Edit: Frenalis
Bên trong quầy tạp hóa, một người phụ nữ trung niên với bộ quần áo vá chằng chịt đang ngồi. Đôi mắt nhỏ của bà ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Chu Nguyên Hạo bước lên, nói: "Chúng tôi là người đi đường, trời sắp mưa to rồi. Chúng tôi muốn vào đây tránh mưa. Xin hỏi trong làng có quán ăn nào không?"
Người phụ nữ trung niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng sún hai chiếc: "Nếu hai vị không chê, hãy ăn ở đây. Chồng tôi tên Lý Tam, hai người cứ gọi tôi là chị Lý Tam, tôi nấu ăn ngon lắm đấy."
Chu Nguyên Hạo lấy ra vài tờ tiền một trăm đặt lên quầy: "Vậy thì làm phiền bà rồi."
Vợ Lý Tam nhìn thấy tiền, hai mắt sáng rực, vội vàng cất tiền vào người: "Tôi đi gọi chồng về mua dê và cừu non. Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt dê."
Chúng tôi vào ngồi trong nhà Lý Tam. Mấy đứa trẻ rót nước cho chúng tôi. Tôi cho chúng kẹo, chúng cẩn thận bóc vỏ và ăn một cách ngon lành.
Ngoài kia có mấy người đàn ông thò đầu nhìn vào, mắt họ không ngừng đảo quanh người tôi.
Chu Nguyên Hạo nhíu mày, muốn đứng dậy để dạy cho họ một bài học, tôi vội giữ tay anh lại: "Dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây để tránh mưa, đừng chọc phiền phức."
Chu Nguyên Hạo không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc, mưa to như trút nước. Mưa xối xả như lật trời, phảng phất như cả thế giới đều bị bao trùm trong màn nước trắng xóa. Những người đàn ông tò mò bên ngoài cuối cùng cũng đi khỏi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, vợ Lý Tam dẫn chồng mình về. Đó là một người đàn ông cao lớn, thô kệch. Hắn cười nói: "Làng chúng tôi hiếm khi có khách đến chơi. Tôi đã mua dê và cừu. Các vị hãy đợi một lát, tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho các vị."
Vợ chồng Lý Tam bắt đầu bận rộn trong bếp. Rất nhanh đã có một bàn ăn thịnh soạn được dọn ra. Tôi nếm thử, hương vị cũng khá ngon.
Ăn cơm tối xong, trời cũng đã tối muộn, mưa to không có dấu hiệu ngừng. Vợ chồng Lý Tam nhiệt tình mời chúng tôi ở lại và dọn dẹp cho chúng tôi một phòng ngủ riêng. Ga giường, đệm chăn đều mới tinh.
Chu Nguyên Hạo lại đưa cho họ vài trăm tệ. Họ vui mừng cảm ơn, đáy mắt hiện lên một tia tham lam.
Vừa vào phòng ngủ, Chu Nguyên Hạo hạ giọng nói bên tai tôi: "Họ đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn."
Tôi hoảng hốt, suýt nôn ra: "Sao anh không nói sớm?"
"Yên tâm đi, em đã ở tu vi Tam Phẩm rồi, thuốc ngủ đó không làm gì được em." Chu Nguyên Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt u ám.
Tôi cau mày: "Rốt cuộc họ muốn gì? Mưu toan hại mạng chúng ta ư?"
Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: "Ngôi làng này rất kỳ lạ, chúng ta phải cẩn thận."
Đêm khuya dần trôi. Vợ chồng Lý Tam không biết đã đi đâu, mấy đứa trẻ cũng đã ngủ say. Trong nhà tĩnh lặng đến mức kỳ lạ.
Chợt có tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh vang lên trong đêm khuya. Tôi lắng nghe kỹ hơn, đúng là tiếng trẻ khóc mà không phải là tiếng mèo kêu.
Lý Tam có nhiều con, nên việc có một đứa trẻ khóc cũng không có gì lạ. Nhưng mà, tiếng khóc này nghe sao yếu ớt và đau đớn đến vậy?
