Cô Gái Địa Ngục

Chương 190: Anh hùng cứu mỹ nhân




Edit: Frenalis

Thanh Vân đạo trưởng nói: "Việc luyện hóa ma khí là điều quan trọng nhất. Mạng sống của một người so với hàng nghìn sinh mạng trong nhà này có là gì? Sư huynh, xin hãy bắt đầu đi."

Tôi tái nhợt mặt mày, không thể tin được. Tôi không chết vì ma khí mà lại chết dưới tay lão già thối tha Lao Sơn này sao? Quá oan uổng!

Tôi vội vã sờ trán, cảm thấy sắp chết đến nơi. "Mau mở chuông ra cho tôi!" tôi cầu xin.

Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh tôi tăng cao. Toàn bộ chuông trở nên đỏ rực. Tôi hoảng sợ ôm đầu: "Không! Cứu mạng! Mau thả tôi ra ngoài!"

Ngay lúc nguy cấp nhất, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên ngoài. Bạch Vân đạo trưởng gầm lên: "Ai? Ai dám đánh lén ta!"

Chuông Kinh Thiên rung chuyển dữ dội. Tôi choáng váng, những người Lao Sơn cũng kinh ngạc nhìn chuông bay lên, thu nhỏ lại bằng nắm tay và bay về tay áo Bạch Vân đạo trưởng.

Tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Vân đạo trưởng che ngực, râu trắng dính máu.

"Tiểu Lâm, cô thực sự còn sống ư?" Diệp Vũ Lăng vừa mừng vừa sợ.

Nụ cười của cô ấy đột ngột tắt lịm. Cô ấy nhìn ra sau tôi với vẻ không tin tưởng. Tôi quay lại, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo xuất hiện từ hư không với vẻ mặt u ám. Anh nắm tay tôi, kéo về phía sau.

"Chu Nguyên Hạo?" Trương Hoành Thái lên tiếng, không dám tin nhìn anh từ trên xuống dưới. "Anh đã trở thành quỷ?"

Chu Nguyên Hạo nhìn mọi người, từ Bạch Vân, Thanh Vân đến những người tu đạo cấp thấp hơn. Mọi người đều cảm thấy như có gai nhọn sau lưng, như thể bị một con quái vật cổ đại đang theo dõi.

"Thằng bất hiếu, mày muốn làm gì?" Chu Vân Mộc quát lớn.

Chu Nguyên Hạo thờ ơ nhìn ông ta. Chu Vân Mộc chỉ cảm thấy ngực mình thắt lại, cổ họng có một vị tanh nhẹ trong miệng.

Tôi nhìn bóng lưng Chu Nguyên Hạo, cảm thấy anh hôm nay có gì đó khác biệt.

"Cô ấy là của tôi." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói. "Không ai được phép đụng vào cô ấy. Ai dám làm hại cô ấy sẽ phải chết."

Nói xong, anh lùi lại một bước, vòng tay qua eo tôi rồi bay lên, đập vỡ những viên ngói trên mái nhà, kiêu ngạo rời đi.

Mọi thứ bỗng chốc trở nên im ắng. Diệp Vũ Lăng bắt đầu chất vấn: "Hai ông già thối tha kia, tôi đã nói Tiểu Lâm không chết mà các người không tin. Giờ thì sao? Các người suýt trở thành kẻ sát nhân!"

Thanh Vân đạo trưởng hừ lạnh một tiếng: "Tình huống lúc nãy, ai cũng không thể lường trước được nguy hiểm. Dù sao, chúng tôi cũng không hổ thẹn với lương tâm."

Nói xong, ông ấy cũng không đợi Diệp Vũ Lăng châm chọc thêm, mà quay sang Chu Vân Mộc: "Chu tiên sinh, con trai ông đến đây có chuyện gì vậy?"

Chu Vân Mộc lạnh lùng đáp: "Đạo trưởng không cần hỏi tôi, những gì tôi biết cũng không thể hơn ông được."

Mặc dù không thích con trai lớn, nhưng dù sao cũng là người Chu gia, có cha ông ta ở trên dòm ngó, ông ta cũng không dám bất chấp danh dự Chu gia mà tùy tiện tiết lộ tin tức về Chu Nguyên Hạo.

Những đại gia tộc này, dù nội bộ có mâu thuẫn đến mức nào, trước mặt người ngoài họ đều muốn tìm mọi cách bảo vệ lợi ích của gia đình.

Bạch Vân đạo trưởng lòng dạ hẹp hòi, nghiêm nghị nói: "Chu tiên sinh, con trai ông làm tôi bị thương, không thể bỏ qua được."

Chu Vân Mộc liếc mắt sang Chu Nguyên Chính bên cạnh. Chu Nguyên Chính liền lấy ra một chiếc bình ngọc từ trong túi và đưa cho Bạch Vân đạo trưởng bằng hai tay.

Vừa nhìn thấy chiếc bình ngọc, nhiều người đều lộ ra ánh mắt tham lam.

Chu Vân Mộc nói: "Bạch Vân đạo trưởng, thằng con bất hiếu của tôi tuy đã làm ông bị thương, nhưng dù sao cũng có nguyên nhân. Đây là linh dược của Chu gia chúng tôi, coi như là lời xin lỗi."

Linh dược của Chu gia là một loại dược phẩm quý hiếm, bình thường dù có nhiều tiền cũng không mua được. Chu Vân Mộc quả là hào phóng.

