Edit: Frenalis
Giọng nói anh nhu hoà, nhưng lại khiến tôi thấy khó chịu.
Ngô Thiên Thiên bước lên phía trước, khinh khỉnh nói: "Chu Nguyên Hạo, anh là quỷ duy nhất trong chúng ta, chuyện này rốt cuộc có phải do anh làm hay không?"
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lùng liếc cô ta một cái khiến Ngô Thiên Thiên rùng mình, không tự chủ lùi lại một bước.
"Tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà làm vậy?" Chu Nguyên Hạo không khách khí chút nào, "Bắt các người đến đây để làm gì?"
Chu Nguyên Chính trong đám đông bỗng buột miệng: "Ai biết anh có đang luyện tà thuật gì hay không?"
Mọi người khẽ xôn xao. Tà thuật?
Họ nghi hoặc nhìn Chu Nguyên Hạo. Các gia tộc tu đạo thường có bí pháp nuôi quỷ, nhưng quá trình này rất khắc nghiệt và tàn bạo, nên họ hiếm khi sử dụng lên người thân.
Chu Nguyên Hạo chiến đấu với Quỷ Tướng, bị chết rồi trở thành quỷ, lại hoàn thành quỷ tu, điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cũng chưa từng nghe thấy.
Chẳng lẽ thật sự luyện tà thuật?
Chu Nguyên Hạo nhìn em trai mình: "Trước mặt người ngoài mà nói xấu anh trai đang luyện tà thuật, Chu Nguyên Chính, ngươi càng ngày càng tiến bộ."
(Editor: về xưng hô của Chu Nguyên Hạo đối với Chu Nguyên Chính mình thật sự không thể để là "chú" hay "em" được vì cả 2 người không phải anh em tình thâm, xưng "mày, tao" thì quá thô lỗ không đúng với hình tượng nam chính, nên mình đành xưng "ta, ngươi" vậy, tuy nghe hơi cổ đại nhưng lại lịch sự hơn "mày, tao").
Mọi người nhìn Chu Nguyên Chính với ánh mắt kỳ lạ. Theo quy tắc bất thành văn trong giới tu đạo, dù có mâu thuẫn hay không, họ đều phải giữ gìn danh dự cho người nhà và gia tộc trước mặt người ngoài.
Diệp Vũ Lăng và em gái thường xuyên cãi vã, nhưng nói xấu người nhà trước mặt người ngoài là điều không thể chấp nhận.
Chu Nguyên Chính đương nhiên hiểu rõ điều này, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng lời nói của hắn đã gieo vào lòng mọi người nghi ngờ về Chu Nguyên Hạo.
Tôi bước đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, nói: "Các vị, bây giờ không phải lúc để nội chiến. Chúng ta hãy tìm cách thoát khỏi nơi quỷ quái này trước đã."
Mọi người nghe tôi nói, bắt đầu tụ tập lại bàn bạc ầm ĩ. Mặc dù họ đều quen biết nhau, nhưng ai cũng không tin tưởng ai.
Hai mươi người chúng tôi đi dọc theo con đường lát đá xanh. Thị trấn cổ này vô cùng kỳ quái. Hai bên đường đều là cửa hàng, trên lầu là nhà dân. Cửa hàng mở toang, trong bếp vẫn còn thức ăn đang xào nấu trên chảo gang, nóng hổi và thơm ngon. Trên bàn trong phòng khách cũng bày biện những món ăn vừa được nấu xong.
Nhưng kỳ lạ là, trong trấn không có một bóng người.
Cứ như thể mọi người bỗng dưng biến mất, khiến tôi rùng mình.
Chúng tôi đi đến đầu trấn, nơi có một ngôi đền lớn. Vừa nhìn thấy ngôi đền này, cảm giác quen thuộc lại càng trở nên mãnh liệt.
Nhóm thanh niên háo hức lao về phía đền thờ, vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị. Người thanh niên trẻ tuổi chạy đầu tiên đụng phải vật gì đó, gãy xương mũi chảy máu.
Mọi người rùng mình ớn lạnh.
Tôi bước đến gần sờ vào, nhận ra một bức tường vô hình chắn trước mặt, giống như pha lê.
