Cô Gái Địa Ngục

Chương 197: Trong trà có độc




Edit: Frenalis

Ngô tiểu thư tỏ vẻ kinh ngạc: "Tu vi sơ cấp Tam Phẩm? Cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi ư? Hoa Hạ xuất hiện một thiên tài như vậy tại sao tôi không hề hay biết? Cô là hậu duệ của gia tộc nào?"

Tôi khẽ mỉm cười: "Khương gia."

Ngô tiểu thư nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: "Hoa Hạ có gia tộc họ Khương nào sao?"

Người đó lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe qua."

Ngô tiểu thư lại hỏi: "Vậy sư phụ của cô là ai?"

"Là bà nội của tôi," tôi trả lời.

"Bà nội của cô là ai?"

Diệp Vũ Lăng nhịn không được lên tiếng: "Ngô Thiên Thiên, cô đi tra hộ khẩu à? Tại một buổi thưởng trà mà hỏi những vấn đề này, chẳng lẽ không thấy thất lễ sao?"

Ngô Thiên Thiên liếc xéo Diệp Vũ Lăng: "Tôi chỉ không muốn trà hội này bị trà trộn bởi những kẻ không đủ tư cách."

Diệp Vũ Lăng cười lạnh: "Từ bao giờ gia thế lại trở thành điều kiện để tham gia thưởng trà?"

Ngô Thiên Thiên đáp: "Đã không tiện nói về gia thế, vậy tôi hỏi một câu, cô đã làm gì cống hiến cho Hoa Hạ?"

Diệp Vũ Lăng vội vàng nói: "Cô không nghe à? Vừa rồi Văn tiểu thư đã nói, Tiểu Lâm tại hội đấu giá Lưu gia đã lập được công lao to lớn."

Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên: "Công lao to lớn? Cô ta can thiệp vào thi thể thành viên tà giáo Satan của Pháp, khiến pháp khí trên người hắn phát nổ, suýt hại chết mọi người, còn dám nói là công lao to lớn?"

Tôi lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Chính, kẻ vừa lên tiếng.

Lời nói của Chu Nguyên Chính khiến mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và miệt thị. Tôi nhướng mày định lên tiếng, thì có người nói: "Nhắc đến những đóng góp của Khương tiểu thư cho Hoa Hạ, người khác có thể không biết, nhưng tôi lại biết đôi chút."

Mọi người hướng ánh mắt về phía người vừa lên tiếng, đó là Uông Nhạc.

Anh ta vẫn giữ vẻ ngoài cà lơ phất phơ, cười hì hì nói: "Chắc hẳn các vị đều biết sự kiện âm binh ở Sơn Thành trước đây chứ?"

Sự kiện âm binh ầm ĩ đến vậy, đương nhiên ai cũng biết.

Uông Nhạc tiếp tục: "Cô ấy ở Sơn Thành đã tìm ra nguyên nhân sự việc, giết chết kẻ giấu mặt phía sau, ngăn cơn sóng dữ, cứu mấy chục triệu người tránh khỏi kiếp nạn, đây không tính là cống hiến to lớn ư?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tôi hướng Uông Nhạc nhẹ gật đầu, xem như cảm ơn anh ta đã bênh vực lẽ phải.

Văn Diên Ương cười nói: "Hiểu lầm đã được hoá giải, thưởng trà bắt đầu đi." Cô ấy nhìn một người pha trà bên cạnh nói: "Đi đem băng mầm ra đi."

Người pha trà vâng một tiếng, nhanh chóng lấy một cái hộp gấm lục sắc tiến đến, đem nắp hộp mở ra, tôi lập tức ngửi được một mùi hương trà nồng đậm cùng với linh khí, chỉ là ngửi thôi mà đã có cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả Kim Giáp tướng quân bên trong cơ thể tôi cũng rối loạn lên.

