Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 28: Một thiên thần?




"Anh là một người đàn ông tuyệt vời, và em không biết những cảm giác này tới từ đâu. Tất cả những gì em biết đó là em vô cùng, vô cùng yêu anh. Em ước gì thời gian có thể ngừng trôi để em có thể mãi được ở bên anh, không cần phải suy nghĩ tới bất cứ điều gì khác. Em thích mọi thứ thuộc về anh, cả cái cách gưing mặt anh biểu lộ những gì anh suy nghĩ, đặc biệt là khi ta nhìn vào mắt nhau, tóc anh được vuốt gọn gàng về phía sau, đôi mắt nhắm lại và môi khẽ mở. Thất thôi. Đó là tất cả những gì mà em muốn nói. Hãy xoá nó đi."

-Emily Giffin – Something borrowed

JADE

"Jade chưa có bạn trai. Jason Smith là gay. Anh ta đã kết hôn với anh chàng tên là Walter Graham cách đây một năm. Họ nhận nuôi một bé gái, mẹ của Jade chính là người trông con bé." Donovan nói. Chúng tôi đang cùng nhau đi lên căn hộ của tôi.

"Anh chắc là anh tìm đúng người chứ?"

"Chắc chắn. Đó là Jason Smith duy nhất mà Jade quen biết. Và anh ta hiện đang là phóng viên tại một tờ nhật báo. Chính Rodrick cũng đã khẳng định khi được đưa cho bức ảnh."

Vậy là mọi thứ đã rõ ràng. Jade không hề có người yêu.

Gánh nặng trên vai tôi như được trút bỏ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và phấn chấn hơn cả khi đạt được một thoả thuận kinh doanh quan trọng – giống như một cánh cửa mới vừa được mở ra... Hy vọng mới... Cơ hội mới.

Nhưng tôi cũng cảm thấy rất kinh khủng. Tại sao ư? Bởi vì tôi lại phạm phải sai lầm một lần nữa. Tất cả những việc liên quan đến cô ấy đều khiến tôi hành động hết sức phi lý. Tôi cảm thấy vô cùng bối rối, đôi khi lại hoảng sợ bởi thứ tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Tôi thậm chí còn quát nạt, nặng lời hay nhẫn tâm với cô ấy. Tất cả những gì tôi làm chỉ là để kháng cự lại tình cảm mà tôi dành cho cô ấy.

Và giờ thì cô ấy rất buồn và rất căm ghét tôi. Ai mà chẳng thế cơ chứ? Tôi đã gọi cô ấy là ngu ngốc, đần độn, thiểu năng. Tôi không biết điều gì đã xui khiến tôi nói nặng lời với cô ấy như vậy. Chỉ là tôi cảm thấy vô cùng tức giận khi nghe rằng cô ấy đã có người yêu. Suy nghĩ về việc cô ấy cùng với một người đàn ông khách thật sự khiến tôi như phát điên.

Lạy Chúa, tôi mới chính là một kẻ ngu ngốc. Tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình, tôi luôn cảm thấu vô cùng bối rối và hỗn độn khi cô ấy ở bên.

Sáng nay tôi lại làm thêm một chuyện ngu ngốc nữa ở nhà vệ sinh nữ. Tôi đã phá hỏng cánh cửa ở đó. Jade nói đúng. Lẽ ra tôi nên gọi cho bảo vệ toà nhà để lấy chìa khoá dự phòng. Tại sao tôi lại không nghĩ đến chuyện đó cơ chứ? Mẹ kiếp, tôi lại bị cảm xúc khống chế một lân nữa – và điều đó thật sự khiến tôi cảm thấy lo sợ.

Tôi vô cùng đau lòng khi nhìn thấy Jade cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình để che giấu đi những tổn thương mà cô đang có. Cô ấy đã khóc. Mắt cô ấy sưng húp và đỏ ửng lên. Tay cô ấy còn đang nắm chặt tờ khăn giấy.

Cô ấy trông vô cùng yếu ớt và mỏng manh. Mắt cô ấy mở to, mồm há hốc khi nhìn thấy tôi phá cửa nhà tắm. Tôi thật sự muốn ôm cô ấy trong vòng tay mình, để cô ấy cảm thấy an toàn. Tôi chỉ muốn được bảo vệ cô ấy, gạt bỏ hết những gánh nặng trên vai cô. Mẹ kiếp, giá mà tôi có thể làm mọi thứ theo ý của mình...

Đúng vậy, tôi quan tâm tới cô ấy, rất nhiều... Tôi thích được ở bên cô ấy... Mãi mãi. Ngay cả khi không ở bên cô ấy, tâm trí tôi cũng vẫn luôn hướng về phía cô ấy. Cô ấy là người đầu tiên tôi nghĩ tới khi tỉnh dậy và cũng là người cuối cùng tôi nhớ tới trước khi chìm vào giấc ngủ.

Đây là cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Nó rất khó hiểu, đáng sợ và bế tắc.

"Cô ấy rất buồn. Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu." Giọng tôi đầy đau khổ. Tôi nằm vật xuống sofa trong phòng khách, đặt một chân lên bàn.

