Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 33




"Tất cả mọi người đều hoàn hảo theo một cách riêng của họ. Có một vẻ đẹp tiềm ẩn trong mọi khiếm khuyết. Chúng ta hoàn hảo trong chính những khuyết điểm của bản thân. Hạnh phúc trong nỗi đau. Mạnh mẽ trong yếu đuối. Và trên tất cả, hạnh phúc theo cách riieng của mình. Tôi chính là tôi. Hạnh phúc sẽ dễ dàng đến với bạn hơn nếu bạn biết chấp nhận những khuyết điểm của mình thay vì cố gắng trở nên hoàn hảo. Tại sao bạn lại phải cố gắng trở nên hoàn hảo khi chính bạn đã hoàn hảo với những khuyến điểm của mình? Vẻ đẹp và khuyết điểm là một sự kết hợp tuyệt vời. Chúng là con đường dẫn tới sự hoàn hảo. Bạn thậm chí không hề nhận ra rằng mình đã vượt qua cả sự hoàn hảo. Hãy nhớrằng; tất cả những khuyết điểm đó sẽ làm tôn vinh vẻ đẹp của chính bản thân bạn. Trở thành một người không hoàn hảo sẽ mang lại cho bạn hạnh phúc viên mãn"

Perfect imperfection

EROS

Tôi hoàn toàn sống và cứng họng. Tôi chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào Ginger.

Tôi có nhắm mắt vài lần, để chắc chắn rằng cô ấy là thật, không phải là tưởng tượng. Nhưng khi tôi mở mắt ra, cô ấy vẫn đứng đó, cười và nhìn tôi. Trông cô ấy đẹp tới nghẹt thở cùng với mái tóc đỏ rực rỡ và đôi mắt xanh quyến rũ – Khuôn mặt cô ấy trông hết sức đáng yêu cùng một cơ thể vô cùng nóng bỏng.

Ôi Chúa ơi. Cô ấy thật hoàn hảo, rạng rỡ, lộng lẫy... thật không có từ nào để diễn tả hết được vẻ đẹp đó.

Tôi không biết mình nên tức giận hay hạnh phúc. Cảm xúc của tôi hết sức hỗn độn. Sau 4 năm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô ấy.

Đúng vậy, tôi thừa nhận rằng mình đã tìm cô ấy khắp nơi trong suốt hơn một năm. Tại tất cả các quán bar, công viên, siêu thị, nhà thời, trường học ở Newyork – tôi thậm chí còn tìm cô ấy trên cả các mạng xã hội, nhưng cô ấy vẫn bặt vô âm tín. Tôi thậm chí còn thuê hẳn một đội thám tử riêng để tìm kiếm cô ấy nhưng không thành. Không ai biết cô ấy, thậm chí cả cô gái đi cùng. Cô ấy biến mất không một tung tích giống như bọt biển. Tôi thậm chí còn không biết tên thật của cô ấy. Tất cả những gì tôi biết đó là cô ấy là Ginger.

Và giờ thì cô ấy đang đứng trước mặt tôi, trông hết sức xinh đẹp và hoàn hảo cùng với nụ cười trên môi – cô gái trong mơ của tôi.

NHƯNG ĐỢI CHÚT

Vậy Jade đâu?

Tôi lùi lại một bước, nhìn xung quanh. Hết sức bối rối.

Tôi có nhầm nhà không? Hay là bên kia đường nhỉ? Nhưng đây là nhà của Jde mà. Cô ấy làm gì ở đây? Cô ấy có quan hệ với Jade sao?

Cảm giác sung sướng khi được gặp lại Ginger hoàn toàn biến mất. Nó giống như một khi bạn nhìn thấy cầu vồng hat pháo hoa vậy, bạn quên nó hết sức dễ dàng.

Jade đang ở chỗ quái nào? Tôi đột nhiên trở nên lo lắng.

"Anh ổn chứ? Trông anh giống như vừa gặp ma vậy." Ginger hỏi tôi sau đó mở cửa cho tôi vào.

Tôi bước vào nhà, nhìn cách bài trí nội thất xung quanh, tivi, bộ bàn ghế – đây đúng là nhà của Jade.

"Tại sao em lại ở đây?

"Gì cơ? Em sống ở đây mà?" Cô ấy đóng cửa và đi theo tôi vào trong.

