Cô Gái Địa Ngục

Chương 181: Xích Long cổ độc




Edit: Frenalis

Ông Dương không thể nào quên được cảnh tượng kinh hoàng mà ông chứng kiến trong hầm trú ẩn của quân Nhật. Sau khi tra tấn một tên lính Nhật, ông được biết những thanh niên khoẻ mạnh trong làng đã bị bắt xuống hầm để làm thí nghiệm tàn ác.

Dẫn theo vài người khoẻ mạnh dũng cảm, ông xông vào hầm và tận mắt chứng kiến tội ác của quân Nhật. Trên bàn giải phẫu là một người dân làng béo phì khác thường, bụng bị mổ phanh, từ trong bụng chui ra hàng đàn côn trùng màu trắng, giống sâu ăn lá nhưng to hơn, đang ngọ nguậy một cách ghê rợn.

Nạn nhân vẫn còn sống, nhưng bị trói chặt và đau đớn tột cùng, chỉ có thể rên rỉ thảm thiết.

Không thể kìm nén sự căm phẫn, ông Dương đã bắn chết tên lính Nhật đang thực hiện thí nghiệm.

Kỳ thật về sau nhớ lại, tên Nhật Bản thực hiện thí nghiệm kia cũng không phải là người Nhật, ngược lại có vẻ giống người Vân Nam, đoán chừng là chó Hán gian.

Sau khi giết sạch đám quân Nhật ở căn cứ thí nghiệm, nhìn thấy sự đau đớn không thể nào nguôi ngoai của người dân làng, ông đành ra tay kết liễu mạng sống của nạn nhân để giải thoát cho anh ta khỏi sự giày vò.

Vết máu của người dân làng đó bắn ra dính đầy người ông, nhưng lúc đó ông không hề để ý.

Sau khi thiêu rụi ngôi làng và tất cả thi thể để ngăn chặn virus lan tràn, họ rời đi.

Đêm hôm đó, ông gặp một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, một con rắn đỏ bò lên người ông, chui vào rốn và ký sinh trong cơ thể, gặm nhấm nội tạng một cách điên cuồng. Khi tỉnh dậy, ông bàng hoàng phát hiện ra một sợi dây đỏ mảnh xuất hiện trên rốn.

Từ đó về sau, mỗi đêm ông Dương đều bị ám ảnh bởi cảm giác có một con rắn đang gặm nhấm bên trong cơ thể. Cơn đau đớn khiến ông không thể chịu đựng nổi, chỉ muốn tự sát để giải thoát. Sợi dây đỏ bí ẩn trên rốn cũng ngày càng dài ra, như một lời nhắc nhở về tội ác của quân Nhật và sự tra tấn khủng khiếp mà ông đã chứng kiến.

Lúc đầu, Ông Dương tưởng rằng mình sẽ bị ăn mòn nội tạng mà chết. May mắn là trong lúc di chuyển, đội quân của ông đã gặp một lão ăn mày rách rưới. Lão ăn mày thoi thóp vì đói, ông liền cho lão một bát cháo loãng. Sau khi ăn no, lão ăn mày bỗng nhìn chằm chặp vào ông, nói rằng ông bị trúng cổ độc và sắp chết.

Ông Dương hoảng hốt, van xin lão ăn mày cứu mạng. Lão ăn mày đồng ý, nhưng nói rằng chỉ có thể áp chế cổ độc chứ không thể loại bỏ hoàn toàn. Sau đó lão ăn mày hướng dẫn ông Dương lên núi hái thảo dược, nấu nước thuốc và ngâm mình trong bảy ngày bảy đêm. Mỗi lần ngâm, ông đều đau đớn đến tột cùng, như có vô số con dao đang cắt xẻo da thịt.

Nhưng với ý chí kiên cường, ông Dương đã vượt qua được thử thách. Sau bảy ngày ngâm thuốc, lão ăn mày nói cổ độc đã được áp chế và sẽ không tái phát lại.

Lão ăn mày rời đi vào ngày hôm sau. Ông Dương sống khỏe mạnh trong suốt bảy mươi năm tiếp theo. Nhưng mà gần đây, dây đỏ trên bụng ông lại bắt đầu lan rộng và phát triển nhanh chóng. Chỉ trong hai tháng, nó đã mọc từ dạ dày lên đến cổ họng. Cơn đau nhức hành hạ khiến ông không thể ngủ yên.

Nói đến đây, tôi đã hiểu mọi chuyện không sai biệt lắm: "Ông Dương, năm đó lão ăn mày cũng không có lừa ông, biện pháp của ông ấy có thể áp chế cổ độc gần bảy mươi năm, đối với thời đại của ông mà nói, sống gần chín mươi tuổi, cũng là cả đời."

Ông Dương gật đầu cười: "Đúng vậy, tôi sống lớn tuổi như vậy, cũng đã sống đủ, những người chiến hữu của tôi, ở bảy mươi năm trước đã không còn."

Ông Dương thở dài nói: "Chỉ cần có thể sống thêm, ai cũng không muốn chết. Huống chi những đứa con phá của tôi, không có tôi ở bên, cuộc sống của chúng sẽ càng thêm khó khăn. Ước mơ của tôi không cao, chỉ mong có thêm năm sáu năm nữa là đủ."

