Cô Gái Địa Ngục

Chương 170: Cái đầu trong chậu hoa




Edit: Frenalis

"Không thể nào!" tôi thốt lên, "Mới mấy ngày trước em mới thay lốp xe mà."

Chu Nguyên Hạo trấn an: "Em cứ ngồi yên trong xe, anh xuống xem sao."

Anh mở cửa bước xuống nhìn lốp xe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. "Bị cán trúng đinh rồi, thủng lốp."

Tôi lập tức nhớ lại bản tin trên TV trước đó về việc những tên cướp rải đinh trên đường để cướp xe. Bỗng thấy từ trong bụi cỏ ven đường lao ra mấy gã đàn ông to cao, da ngăm đen, tay cầm hung khí, bao vây chiếc xe của chúng tôi.

Chu Nguyên Hạo nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng đứng đó.

"Ồ, thì ra là một tên tiểu bạch kiểm!" một tên cướp nhìn Chu Nguyên Hạo từ trên xuống dưới, "Dáng vẻ đẹp trai nhỉ." Hắn liếc mắt nhìn mông Chu Nguyên Hạo, ánh mắt đảo tới đảo lui khiến Chu Nguyên Hạo càng thêm khó chịu, sát khí hiện rõ trong mắt.

"Cút sang chỗ khác!" một tên cướp trọc đầu đẩy tên kia ra, hắn ta nhìn vào xe, ánh mắt lướt qua tôi nở nụ cười bỉ ổi. Chu Nguyên Hạo chặn trước cửa sổ, sầm giọng nói: "Các người muốn gì?"

Bọn cướp cười lớn: "Còn hỏi gì nữa? Nhanh đưa tiền ra đây, để tránh ăn đòn!"

Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Muốn lấy tiền từ tôi, phải xem các người có bản lĩnh đó không đã!"

"Cái thằng tiểu bạch kiểm này, mày tưởng mày là ai? Dám to mồm trước mặt tao?!" tên cướp trọc đầu lao tới, vung tay định tát Chu Nguyên Hạo.

Tôi thầm thở dài, lũ ngu này, hôm nay xui xẻo cho các ngươi rồi.

Cú tát đánh tới, nhưng lại tịt ngóm. Tên cướp trọc đầu vì dùng lực quá mạnh mà loạng choạng suýt ngã nhào.

Bọn cướp ngạc nhiên, tên trọc đầu tức giận quay lại: "Mày đâu rồi?!"

Mọi người xung quanh đều hoang mang.

Tên trọc đầu xấu hổ, vọt tới trước xe, định mở cửa lôi tôi ra.

Hắn ta vừa đưa tay định mở cửa xe, bỗng nhiên bị một lực vô hình nào đó hất văng ra sau, đầu đập mạnh vào nóc xe liên tục mấy cái, máu chảy đầm đìa, thân thể mềm nhũn, ngã gục xuống đất.

Mấy tên cướp còn lại hoảng sợ tột độ, bọn chúng cùng nhau xông lên nhưng đều bị một lực vô hình quật ngã, bọn chúng căn bản là không thấy người.

"Chẳng lẽ cái tên tiểu bạch kiểm này có khả năng tàng hình?" Bọn cướp hoảng hốt tự hỏi.

"A!" tên cướp vừa lên tiếng bỗng nhiên bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung. Hắn la hét thất thanh: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Chưa dứt lời, hắn đã bị ném mạnh xuống đất, đầu đập chảy máu, ngã lăn ra bất tỉnh.

"Quỷ! Có quỷ!" Mấy tên còn lại hoảng loạn tẩu thoát, nhưng chỉ chạy được vài bước đã bị những cú đấm vô hình quật ngã. Chỉ trong chốc lát, tất cả bọn chúng đều nằm la liệt trên mặt đất, máu me bê bết.

Chu Nguyên Hạo hiện thân từ bóng tối, tay cầm một sợi dây thừng gai, trói gọn bọn cướp lại. Sau đó anh gọi điện báo cảnh sát.

Chúng tôi lên xe và tiếp tục hành trình. Nhìn Chu Nguyên Hạo, tôi không khỏi cảm thán: "Vừa rồi anh thật oai phong!"

Chu Nguyên Hạo không nói gì nhưng khoé miệng cong lên, biểu thị tâm tình rất tốt.

Đêm đã khuya, chạy lên núi lúc này rất nguy hiểm. Chúng tôi quyết định dừng chân tại thị trấn Thanh Tùng dưới chân núi để nghỉ ngơi.

Thanh Tùng là một thị trấn nhỏ, những năm gần đây mới bắt đầu phát triển nhờ du lịch. Trên thị trấn chỉ có vài nhà nghỉ nhỏ, tuy không khang trang nhưng cũng đủ để chúng tôi qua đêm.

Tại quầy lễ tân, bà chủ nhà nghỉ - một phụ nữ trung niên mặc trang phục dân tộc, mỉm cười niềm nở đưa chìa khóa phòng cho chúng tôi .

Dọc theo cầu thang gỗ cũ kỹ, chúng tôi lên phòng. Đột nhiên có một trận tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của tôi. Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy một nhóm đàn ông vạm vỡ, tay mang theo những chiếc balo to lớn, đang đi vào nhà nghỉ.

Tôi khẽ cau may, nhìn dáng vẻ hung hăng của những người này, tôi có linh cảm họ không phải là người tốt.

Chu Nguyên Hạo nhìn bọn họ, hạ giọng nói: "Nếu bọn chúng không chọc đến chúng ta, chúng ta cũng không cần thiết tự chuốc phiền toái."

Tôi nhẹ gật đầu, bước lên tầng hai. Tôi chợt cảm nhận được một luồng âm khí mơ hồ tỏa ra từ những chậu hoa trên bệ cửa sổ cuối hành lang.