"Hãy năn nỉ cô ấy" Rod Brent nói. Tôi đã gọi anh ấy khi chúng tôi về tới căn hộ.

"Đó là một ý kiến hay đó Rod. Tôi đang nghĩ tới việc mua cho cô ấy một chiếc xe hơi, loại mui trần chẳng hạn." Mắt tôi sáng bừng. Đây quả là một cơ hội tốt để tặng cho cô ấy nột chiếc xe hơi. Cô ấy sẽ học cách lái xe. Sẽ rất thuận tiện để cô ấy đưa gia đình mình đi công viên, rạp chiếu phim, nhà thờ hay bất cứ nơi nào mà họ muốn.

"Một chiếc xe hơi? Như vậy thì hơi quá." Donovan không đồng tình

"Quần áo mới thì thế nào? Chắc chắn là Jade rất cần nó đấy"

Rod cười phá lên

Tôi nhìn Rod bằng ánh mắt sắc lạnh "điều đó không vui đâu"

"Xin lỗi, tôi đùa thôi." Anh ta nhún vai. "Có lẽ cô ấy sẽ thích đồ trang sức chăng, như kim cương chẳng hạn? Người ta vẫn hay nói rằng kim cương là bạn thân nhất của phụ nữ mà."

Donovan lắc đầu "Tôi không nghĩ vậy, Jade không phải kiểu người như thế. Cô ấy khác xa với kiểu phụ nữ mà anh nói tới. Cô ấy không phải người ham vật chất. Anh không thể dùng những thứ đắt tiền để mua chuộc cô ấy được đâu"

"Vậy thế giải pháp của anh là gì? Hoa và sô cô la sao? Mấy kiểu đó quá lỗi thời rồi"

"Tại sao không? Jade đích xác là một cô-gái-tiền-sử mà. Hoặc chú có thể tặng cho cô ấy mấy món đồ mà cô ấy thích như đồ chơi, gối, khung ảnh."

Tôi cười toe toét nói "tôi biết cô ấy thích gì rồi"

JADE

"Dee. Dậy đi. Dee. MỞ CỬA RA." Sapphire, em gái tôi, đập cửa phòng tôi ầm ầm. Tôi mắt nhắm mắt mở, vơ lấy chiếc đồng hồ trên bàn, mới 7 giờ. Tôi rên rỉ. Hôm nay là chủ nhật, là ngày tôi được nghỉ. Đã tới lúc rời khỏi giường và làm một điều gì đó mà tôi muốn.

"Dee, nhanh lên. Sếp của chị đang ở đây"

Mắt tôi trợn tròn.

Eros đang ở đây? Tôi có nghe nhầm không vậy? Eros đang ở đây ư? Nhưng hôm nay là chủ nhật cơ mà?

Tôi bật dậy và ra mở cửa. Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và hết sức căng thẳng.

"Dee, sao mãi chị mới dậy thế." Saph gần như đã hét lên ngay khi tôi mở cửa phòng.

"Em nói gì cơ? Sếp của chị đang ở đây?"

Đúng vậy, anh ta đang ở dưới tầng nói chuyện với mẹ. Và anh ta đã mua một vài thứ mang đến... Hmmm... Mấy chiếc bánh pancakes với siro dâu tây và kem."

"Cái gì? Ôi Chúa ơi! Chúa ơi! Anh ấy đang làm gì ở đây vậy? Vì Chúa, hôm nay là chủ nhật cơ mà."

"Em không biết, chị nhanh lên đi. Em xuống tầng trước đây. Em phải xử lý mấy cái bánh nó ngay mới được." Sapphire nói và rời khỏi phòng tôi.

Tôi lấy bàn chải, khắn mặt rồi chạy như điên vào phòng tắm,... Quay lại phòng ngủ... Rồi lại đi ra, đội tóc giả lên. Tôi đánh răng, rửa mặt, tắm rửa. Phewwww, tôi đã xong xuôi mọi biệc trong vòng 10 phút.

Tôi lao xuống tầng, đi thẳng đến phòng khách. Nhưng anh ấy không ở đó.

Anh ấy đây rồi? Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, con Bugatti Veyron của Eros vẫn đậu phía trước cửa chính. Sau đó tôi nghe thấy giọng của mẹ tôi cùng một người đàn ông vọng ra từ phía nhà bếp.

Tôi bước vào nhà bếp và nhìn thấy Eros đang đứng ở chỗ bàn bếp và uống Cafe. Trông anh ấy rất trẻ trung và điển trai trong chiếc áo phông trắc và quần Jeans mài. Mái tóc anh ấy vẫn còn hơi ướt. Anh ấy đan cười và chăm chú nghe Sapphire nói về mấy nhân vật Otaku.

Sapphire ngồi bên cạnh anh ấy ăn bánh còn mẹ tôi thì đang đứng phía sau bếp nấu nướng.

"Chào buổi sáng" tôi nói

Ba cặp mắt cùng quay sang nhìn tôi làm tôi thấy đỏ mặt. Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi thấy Eros ở trong nhà của mình.