Tôi nhướng mày đềy khó hiểu. Ginger sống ở đây? Cùng với Jade, Sapphire và mẹ của họ?

Sau đó cô ấy cười, khoe hàm răng sáng bóng đều tăm tắp. Cô ấy hất tóc ra sau vai, khoanh tay trước ngực

"Anh không nhận ra em sao?"

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. Tôi không thể kìm chế cơn tò mò của mình thêm được nữa. Tôi phải hỏi cô ấy. "Em đã ở đâu? Em biến mất mà không để lại tung tích gì."

Cô ấy nhướn mày đầy khó hiểu. "Anh nói là em được nghỉ buổi chiều nay mà. Anh thậm chí còn đưa thẻ cho em để mua trang phục mới cho tôi nay."

"Cái gì?" Tôi cảm thấy hết sức bối rối trong giây lát.

Ginger với lấy chiếc túi trên bàn và lấy gì đó ra " Nhân thiện thì thẻ của anh đây. Cảm ơn anh. Đừng lo lắng. Em chưa mua hết cả cửa hàng Channel đâu. Em chỉ mua chiếc váy cùng đôi cao gót này thôi."

Jade?

"Em tự hỏi liệu bà Wilson đã gửi email cho nhà cung cấp của chúng ta ở Dubai chưa?"

Ôi chúa ơi. Đó là Jade! Người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy ở trước mặt tôi lúc này thật sự là Jade, không phải Ginger. Nhưng trông họ rất giống nhau. Cơn sốc khiến tôi lặng người, tôi chỉ đứng đó nhìn cô ấy, không nói nên lời.

Sau đó tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đang mơ hay tưởng tưởng nên mọi chuyện. Chuyện này không thể là sự thật được. Ginger không thể là Jade, nhưng gương mặt cô ấy, mái tóc, đôi mắt, mọi thứ là của Ginger

Jade là Ginger, Ginger là Jade. Tôi biết rằng họ là một, không thể nhầm được.

Thế này là quá mức chịu đựng. Đầu tiên là cú sốc khi nhìn thấy Ginger. Sau đó lại biết được Ginger và Jade là một. Ôi chúa ơi! Tôi lên cơn đau tim mất.

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm từ đầu đến chân.

Là Jade. Chúa ơi, cô ấy xinh đẹp đến nghẹt thở. Tôi nhìn khuôn mặt ấy, mái tóc rồi vòng eo, cùng đôi chân dài thon thả.

Sau đó quay lại gương mặt và mái tóc của cô ấy. Chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của cô ấy? Quần áo lỗi thời cùng cặp kính dày cộp? Cô gái đơn giản, bảo thủ và đặc biệt mà tôi biết đâu rồi?

"Chuyện gì xảy ra với mái tóc đen của em? Em nhuộm đỏ à?" Tôi nói.

"Ồ, không. Em...um... tóc em đỏ tự nhiên."

Tôi thậm chí còn sốc hơn bởi tiết lộ của cô ấy " Ý em là em luôn đeo tóc giả?"

"Không, chỉ khi ra ngoài thôi" Cô ấy nói

Mẹ kiếp! Cô ấy mang tóc giả!

Tôi đột nhiên trở nên hết sức tức giận – không, là điên tiết mới đúng. Tôi cảm thấy như mình vừa bị cô ấy lừa dối. Trong suốt 2 năm làm việc với tôi, cô ấy luôn mang tóc giả.

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Tôi cố gắng kiểm soát cơn giận giữ, giữ cho bản thân bình tĩnh. Máu tôi sôi sục, tôi nhìn cô ấy đầy trách cứ. Tại sao cô ấy có thể nói dối tôi? Ginger có thể làm như vậy, nhưng Jade – Jade của tôi thì không.

Vì Chúa. Tôi lại bối rối một lần nữa... Nhưng Jade là Ginger. Mẹ nó! Cô ấy khiến tôi muốn phát điên.

"Tại sao em lại mang tóc giả? Sao lại che giấu mọi chuyện?" Tôi nói

"Er...ummm" Cô ấy nói, lùi xa khỏi tôi một chút.

"Em đang trốn ai sao? Em đang bị FBI truy nã sao?"

"Dĩ nhiên là không. Anh đang nói gì vậy?"