Băng mầm có màu trắng, trên bề mặt phảng phất một tầng sương trắng nhàn nhạt, thật xứng đáng với tên gọi "băng mầm".

Văn Diên Ương dùng kẹp gỗ gắp một búp trà nhỏ, đặt vào ấm trà tử sa. Cô ấy dặn dò: "Loại trà này khác biệt với các loại trà khác, cần đun sôi nước trong mười lăm giây, không hơn không kém một giây."

Băng mầm rơi vào nước sôi, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp không trung. Tôi nhịn không được hít hà vài hơi, dù chưa kịp nhấp một ngụm trà, nhưng đã cảm thấy toàn thân sảng khoái, thư thái.

Sau mười lăm giây, búp trà trong nước nở bung như một đóa hoa băng lục sắc.

Văn Diên Ương rót trà cho từng người, mỗi chung hai mươi ml. Hai người hầu gái nâng chung trà đến trước mặt chúng tôi.

Tôi nhìn Diệp Vũ Lăng, cô ấy nâng chung trà lên trước mặt, khẽ ngửi rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Tôi cũng làm theo, tránh bị mọi người chê cười.

Vừa chạm vào lưỡi, hương thơm trà lan tỏa khắp khoang miệng, bùng nổ trong mũi, khiến toàn thân tôi như được thanh lọc, thư thái đến mức muốn thở dài.

Nhưng tôi cố kìm nén, sợ bị mọi người cho là quê mùa.

Vừa uống xong chung trà, Văn Diên Ương định pha thêm bình nữa thì Ngô Thiên Thiên ngồi đối diện mặt mày tái nhợt, run rẩy buông tay, khiến chung trà tử sa cao cấp rơi xuống đất vỡ tan.

"Trà này có..." cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Tôi rùng mình nhìn vào chung trà, toàn thân bủn rủn, tứ chi lạnh buốt. Chung trà rơi khỏi tay tôi, thấm ướt tà váy, tạo nên một vệt trà xanh lộng lẫy.

"Tiểu Lâm," Diệp Vũ Lăng đưa tay đỡ tôi, nhưng rồi cả hai cùng ngã xuống.

Từng người, từng người một lần lượt ngã gục. Một số người cố gắng lấy điện thoại ra liên lạc nhưng vô ích vì không có sóng.

Từ Sơn ngồi gần Văn Diên Ương nhất, hắn lao đến khay trà, hất đổ bàn trà khiến nước trà tung tóe khắp nơi.

Hắn túm lấy cổ tay Văn Diên Ương, hai mắt đỏ ngầu gào lên: "Cô... cô dám..."

"Không phải tôi..." Văn Diên Ương hoảng hốt thanh minh, "Các người tin tôi đi, tôi không làm gì cả."

Cô ta chưa kịp dứt lời thì cũng ngã gục lên bàn trà.

Tôi cố gắng bò ra ngoài nhưng cơ thể tê liệt, ngã vật xuống đất. Trong lòng tôi thầm gọi tên Chu Nguyên Hạo, hy vọng anh đến cứu tôi, nhưng Ngọc Bội hoàn toàn không có động tĩnh.

Xong rồi, tất cả đã kết thúc.


Giá như tôi nghe lời Vân Kỳ, đúng là không nghe lời người già thì chỉ có chịu thiệt.

Tôi thở dài bất lực, chìm vào bóng tối vô tận.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được có gì đó lạnh buốt chạm lên mặt.

Lông mi khẽ run rẩy, tôi mở mắt ra...

"Tiểu Lâm, mau tỉnh lại."

"Nguyên Hạo?" Tôi ngồi dậy, nghi hoặc nhìn chung quanh, "Đây là ở đâu vậy? Địa Ngục sao?"

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo khó coi: "Nơi này giống như là một thị trấn nhỏ."

Tôi phát hiện mình đang nằm giữa đường cái. Con đường lát đá xanh rêu phong, xung quanh là những ngôi nhà ngói cũ kỹ thấp thoáng, gợi nhớ đến thị trấn cổ Từ Khí Khẩu nổi tiếng.