Từ Sơn rút kiếm ra và đâm thẳng vào bức tường pha lê. Thanh kiếm cổ với lưỡi kiếm bằng đồng dài và mỏng, cùng chuôi kiếm cũng bằng đồng, được trang trí bằng hoa văn cổ xưa.
Không, đó không phải là hoa văn mà là phù văn!
"Phanh!" Một tiếng động lớn vang lên. Bức tường pha lê không hề bị phá vỡ, ngược lại Từ Sơn bị đẩy lùi lại mấy bước, em trai Từ Tử An vội vàng đỡ lấy.
"Ngay cả kiếm Liễu Diệp của Từ gia cũng không phá nổi à?" Một người thì thầm.
Mọi người bắt đầu xôn xao. Các thanh niên lần lượt rút vũ khí ra tấn công bức tường, nhưng vô ích. Bức tường pha lê vẫn sừng sững đứng đó, không hề có một khe hở nào.
Lúc này, Trương Hoành Thái đứng ra nói: "Các vị, nơi này rất kỳ lạ. Trước đây Mao Sơn chúng tôi nhận được tin tức Âm Dương Liêu muốn trả thù giới tu đạo Hoa Hạ. Rất có thể đây là âm mưu của chúng. Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta phải đoàn kết để đề phòng Âm Dương Liêu phục kích."
Từ Sơn chỉnh trang lại quần áo, nói: "Trương thiếu, tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau tìm kiếm lối ra."
Trương Hoành Thái nhíu mày: "Tách ra lúc này rất có thể sẽ bị tiêu diệt từng người một."
Từ Tử An cười lạnh: "Trong số chúng ta, nhiều gia tộc có mâu thuẫn với nhau. Nếu tập hợp lại, ai dám tin tưởng ai? Ai dám đảm bảo rằng sẽ không bị đâm sau lưng?"
Mọi người im lặng. Những lời này tuy không nên nói ra, nhưng anh em Từ gia vốn thẳng thắn, luôn dám nói dám làm.
Trương Hoành Thái có chút xấu hổ. Từ Sơn nói : "Hay là chúng ta tự chia thành các nhóm nhỏ để tránh nghi ngờ vô căn cứ."
Trương Hoành Thái im lặng một lúc rồi nói: "Được thôi."
Mọi người nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ. Những người có mối quan hệ cá nhân tốt hoặc gia tộc hòa hợp đều tập hợp lại, thảo luận và sau đó tự tản ra.
Trương Hoành Thái và Chu Nguyên Hạo, hai người nổi danh, thực lực rất mạnh, m được một số người trong nhóm Mao Sơn chọn làm thủ lĩnh.
Chu Nguyên Hạo nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Được."
Trương Hoành Thái nói: "Đây là một thị trấn nhỏ, chắc chắn sẽ có tổ dân phố. Chúng ta hãy tìm đến tổ dân phố trước, xem liệu có thể tìm được bản đồ thị trấn hay không, biết đâu sẽ tìm được lối ra."
Tôi nhìn xung quanh, nói: "Tổ dân phố có thể ở đằng kia."
Mọi người nghi hoặc nhìn tôi. Tôi lúng túng nói: "Thị trấn này rất giống với thị trấn cổ Từ Khí Khẩu ở Sơn Thành. Tổ dân phố của Từ Khí Khẩu nằm ở hướng kia. Hay là chúng ta thử đi theo hướng đó?"
Trương Hoành Thái đồng ý: "Cũng được. Dù sao chúng ta cũng chưa quen thuộc với nơi này. Tốt nhất là đi xem xét xung quanh để đề phòng bỏ sót gì đó."
"Khoan đã," một thanh niên trong nhóm Trương Hoành Thái và Chu Nguyên Hạo nhìn về phía Văn Diên Ương, nói, "Chuyện này xảy ra sau khi chúng ta uống trà do cô ta pha. Cô ta có hiềm nghi lớn nhất, chúng tôi không muốn đi cùng cô ta."
Chu Nguyên Hạo sầm mặt nói: "Tôi nhất định phải đi cùng cô ấy."
Tôi nhíu mày, cảm thấy khó chịu.