Đầu tôi tràn ngập các suy nghĩ. Một nhóm đàn ông đuổi theo cô ấy – để cưỡng hiếp cô ấy... làm nhục cô ấy. KHÔNG... KHÔNG... Có thể cô ấy đã giết người hoặc ăn trộm tiền của người chủ của cô ấy...không...không... Jade không phải người như vậy. Tôi biết cô ấy sẽ không làm thế. HAY cô ấy đang bị chủ nợ truy lùng chăng?

Có lẽ cô ấy che giấu vẻ ngoài của mình vì sợ ai đó. Nếu thế tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết tất cả. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy được an toàn.

Nhưng có thể cô ấy... ôi Chúa ơi, không!

"Jade, hãy nói với tôi sự thật, có phải em bị bệnh và đang phải điều trị hóa học không?" tôi hỏi

"Bị bênh? KHông" Cô ấy trả lời.

"Vậy, HÃY GIẢI THÍCH ĐI, NGAY BÂY GIỜ. Phải có lý do gì thì em mới đội tóc giả như vậy. Chúng ta sẽ không rời khỏi đây chừng nào em giải thích xong mọi chuyện." Tôi nói, ngồi xuống ghế sofa.

"Anh đang làm quá mọi chuyện lên đấy. Đội tóc giả không phải việc gì quá lớn lao cả." cô ấy bình tĩnh nói, ngồi xuống ghế.

"Tôi đồng ý, nhưng là để làm đẹp. Nhưng mái tóc đó của em đã rất đẹp rồi. Tôi biết rất nhiều người sẵn sàng bỏ cả đống tiền ra để có thể có được một mái tóc như của em."

Cô ấy thở dài, lắc đầu.

"Tại sao? Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng em không muốn thu hút sự chú ý của bất cứ ai."

Sau một lúc lâu im lặng, cô ấy nói

"Đúng vậy."

"Cái gì?"

"Em đội tóc giả để không phải thu hút bất cứ ai. Đó là lý do em luôn mặc quần áo lỗi thời và đeo kính."

"nhưng em đã che giấu đi vẻ đẹp thật sự của mình — cùng mái tóc đỏ lộng lẫy này."

"Mái tóc đỏ này dường như là một bất lợi đối với em. Nó lôi kéo sự chú ý của mọi người – đặc biệt là đàn ông. Họ nhìn thấy em ngay lập tức."

"Đó là bởi vì em rất xinh đẹp."

Cô ấy lại vặn vẹo mấy ngón tay của mình, một thói quen cô ấy thường làm khi lo lắng. Sau đó cô ấy nói bằng giọng run rẩy "Em bị bắt nạt ở trường bởi mái tóc đỏ của mình. Khi em học cấp 3, các cô gái đều ghét em, họ tung những tin đồn thất thiệt về em cùng những chàng trai khác. Con trai thì theo đuổi em. Vì vậy, khi tốt nghiệp cấp 3 em đã quyết định đội tóc giả và ăn mặc lỗi thời. Nó giải quyết mọi vấn đề. Đàn ông không chú ý đến em và phụ nữ kết bạn với em."

"Thật kinh khủng!" Tôi không thể tin nổi cô ấy phải chịu tất cả những điều đó. Tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Giá mà tôi có thể gặp tất cả những kẻ đã từng bắt nạt cô ấy, để khiến cho chúng phải trả giá vì những gì chúng đã làm.

"Đúng vậy. Nhưng đều là quá khứ rồi. Em cũng không hận thù gì họ nữa."

"Nhưng em đã phải chịu đựng, Jade."

"Đúng vậy, nhưng bây giờ thì hết rồi." Cô ấy cười với tôi đầy ngọt ngào " Em quyết định sẽ là chính mình. Em sẽ không che giấu gì nữa, đặc biệt là bây giờ, khi chúng ta sắp kết hôn. Em cảm thấy như mình đang lừa dối anh, lừa dối mọi người và cả chính bản thân mình."

"Em làm vậy là đúng"

"Và em chắc chắn rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện ra bí mật của em."

"Yeah, đúng vậy. Tôi có thể hiểu được nỗi đau mà em phải gánh chịu. Tôi cũng từng bị bắt nạt ở trường chỉ bởi vì tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Em có thể tưởng tượng nổi không? Những đứa trẻ bị bắt nạt không chỉ bởi chúng có khiến khuyết về thể chất hay địa vị xã hội thấp mà chúng còn có thể bị bắt nạt bởi chúng quá xinh đẹp, giỏi giang hay giàu có.