Tôi cười trấn an: "Ông đừng lo lắng. Cổ độc trong người ông là Xích Long cổ, một loại cổ âm độc cực kỳ nguy hiểm ở Nam Cương. Nếu dùng phương pháp dương gian không thể giải trừ."

Ông Dương ngạc nhiên: "Vậy phải dùng vật của âm phủ sao?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy."

Ông Dương hoảng hốt: "Làm sao tôi có thể tìm được vật âm phủ? Chắc hẳn đây là ý trời muốn lấy mạng tôi!"

Tôi mỉm cười: "Xin ông đưa tay ra."

Ông Dương làm theo. Da tay tôi phồng lên, một con côn trùng chui ra, bò qua lòng bàn tay ông ấy, xé mở làn da và chui vào cơ thể ông Dương.

Ông Dương kinh hãi: "Đây... là cái gì?"

"Đây chính là vật âm phủ," tôi giải thích.


Kim Giáp tướng quân di chuyển theo kinh mạch đến bụng ông Dương, tấn công Xích Long cổ như hổ vồ mồi. Xích Long cổ không kịp trở tay thì bị Kim Giáp tướng quân cắn một cái.

Xích Long cổ kỳ thật cũng không phải là côn trùng, mà là một đầu rắn cực cực nhỏ, đầu rắn đó ở phía trên còn có hai cái sừng, nó liều mạng giãy dụa, nhưng Kim Giáp tướng quân giống như là khắc tinh của nó, vô luận nó giãy như thế nào, đều trốn không thoát móng vuốt của Kim Giáp.

Dần dần, Xích Long cổ không còn cử động, mềm oặt rủ xuống, Kim Giáp tướng quân cao hứng nuốt hết vào trong bụng. Sau đó nó quay trở về cơ thể tôi.

Ông Dương nhất thời ngơ ngác, giống như đang nằm mơ.

"Ông Dương, ông kiểm tra xem bụng của ông còn sợi dây đỏ hay không." Tôi nói.

Ông Dương vén quần áo lên, cúi đầu xem xét, trên bụng quả nhiên không có gì, ông lộ ra nụ cười hưng phấn: "Thật lợi hại, cô gái, con côn trùng đó của cô là gì vậy?"

Tôi cười cười không nói lời nào. Ông Dương lập tức hiểu rõ, vội vàng nói: "Là tôi đường đột." Nói xong, ông mở ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu, ghi một số tiền lớn rồi đưa cho tôi: "Đây là tiền khám chữa bệnh, xin hãy nhận lấy."

Tôi nhìn lướt qua, con số trên chi phiếu khiến tôi choáng ngợp. Tôi đặt chi phiếu lên bàn và đẩy lại cho ông: "tôi không thể nhận số tiền này."

Ông Dương ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?"

Tôi giải thích: "loại cổ độc này của ông là Xích Long cổ, xuất hiện từ bảy mươi năm trước là thời điểm Nhật chiếm đóng Trung Quốc. Tôi phải có nghĩa vụ giúp ông tiêu diệt nó. Nếu tôi còn nhận tiền của ông, lương tâm tôi sẽ cắn rứt. Xin hãy thu hồi tấm chi phiếu này. Coi như đây là một đóng góp nhỏ của tôi cho quê hương."

Ông Dương nở nụ cười: "cô gái, cô đã nói vậy rồi, tôi còn nài nỉ nữa thì thật làm khó cô. Coi như tôi nợ cô một ân tình. Dù sau này tôi không còn, chỉ cần Dương gia còn một người, cô gặp khó khăn gì cũng có thể đến tìm chúng tôi."

Tôi lắc đầu: "Ông Dương, ý của tôi không phải cái này."

Ông Dương sầm mặt lại: "Cô như vậy khiến lương tâm tôi bất an."

Tôi đành bất đắc dĩ đồng ý. Vừa lúc đó, Dương Thanh Huyên trở về. Nghe tin ông nội đã khỏi bệnh, cô ta vô cùng kinh ngạc, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, lo rằng tôi đã dùng thủ thuật che mắt, lừa gạt ông Dương.

Ông Dương là người từng trải qua nhiều thăng trầm, chỉ cần liếc mắt là đã biết suy nghĩ của cháu gái. Ông trừng mắt mắng: "Con bé này, con cho là ông hồ đồ rồi ư? Lừa đảo hay không mà cũng không nhận ra? Khi ông lừa gạt người ta hồi trẻ, cha con còn chưa ra đời đâu!"

Dương Thanh Huyên thấy ông thật sự tức giận, vội vàng nũng nịu dỗ dành, nói là tuyệt đối không hề nghi ngờ tôi. Sắc mặt ông Dương mới dịu lại một chút.

Ông Dương giữ tôi và Chu Nguyên Hạo ở lại ăn tối. Tay nghề nấu nướng của Dương Thanh Huyên khá tốt, nhưng trong bữa ăn, cô ta cứ lén lút nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên Hạo. Ông Dương thấy vậy có chút bực bội, nói: "Huyên Huyên, con đã trưởng thành rồi. Việc của con và thằng nhóc Trần Gia Tam hãy sớm quyết định đi."