Thanh niên trẻ tuổi kia định nói thêm gì đó, nhưng Trương Hoành Thái đã giơ tay ngăn lại: "Phiền Vinh, không sao đâu. Có Chu đại thiếu ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ Văn tiểu thư."
Tôi thầm nghĩ, Trương Hoành Thái này thật tâm cơ. Chỉ hai câu nói mà anh ta đã liên kết Văn Diên Ương và Chu Nguyên Hạo với nhau. Nếu Văn Diên Ương làm gì sai trái, mọi người sẽ đổ lỗi cho Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo đương nhiên cũng hiểu ý đồ của Trương Hoành Thái, nhưng anh không nói gì thêm.
Lòng tôi càng thêm khó chịu.
Lúc này Uông Nhạc cũng gia nhập nhóm của chúng tôi. Tổng cộng sáu bảy người chúng tôi cùng nhau đi theo con đường nhỏ.
Ngô Thiên Thiên đang đi cùng một thanh niên trẻ tuổi tên Tần Thiếu. Tần Thiếu có ngoại hình tuấn tú và tu vi cao cường (Tam Phẩm trung cấp). Ba cô gái xinh đẹp vây quanh hắn, cùng với hai thanh niên trẻ Nhị Phẩm xem hắn như thủ lĩnh.
Sáu người chúng tôi đi dọc theo con đường lát đá xanh về phía bên kia thị trấn. Đột nhiên, một cô gái trong nhóm chỉ vào một con hẻm nhỏ: "Tần Thiếu, anh xem kìa, có phải là đường tắt không?"
Tần Thiếu nhìn theo hướng tay cô gái chỉ. Giữa hai ngôi nhà có một con hẻm nhỏ, cuối hẻm là một cầu thang dẫn xuống dưới, không biết dẫn đến đâu.
Tần Thiếu gật đầu khen ngợi cô gái, cô gái đắc ý liếc nhìn Ngô Thiên Thiên. Ngô Thiên Thiên thầm mắng "trà xanh" trong lòng, rồi lên tiếng: "Tần Thiếu, để em đi tìm đường trước nhé."
Tần Thiếu gật đầu, nói với một thanh niên trẻ tuổi khác: "Đức Tài, đi cùng Thiên Thiên đi."
Người thanh niên tên Đức Tài này dường như có ý với Ngô Thiên Thiên, nên rất vui vẻ đi theo.
Cô gái trước đó nở một nụ cười mỉa mai, thầm mắng trong lòng: "Ngu ngốc, Tần Thiếu chỉ coi các người như pháo hôi dò đường thôi."
Ngô Thiên Thiên và Đức Tài đi xuống cầu thang. Cầu thang lát đá xanh này dẫn xuống bờ sông. Hai bên cầu thang là hai tòa nhà cổ kính với những lá cờ màu ngọc bích tung bay trên lầu, có vẻ như là một quán trọ.
Họ đi xuống được một nửa cầu thang thì không thể đi tiếp vì vướng phải bức tường pha lê vô hình.
Ngô Thiên Thiên tức giận đá vào bức tường pha lê, Đức Tài vội vàng ngăn cản: "Cẩn thận, đừng làm bị thương chân."
"Không cần lo cho tôi," Ngô Thiên Thiên trút giận lên người Đức Tài, "Tôn Đức Tài, tôi nói cho anh biết, tôi không hề có hứng thú với anh. Đừng có theo đuổi tôi, tôi thấy buồn nôn."
Tôn Đức Tài cũng là thiên tài trong gia tộc, chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Hắn tức giận nói: "cô tưởng Tần Thiếu thích cô ư? Tần Thiếu có tu vi cao như vậy, sao có thể để ý đến một gia tộc nhỏ như Ngô gia? Cô không biết sao? Tần gia đang đàm phán chuyện hôn nhân với phái Mao Sơn, và người mà Tần gia muốn cưới là Lý Lộ Lộ của phái Mao Sơn."
Sắc mặt Ngô Thiên Thiên lập tức trở nên trắng bệch: "Anh, anh nói bậy, Tần Thiếu nói, đời này không phải tôi không cưới!"