Giống như tiếng khóc của một đứa trẻ sắp chết.
Tôi nói với Chu Nguyên Hạo rồi cùng anh đi đến một căn phòng nhỏ khuất sâu trên tầng hai. Tôi mở cửa ra, căn phòng đầy những đồ đạc lộn xộn, tôi ngửi thấy có mùi nấm mốc cùng mùi máu tanh.
Ánh sáng trong căn phòng rất yếu, một tấm ga mỏng trải trên sàn nhà, một chiếc tã lót được đặt ở giữa trên tấm ga, che kín mít. Tiếng khóc yếu ớt kia được phát ra từ trong chiếc tã lót đó.
Tôi mở tã lót ra, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của một đứa bé sơ sinh. Môi nó tím đen, khóc rấm rứt, nhìn vô cùng đau lòng.
Đứa bé này bị bệnh sao?
Tôi nhẹ nhàng xoa hai lần lên người đứa bé, bỗng nhiên chạm phải một vật cứng. Vén quần áo lên, tôi nhìn thấy một chiếc kim to được đóng vào bụng đứa bé.Đây không phải là kim may đồ thông thường mà là loại kim dùng để khâu da, rất thô. Kim đã dính máu khô và có vẻ như đã được đóng vào từ lâu.
Tôi toát mồ hôi hột, nhưng không dám rút kim ra. Ai độc ác đến mức mà có thể hạ độc thủ với một đứa bé nhỏ như vậy?
Chu Nguyên Hạo vỗ vai tôi, nói nhỏ: "Có người đến."
Tôi vội vàng đặt đứa bé xuống thật nhẹ, đóng cửa căn phòng lộn xộn lại.
Vợ chồng Lý Tam trở về, hai người họ đang cất ô che mưa vào một góc khuất, từ trong chiếc túi rách nát lấy ra một chồng tiền đỏ rực, hai mắt sáng rỡ, liếm liếm ngón tay và bắt đầu đếm tiền.
"Tổng cộng ba mươi nghìn tệ." Vợ Lý Tam nuốt nước miếng, cầm lấy tiền và hôn lên, "Cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy."
"Ha ha, chờ con trai trưởng thôn kết hôn, chúng ta có thể kiếm thêm hai mươi nghìn nữa." Lý Tam vui vẻ nói.
Lý Tam tát vào mặt vợ, quát lớn: "Bà ngu xuẩn! Việc lấy lòng trưởng thôn có lợi cho chúng ta rất nhiều. Lần sau chia đất, chúng ta có thể kiếm được một khoản lớn."
Vợ Lý Tam bị đánh sưng nửa mặt nhưng không hề oán giận, gật đầu nói: "Vâng, vâng, ông nói đúng, tôi nghe theo ông hết. Nhưng người thanh niên kia thì thế nào?"
Lý Tam cười hắc hắc hai tiếng: "Giam cầm hắn trước. Lần sau khi Quách Tỷ đến, chúng ta sẽ bán hắn cho bà ta. Nghe nói lò than ở Sơn Tây thiếu người, một lao động khoẻ mạnh có thể bán được hơn một vạn."
Vợ Lý Tam cười hì hì nói: "Nếu không chúng ta tự nghĩ cách đem hắn bán đến Hoàn Thành đi, nghe nói bên kia cũng cần đàn ông, đặc biệt là đàn ông đẹp trai, nghe nói so với phụ nữ còn cao giá hơn."
Nghe đến đó, tôi liền cảm giác được người bên cạnh đang tràn ngập hàn khí, nhịn không được rùng mình một cái, tôi liếc trộm Chu Nguyên Hạo, thấy sắc mặt của anh đã muốn ăn thịt người.
Lý Tam đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, con nhóc chết tiệt kia vẫn chưa chết sao?"
"Lúc tôi rời đi có nhìn qua một chút, mọi thứ đều bình thường. Vợ Lý Tam nhếch miệng, hỏi: "Liệu cái trò mèo của ông có hiệu nghiệm không? Lần mang thai tiếp theo của tôi có thể sinh được con trai hay không?"