"Em bị mắng chửi và nói xấu bởi mấy cô gái trong trường."

"Họ chỉ ghen tị bởi vẻ đẹp của em. Em đẹp vô cùng, cho dù tóc em màu gì đi nữa. Vẻ đẹp của em nằm sâu trong con người em/"

"Cảm ơn anh." Cô ấy cười một lần nữa và nó khiến trái tim tôi như tan chảy " Em hy vọng anh đã hài lòng với lời giải thích đó."

"Có lẽ vậy."

Tôi muốn nhắc cô ấy nhớ rằng chúng tôi đã từng gặp nhau trước đây, trong một quán bar tại New York, cách đay 4 năm. Tôi chắc chắn rằng đó là cô ấy, Ginger. Trừ phi cô ấy có chị em song sinh. Không... Jade không hề nhắc gì đến chuyện đó cả. Tôi tự hỏi sao cô ấy không nhận ra tôi?

"Vậy em đoán là chúng ta đã nói chuyện xong và giờ thì đi được rồi chứ?" Jade cười hài lòng.

"Yeah, em không còn gì giấu tôi nữa đấy chứ?" Tôi trêu chọc. " Có thể vẫn còn điều gì đó em chưa nói với tôi. Em nên nói luôn bây giờ đi, vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ phát hiện ra thôi."

"Không còn gì nwuax đâu. Đừng nghi ngờ nhiều nữa ngài Thám tự ạ."

"Tôi nên quen dần với mái tóc đỏ của em thôi."

"Yeah, nên vậy. Em quyết định sẽ là chính em, kể từ giờ."

"Tôi, bởi tôi không cho phép em giấu nó đi nữa đâu." Sau đó tôi hỏi cô ấy " Liệu trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa Jade?"

Cô ấy trong hết sức kinh ngạc. Sau đó cúi đầu " Không. Em không nghĩ vậy. Sao?"

"Trông em giống hệt cô gái tôi từng gặp. Cô ấy cũng có mái tóc đỏ và đôi mắt xanh giống em."

"Cô ấy tên gì?"

"Ginger."

"Ồ." Cô ấy đáp, quay mặt đi hướng khác "Hầu hết mấy cô gái tóc đỏ đều được gọi là Ginger. Trường em có 5 cô tóc đỏ thì cả 5 cô đều được gọi là Ginger mà."

"Yeah, em nói đúng."

"em nghĩ là chúng ta nên đi thôi, ngài Petrakis. Chúng ta sẽ muộn mất." Jade đứng dậy, với lấy chiếc túi xách trên bàn.

"Yeah, đừng gọi tôi là ngài Petrakis nữa. Giờ em đã là vị hôn thê của tôi rồi." Tôi đứng dậy và chuẩn bị để đi.

"Xin lỗi, em quên mất." Cô ấy cười, vuốt vuốt tóc.

"Em nên tập gọi tên tôi đi, để quen với việc đó"

"Okay. Eros...Eros...Eross...Eross...Eross..."

Tôi mìm cười, nhìn cô ấy, từ đôi mắt tới bờ vai. Cô ấy vô cùng xinh đẹp, đứng trước mặt tôi. Tôi đã cô gắng để không tiến gần cô ấy thêm nữa. Nhưng giờ thì tôi không thể chịu đựng thêm.

Tôi bước về phía cô ấy, nhưng cô ấy nhanh chóng lùi lại. Hẳn cô ấy biết được tôi đang nghĩ gì.

"Lại đây, Jade"

"Tại sao?"

"Tôi có điều này muốn nói với em."

"Vậy nói đí, em vẫn nghe được." Cô ấy nói, bước lùi xa hơn.

"Chúng ta đang lãng phí thời gian dấy, lại đây."

"Không." Cô ấy nói, liếc mắt khắp phòng, hẳn là tìm chỗ để trốn thoát.

"Em bị sao thế? Tôi không định ăn thịt em đâu." Tôi cảm thấy buồn cười vì phản ứng của cô ấy " Tôi có cái này cho em."

"Cái gì?" Cô ấy vẫn rất do dự khi tiến lại gần tôi.

Tôi thò tay vào túi quần và lấy ra một chiếc một nhỏ màu đỏ.

"Đây." Tôi mở chiếc hộp và cho cô ấy xem chiếc nhân kim cương 18 kara

"Ồ." Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

Tôi tới gần và nắm lấy bàn tay trái của cô ấy " Tôi có nên quỳ xuống cầu hôn em không?"