Nhưng chúng tôi không quan tâm, đi vào phòng 203. Bên trong chỉ có một cái giường, trên giường chăn đệm bốc mùi ẩm mốc cùng mùi hôi chân.

Tôi nhíu mày, thật thiếu chuyên nghiệp, thậm chí chăn đệm cũng không chịu thay.

Chu Nguyên Hạo mở tủ quần áo, bên trong có một bộ chăn mền khác, phủ đầy bụi bặm vì lâu ngày không sử dụng.

Chúng tôi lấy chăn ra phủi bụi, sau đó thay cái cũ. Dù sao, bụi bặm cũng dễ chịu hơn mùi chân thối.

Mệt mỏi sau một ngày di chuyển trên xe, tôi nằm xuống và thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, vừa mở cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện từ căn phòng đối diện truyền ra.

Nhà trọ này cách âm không tốt, cộng thêm thính lực của tôi nhạy bén nên nghe rõ mồn một.

"Nhớ kỹ bản đồ cho tao. Nếu tìm được bảo tàng này, cả đời chúng ta sẽ hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ hết."

Tôi sững sờ, không khỏi dừng bước.

Bảo tàng?

"Nhờ quan hệ của lão Ngưu, thông tin về bảo tàng đã bị lộ." Giọng nói kia tiếp tục, "Có lẽ sẽ có những kẻ khác đến đây, đến lúc đó ai cũng sẽ không nhượng bộ, ai dám tranh đoạt bảo vật với chúng ta sẽ chỉ có đường chết."

Lòng tôi run lên, đây rõ ràng là bọn tội phạm.

Ngừng một chút, giọng nói kia lại vang lên: "Chó Điên, lão Ngưu đã giải quyết ổn thỏa chưa?"

"Yên tâm, đã chìm xuống đáy sông rồi, cả đời cũng không thể trồi lên được."

Khốn kiếp, chưa gì đã dính đến mạng người.

"Tốt. Mọi người cẩn thận, nếu phát hiện người khả nghi..." Hắn ta bỗng nhiên la lên: "Ai đó!"

Tôi hoảng hốt đến mức quên mất việc quay về phòng, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.   Tôi quả thực muốn tát cho mình bạt tai, tự gây nghiệt không thể sống.

Người đàn ông kia sao lại phát hiện ra tôi? Rõ ràng tôi không hề phát ra tiếng động nào.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ ngoài cửa. Tôi trốn trong ô vách ngăn cuối cùng bên trong nhà vệ sinh, âm thầm thả Kim Giáp Tướng Quân ra.

Kim Giáp Tướng Quân di chuyển nhanh nhẹn dọc theo vách tường, sẵn sàng hút khô những tên tội phạm bên ngoài.

Tuy nhiên, tôi lại do dự. Dù sao họ cũng là con người, giết họ sẽ khiến tôi mang ám ảnh tâm lý. Hơn nữa, hiện tại chúng tôi cần phải khiêm tốn làm việc, một khi giết quá nhiều người, Diệp gia chắc chắn sẽ nghe tin mà lập tức hành động, tìm tới chúng tôi gây rắc rối.

Có thể tránh thì nên tránh.

Qua con mắt của Kim Giáp Tướng Quân, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo xám đi theo sau, tay cầm một thanh đao dính máu khô.

Tôi hoảng hốt, che miệng lại để hắn không nghe thấy tiếng thở của mình.

Tên áo xám nhìn vào nhà vệ sinh, định tiến vào nhưng vô tình va phải chậu hoa trên bệ cửa sổ, làm nó rơi xuống.

Chậu hoa bằng gốm vỡ tan tành, bùn đất vung vãi khắp nơi. Từ trong bùn đất còn lăn ra một vật tròn vo.

Đó là một cái đầu người!

Cái đầu đã thối rữa, chỉ còn sót lại chút thịt bám trên xương. Vài con bọ đen ngòm chui ra từ hốc mắt và miệng của nó.

Dạ dày tôi cuộn trào, suýt nôn ọe.

Tên áo xám cũng giật mình. Lúc này, hai tên đồng bọn khác cũng xuất hiện: "Chuột Hôi, tìm thấy người chưa?"

Chuột Hôi mặt mày đen sì, dùng cằm hất về phía cái đầu người trên mặt đất. Hai tên kia nhìn vào, sắc mặt cũng thay đổi.

"Báo cho lão đại, nhà nghỉ này có vấn đề." Chuột Hôi nói. "Đêm dài lắm mộng, chúng ta nên mau chóng rời đi."

Hai tên đồng bọn nghiêng đầu nhìn những chậu hoa khác trên bệ cửa sổ, cảm thấy rùng mình. Chúng nhanh chóng quay trở lại phòng, thu dọn đồ đạc và lặng lẽ rời đi.

Tôi thu hồi Kim Giáp Tướng Quân, bước ra khỏi nhà vệ sinh và nhìn thấy cái đầu người trên mặt đất. Rùng mình, tôi vội vã quay trở về phòng.

Vừa đi được vài bước, tôi bỗng hoa mắt chóng mặt. Một bóng người xuất hiện trước mặt tôi - chính là bà chủ nhà nghỉ. Vẫn mặc bộ váy dân tộc màu đỏ rực rỡ, bà ta nhìn tôi với ánh mắt âm trầm: "Khách quý, cô định đi đâu vậy?"

Tôi giật mình, da đầu tê dại: "Tôi vừa đi vệ sinh, đang định trở về phòng."

"Ồ?" Bà chủ nhà nghỉ cười nói, "Cô đã làm vỡ chậu hoa của tôi, không nên đền bù sao?" 

--------------------o-------------------