Phương Hoa bị giết. Nếu anh không tin, hãy kiểm tra lưng hắn. Trên lưng hắn có một vết thương lớn, từ gáy đến tận xương cụt!"

Tần Phương Hoa vội vàng nói: "Vết thương trên lưng tôi là thật, là do con quỷ kia gây ra. Nó đương nhiên biết điều đó."

Ngô Thiên Thiên cười lạnh: "Trương thiên sư, con quỷ kia là ký sinh hình quỷ. Vết thương chính là nơi nó ký sinh. Nếu anh không tin, hãy gỡ bỏ băng bó và kiểm tra vết thương. Con quỷ đang ở bên trong."

Tần Phương Hoa hoảng hốt: "Trương thiên sư, anh không thể tin lời cô ta nói bậy..."

Lời nói của hắn chưa dứt, Hoàng Hải và Phiền Vinh đã lao đến, đè hắn xuống đất, xé rách áo hắn.

Trên lưng Tần Phương Hoa quả nhiên có một vết thương lớn, như bị rạch bằng vũ khí sắc bén. Vết thương rất gọn gàng.

Một tia quỷ khí mỏng manh bay ra từ vết thương.

Trương Hoành Thái cau mày, lấy ra một cây bút lông từ trong túi. Bút lông dính đầy chu sa đỏ tươi. Anh ta vẽ một Âm Dương Thái Cực Đồ trong lòng bàn tay và vỗ vào lưng Tần Phương Hoa. Một tiếng thét thảm thiết vang lên từ vết thương, một làn khói đen bay ra khỏi đó.

Con quỷ này có thân hình vô cùng mảnh mai, chỉ bằng một phần ba so với người bình thường. Nó cười rộ lên ghê rợn và bay về phía Văn Diên Ương.

Văn Diên Ương là người yếu nhất trong nhóm, con quỷ biết cô ta là con mồi dễ dàng nhất.

Văn Diên Ương kinh hãi lùi lại kêu lên: "Nguyên Hạo, cứu em!"

Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước mặt cô ta trong nháy mắt. Anh ném một đồng tiền Ngũ đế vào con quỷ, khiến nó kêu thảm thiết tan rã thành từng mảnh. Sau đó, nó lại ngưng tụ thành làn khí đen và bay về phía cửa sổ, tìm cách trốn thoát.

Trong lòng tôi thán phục, tiền Ngũ Đế quả nhiên lợi hại.

Đồng tiền Ngũ Đế là một pháp vật có linh khí, còn có sức mạnh của đế vương, có tác dụng trừ tà, xua đuổi ma quỷ, mang lại may mắn và bình an. Có hai loại tiền Ngũ Đế: Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế.

Đại Ngũ Đế cực kỳ hiếm có, hội tụ linh khí của đất nước Hoa Hạ và linh khí của chân mệnh thiên tử. Nó là một pháp bảo vô cùng trân quý.

Tiểu Ngũ Đế tuy không mạnh bằng Đại Ngũ Đế nhưng vẫn đủ sức để chống lại các loại yêu quỷ thông thường.

Tôi nhìn thoáng qua, nhận ra đồng tiền Ngũ Đế mà Chu Nguyên Hạo ném ra là Đại Ngũ Đế. Đại gia quả nhiên là đại gia.

Trương Hoành Thái cũng không chịu thua kém, ném ra một chuỗi tiền đồng và bắt con quỷ trở lại.

--------------------o------------------