Bạch Vân đạo trưởng nhàn nhạt gật đầu, sai đệ tử nhận lấy linh dược: "Được rồi, chuyện lần này coi như bỏ qua. Hy vọng Chu tiên sinh có thể quản giáo tốt con trai mình."

Chu Vân Mộc nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng tinh ranh.

******

Chu Nguyên Hạo đưa tôi ra khỏi Lưu gia, đi đến chiếc Lamborghini. Anh ném tôi vào ghế phụ, đạp ga lao vút đi.

Nhìn đồng hồ trên xe, tôi hoảng hốt khi thấy tốc độ đã hơn 240 km/h. Vội vàng cài dây an toàn.

Tôi nhìn anh, trong mắt anh hiện lên ánh sáng màu đỏ, tôi giật mình hoảng sợ nói: "Anh, mắt của anh..."


Chu Nguyên Hạo nháy mắt mạnh một cái, ánh sáng đỏ biến mất, trở lại màu đen.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lần trước anh mở cổng Địa Ngục ở trong toà nhà văn phòng, thứ ma khí khủng khiếp đó. May là lần này anh không lộ ra ma khí, nếu không, Mao Sơn và Lao Sơn chắc chắn sẽ không tha cho anh.

"Anh, anh không sao chứ?" Tôi cẩn thận hỏi.

"Anh không sao." Anh nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt là sự lo lắng không che giấu: "Còn em thì sao?"

Tôi cũng lắc đầu: "Em có bí kíp gia truyền, chút ma khí đó không làm gì được em." Tôi nhịn không được hỏi: "Làm sao anh biết em gặp nguy hiểm? Chẳng lẽ... mấy ngày nay anh âm thầm theo dõi em?"

Khuôn mặt Chu Nguyên Hạo đỏ ửng, quay đầu đi: "Em nghĩ nhiều rồi."

Xem ra đoán đúng rồi.

Tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Nếu như anh âm thầm theo dõi tôi, vậy chẳng phải khi tôi lo lắng chờ đợi anh trở về, mọi hành động của tôi đều bị anh nhìn thấy hết sao?

Quá mất mặt!

Mặt tôi cũng đỏ bừng, không dám nhìn anh.

Anh đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói: "Năm anh năm tuổi, một thầy bói xem số mệnh cho anh, nói với cha anh rằng anh sẽ khắc chết mẹ, giết chết cha, trở thành một đại ma đầu gieo rắc tội ác. Trước đó ông ta luôn kỳ vọng vào anh, nhưng sau khi nghe thầy bói nói vậy thì xem anh như kẻ thù, luôn nhìn anh với ánh mắt chán ghét. Mẹ anh từ khi sinh anh ra đã luôn yếu ớt, bà qua đời khi anh tám tuổi, đúng vào ngày sinh nhật anh."

"Trong tang lễ của mẹ, mắt ông ta đỏ ngầu mắng anh là con quỷ giết cha khắc mẹ. Vài ngày sau, ông ta đưa một người phụ nữ và đứa con trai về nhà, đứa bé chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi."

"Sau đó anh sống với ông nội, học pháp thuật từ ông nội."

Nói đến đây, giọng anh trầm xuống hẳn: "Anh không cố ý giấu giếm em, mà là không muốn em biết anh là một người quỷ thần đều ghét."

Tôi vừa tức giận vừa đau lòng: "Cha anh tu đạo mà còn tin những lời vớ vẩn của thầy bói! Cái gì mà quỷ thần đều ghét, chỉ là ông ta bất công, yêu tiểu tam và con trai của bà ta! Đó chỉ là cái cớ!"

"Không phải vậy." Chu Nguyên Hạo thở dài. "Người xem bói cho anh là Gia Cát tiên sinh."

"Ai?" Tôi ngạc nhiên.

"Gia Cát Tuân." Chu Nguyên Hạo nói. "Truyền thuyết cho rằng ông là hậu duệ của Gia Cát Lượng, tám mươi năm trước đã nổi tiếng. Những lời tiên tri của ông chưa bao giờ sai lầm."

Tôi hất cằm lên: "Mệnh của em mà do em quyết định, cuộc đời của anh bị một kẻ giang hồ vớ vẩn hủy hoại, chẳng lẽ anh cam chịu sao? Bọn họ muốn tin thì cứ tin, em không tin là được rồi! Loại người như cha anh, không xứng làm cha, anh không cần quan tâm đến ông ta, tự mình sống tốt là được."

Chu Nguyên Hạo bất lực mỉm cười: "Em không hiểu đâu."

"Có gì không hiểu?" Tôi nói. "Gia đình em - những người sống ở tầng lớp dưới cùng xã hội, cần có triết lý sống riêng. Bà nội em là thầy cúng, cha em mở cửa hàng vòng hoa, mẹ em đã qua đời từ lâu. Từ khi còn nhỏ, em đã bị bắt nạt, bị coi thường. Các bạn học đều không muốn chơi với em. Hơn hai mươi năm qua, em chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay số lượng bạn bè. Vậy thì sao? Cuộc sống vốn dĩ vậy, muốn sống sót, em không thể tìm đến cái chết."

Tôi nắm chặt tay lại: "Mỗi lần bị bắt nạt, em đều thầm thề sẽ sống tốt hơn họ, kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ vả thẳng mặt họ."

Tôi vỗ vai anh: "Nguyên Hạo, tên lừa đảo Gia Cát kia nói anh là đại ma đầu giết cha khắc mẹ thì sao? Đừng để ông ta toại nguyện. Khi anh hồi sinh rồi, hãy sống thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, sinh một đàn con, vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn, đến lúc đó đi vả mặt ông ta!"