Trước đó trong phòng trà, tất cả mọi người đều bất tỉnh nhân sự, giờ đây đang nằm la liệt trên con đường đá xanh. Diệp Vũ Lăng nằm gần tôi nhất, cũng đã bắt đầu tỉnh dậy.

"Chúng ta... sao lại ở đây?" Tôi đứng dậy nhìn quanh quẩn. "Chẳng lẽ đây là Địa Ngục? Nghe nói trong Địa Ngục cũng có chợ phiên âm phủ, nơi các hồn ma sinh hoạt và mua bán."

Diệp Vũ Lăng rên lên một tiếng, cũng tỉnh lại. Nhóm thanh niên tài tuấn lần lượt mở mắt, ánh mắt đều đờ đẫn.

Tôi dìu Diệp Vũ Lăng đứng dậy. Cô ấy cũng lo lắng nghĩ đây là Địa Ngục.

Chu Nguyên Hạo kể lại: "Sau khi mọi người uống trà, tôi định xông ra khỏi Ngọc Bội nhưng không thể. Sau đó tất cả mọi người đều ngã xuống, tôi cũng bị một lực lượng cường đại kéo đến nơi này."

Tôi và Diệp Vũ Lăng nhìn nhau, hoang mang tột độ.

Thị trấn cổ này tuy giống Từ Khí Khẩu nhưng rõ ràng không phải. Tôi cảm thấy quen thuộc nhưng không nhớ ra đã từng đến đây.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - một giọng quát tháo vang lên. Nhìn lại, là anh em Từ Sơn và Từ An cùng đám người vây quanh Văn Diên Ương, sát khí bừng bừng.

Văn Diên Ương xuất thân từ gia tộc trà đạo danh tiếng, có kỹ nghệ trà đạo cao siêu nhưng tu vi còn thấp, chỉ mới ở cấp Nhất Phẩm.

Cô ta hoảng sợ lùi lại: "Các vị, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không biết tại sao lại thế này. Băng mầm vừa mới được bào chế, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong mật thất của Văn gia, nơi mà ngay cả tôi cũng không thể vào được. Không thể nào có vấn đề được."

Từ Sơn cười lạnh: "Chẳng lẽ quỷ bắt chúng ta đến đây?"

"Nói! Cô có rắp tâm gì?" Một người khác cao giọng chất vấn.

"Văn gia các người muốn đối đầu với toàn bộ giới tu đạo Hoa Hạ sao?"

Văn Diên Ương gần như bật khóc. Cô ta hoảng loạn nhìn xung quanh, chợt thấy Chu Nguyên Hạo như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, nức nở nói: "Nguyên Hạo, cứu em!"

Mọi người đổ dồn ánh mắt về Chu Nguyên Hạo. Khi nhìn thấy anh, ai nấy đều kinh ngạc vì anh đã chết hơn một năm mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt họ.

Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Văn Diên Ương thừa cơ thoát khỏi vòng vây, chạy đến trước mặt Chu Nguyên Hạo vừa mừng vừa sợ: "Thật sự là anh! Em nghe nói anh xuất hiện tại phòng đấu giá Lưu gia, em còn không dám tin."

Cô ta rưng rưng nước mắt, từng giọt lệ lăn dài trên má, khóc nức nở đến lê hoa đái vũ, đẹp đến nao lòng: "Nguyên Hạo, anh biết em khổ sở thế nào khi nghe tin anh chết không? Em đã khóc rất nhiều ngày và còn bị bệnh. Thật tốt khi được gặp lại anh."

(Lê hoa đái vũ: đại khái là người đẹp khóc mà vẫn xinh đẹp vô cùng)

Cô ta cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt, vẻ nũng nịu vô cùng quyến rũ.

Chu Nguyên Hạo thở dài: "Diên Ương, tôi không sao."