Lý Tam cười hả hê: "Tôi đã hỏi chú Ba rồi. Ông ấy bảo rằng châm kim lớn lên thân thể con gái, lần sau nhất định sinh con trai. Yên tâm đi, đứa tiếp theo chắc chắn sẽ là một cậu bé mập mạp khỏe mạnh."
Vợ Lý Tam sờ sờ cái bụng: "Tôi muốn sinh thật nhiều con trai. Như vậy nhà chúng ta sẽ không bị bắt nạt trong thôn này. Một đứa con gái vô dụng, còn không phải tốn cơm tốn gạo nuôi dùm người khác sao, lãng phí tiền"
Nghe những lời cay nghiệt đó, tôi không khỏi run lên bần bật vì tức giận. Bọn họ thật tàn nhẫn! Sao có thể nhẫn tâm đến thế? Ghim cái kim lớn lên cơ thể con gái ruột của mình chỉ vì mong muốn có con trai!
Lý Tam lại lên tiếng: "Khi con bé đó chết, tôi sẽ chôn xác nó ởngoài cổng làng. Để tất cả mọi người đi qua giẫm đạp lên. Chú Ba bảo làm như vậy thì hồn ma con bé sẽ sợ hãi, không dám quay về nhà quấy phá và sẽ đầu thai thành con trai."
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rốt cục cũng đã hiểu ra nguồn gốc của âm khí bao trùm ngôi làng này. Tất cả đều xuất phát từ những bé gái bị chính cha mẹ mình sát hại! Oan hồn của các bé quanh quẩn nơi đây suốt bao năm, chỉ chờ ngày được báo thù.
Trên đời này, độc nhất chính là lòng dạ con người chứ không phải ma quỷ!
Lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt, sát khí hiện rõ trong mắt tôi.
Lý Tam quay sang vợ nói: "Bà đi xem xem hai tên đó đã ngủ chưa. Nếu để chúng trốn thoát, chúng ta sẽ gặp phiền phức."
Vợ Lý Tam gật đầu đồng ý, vừa định bước đi thì có tiếng động cơ ô tô vang lên từ bên ngoài. Lý Tam cau mày: "Mưa lớn thế này, ai mà đến làng vào giờ này chứ?"
Lời nói còn chưa dứt, tiếng gõ cửa dồn dập đã vang lên. Lý Tam quay sang vợ: "Bà đi mở cửa đi."
Vợ Lý Tam vội vã hớn hở chạy đến mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, đi vào là một nhóm người, dẫn đầu là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dáng người to lớn, mặc bộ quần áo màu đỏ rực. Mỗi bước đi của bà ta khiến cả cơ thể rung rinh vì béo phì.
Bên cạnh người phụ nữ này là mấy gã đàn ông lực lưỡng, mỗi người áp giải một phụ nữ bị trói. Những người phụ nữ này tóc tai rối bời, miệng bị nhét giẻ rách, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
"Chị Quách," Lý Tam vội vàng lên tiếng chào đón, "Mời chị vào nhà. Sao hôm nay chị lại đến đây?"
Bà Quách lạnh lùng nói: "Đây là 'hàng mới' tôi mang đến. Lần trước tôi đã nói, hễ có 'hàng ngon' là sẽ nghĩ ngay đến thôn các người. Quách Lệ Lệ tôi nói được là làm được. Lý Tam, cậu đi hỏi han xem trong làng có ai cần 'vợ' không nhé. Giá mỗi người là bốn vạn, tiền mặt một tay, hàng một tay. Tôi bận lắm, nhanh lên, hết thời gian tôi không đợi đâu. Mấy thôn khác còn đang chờ tôi đó."
Lý Tam vội vàng gật đầu vâng dạ: "Vâng, vâng, mời chị ngồi trước. Để tôi đi hỏi thăm ngay."
Lý Tam vội cầm lấy ô, chạy ra khỏi nhà. Vợ Lý Tam tất bật loay hoay tiếp đãi nhóm người của bà Quách. Còn những người phụ nữ bị trói thì bị ném vào góc nhà như những món hàng hoá.