"KHÔNG. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả. Không nhất thiết phải làm mấy chuyện phiền phức đó đâu." Cô ấy ngước lên nhìn tôi. Điều đó giúp tôi nhìn gương mặt cô ấy được rõ hơn.

"Nếu em muốn vậy. Nhưng ít nhất cũng để tôi đeo nhẫn cho em" Tôi nắm chặt bàn tay đang run lên của cô ấy. Tôi không cho phép cô ấy từ chối.

Tôi đeo nhẫn vào ngón tay của cô ấy và thật may rằng nó vừa khít. Tôi nâng tay cô ấy lên và đặt một nụ hô vào ngón tay đeo nhẫn

"Em đồng ý lấy tôi chứ Jade? Tôi thề rằng em sẽ không phải hối hận về điều đó."

"Eros, chúng ta đã đồng ý thỏa thuận này rồi. Em sẽ không rút lời đâu."

Mẹ nó. Cô ấy có nhất thiết phải phá hỏng bầu không khí như vậy không? Tại sao cô ấy không trả lời VÂNG thôi?

Sau đó tôi kéo cô ấy vào trong vòng tay của mình. Cô ấy ngay lập tức giằng ra.

"Anh làm gì thế?"

"Shhhh... Bình tĩnh nào. Em nên quen dần với vòng tay của tôi đi Jade. Chúng ta sẽ đóng giả như một cặp đính hôn thật sự." Tôi siết chặt vòng tay, để cô ấy gần tôi thêm chút nữa. Cảm nhận cơ thể mềm mại đó nép chặt vào cơ thể mình thật sự khiến tôi trở nên phấn khích.

"Vậy, đây là gì, luyện tập sao?"

"Đúng vậy, em rất thông minh đấy" Tôi mỉm cười

"Thả em ra, Eros, làm ơn":

"Dĩ nhiên tôi sẽ thả em ra nhưng là sau khi bài học số 1 kết thúc."

"Bài học số 1? Là cái gì vậy?"

"Chúng ta nên ôm như thế này." Tôi kéo cô ấy vào trong vòng tay mình thật chặt và khuyến khích cô ấy ôm lại tôi.

"Tốt lắm" Tôi nói khi thấy tay cô ấy vòng qua eo tôi "Thấy chưa, dễ ợt. Tiếp theo..."

"Đợi chút, anh bảo anh sẽ thả em ra khi bảo sẽ thả em ra khi kết thúc bài 1 mà" Cô ấy nói

"Đây vẫn là bài học số 1, được chứ? Thư giãn đi nào..."

Tôi cảm thấy cô ấy hoàn toàn thả lỏng và tôi có thể tiếp tục giảng giải cho cô ấy "Em nên chạm vào tôi như thế này." Tay tôi lướ từ mái tóc tới lưng và vòng eo bé nhỏ ấy. "Để trông thật hơn. Mọi nguwofi đều nghĩ chúng là là người yêu của nhau."

"Ồ, được thôi." Cô ấy nói, làm theo hành động của tôi. Tay cô ấy lướt qua bụng tôi rồi tới ngực – khiến tôi cảm thấy rạo rực. Cơ thể tôi đột nhiên nóng như lửa đốt.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi khoa khát có được cô ấy, NGAY BÂY GIỜ. Tôi ôm lấy mặt cô ấy, hôn lên má, mắt, mũi và rồi... cô ấy ngăn tôi lại

"Chờ đã. Đây cũng là một phần của bài học ư?"

"Yeah" Tôi định hôn lên môi cô ấy nhưng cô ấy đã đẩy tôi ra.

"Em không nghĩ bài học của anh là một ý kiến hay."

"Tại sao không?"

"Chúng ta chỉ giả vờ thôi, okay? Điều đó sẽ khiến mọi việc trở nên phức tạp."

"Tại sao? Em sợ rằng em sẽ yêu tôi ư?" Tôi trêu trọc

"Em? Sợ ư? Không bao giờ."

"Vậy thì có vấn đề gì. Lại đây, tiếp tục nào. Chúc ta cần luyện tập trước"

"Xin lỗi thầy, quên mấy tiết học đó đi, em cảm thấy môn học này thật nhàm chán" Cô ấy hất tóc, đi thẳng ra cửa

Mẹ nó! Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cô ấy.