"Jade, xem Eros mua gì này" mẹ tôi chỉ cho tôi mất hộp bánh. "Loại bánh yêu thích của con đấy, bánh kếp dâu tây"

Mẹ gọi anh ấy là Eros? Họ đã thân quen đến vậy rồi sao?

"Ngon lắm. Em không thể tin được một tỉ phú như anh Eros lại có thể nấu nướng giỏi đến vậy" Sapphire nói

Chúa ơi, thậm chí Sapphire cũng gọi anh ấy là Eros. Từ khi nào mà họ lại gọi anh ấy bằng tên thế kia? Cảm giác thân thuộc?

"Saph" Tôi quát. Con bé đôi khi quá vô ý và không thật sự quan tâm tới những thứ mà nó nói ra.

Eros cười. "Anh biết nấu rất nhiều món đấy. Anh đã bắt đầu nấu nướng hồi học đại học. Anh cảm thấy rất thích nó"

"wow! Sở trường của anh là món gì?" Sapphire hỏi

"Cánh gà chiên. Mọi người trong nhà anh đều rất thích món đó. Họ nói nó rất ngon"

"Giá mà bọn em cũng được ăn. Jade rất thích món cánh gà chiên. Đó là món ưa thích của chị ấy."

"Thật sao? Anh không biết đấy." Anh ấy đột nhiên nhìn về phía tôi. Trông anh ấy có vẻ rất thích thú "Lần tới anh sẽ mang theo cánh gà chiên"

"Không... Không... Đừng để ý. Thật ra thic tôi thích rất nhiều loại thức ăn như là mỳ trứng, sushi, gà chiên cay, cơm thập cẩm, mì và nhiều món khác nữa." Tôi đảo mắt. Sapphire đang cung cấp cả đống thông tin của tôi cho anh ấy. Tôi sợ rằng sắp tới con bé sẽ nói với anh ấy rằng tôi đang đội tóc giả mất.

"Nhưng cánh gà chiên vẫn là món chị thích nhất, đúng không mẹ?" Saph khăng khăng

"Đúng vậy" mẹ tôi đồng tình, mẹ tôi nhướn mày ra hiệu cho tôi. Nói chuyên với cậu ấy đi, nhanh!

"Um.. Tôi có thể nói chuyện với anh, ý tôi là..." Tôi gật đầu, ra hiệu cho anh ấy đi theo tôi.

"Chắc chắn rồi" Eros đứng dậy, đi theo tôi ra phòng khách.

"Anh đang làm gì ở đây thế?" Tôi hỏi

"Mang bánh cho em"

"Tại sao?"

"Một món quà để làm lành chăng?"

Tôi thở dài "anh không cần phải phiền phức như vậy"

"Tại sao không? Tôi biết là em rất thích bánh kếp"

"Yeah... Nhưng làm ơn... Tôi chỉ muốn được một mình... Suy nghĩ"

"Nghĩ về chuyện gì cơ?" Anh ấy nói, tay vò vò tóc "đừng có nghĩ tới chuyện từ chức. Tôi sẽ không để cho em làm thế đâu."

"Ngài không thể cấm tôi làm bất cứ chuyện gì mà tôi muốn"

"Em biết rằng tôi có thể, Jade ạ"

"Ồ, anh không thể. Hãy để cho tôi yên. Lẽ ra anh không nên xuất hiện ở đây"

"Tại sao không? Tôi muốn gặp em. Để xem liệu em có còn buồn nữa không"

"Vậy giờ thì anh biết rồi đấy. Mời anh đi cho"

"Jade, làm ơn, tôi xin lỗi, tôi hứa nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để em có thế tha thứ cho tôi"

"Thật không?"

"Thật. Tôi sẽ không dừng lại chừng nào em tha thứ cho tôi."

Tôi biết ý của anh ấy, anh ấy sẽ không cho tôi yên nếu tôi không tha thứ cho anh ấy.

"Được thôi" tôi khoanh tay trước ngực, hất cằm lên nói "vậy tôi muốn được ăn món cánh gà chiên ngay bây giờ"

Anh ấy cười và nói to "Được thôi"

Buổi sáng hôm đó, tôi đã đi cùng anh ấy mấy quán tạp hoá xung quanh. Chúng tôi mua nguyên liệu để anh ấy có thể làm món cánh gà chiên và salad Caesar. Anh ấy cũng mua thêm một ít rượu vang nữa

11 giờ kém 15, anh ấy bắt đầu nấu nướng trong nhà bếp của chúng tôi. Tôi luôn ở bên cạnh trợ giúp. Tôi thật sự rất ấn tượng trước kĩ năng nấu nướng của anh ấy. Ướp thịt gà, chiên gà, thái rau, làm salad.

Eros đã cùng ăn trưa với chúng tôi. Trông anh ấy khá vui vẻ và thoải mái. Mẹ và Sapphire luôn cười phá lên trước những câu chuyện cười mà anh ấy kể. Anh ấy nói về rất nhiều thứ, kể cả mấy chuyện nhỏ nhặt giống như một người bình thường. Anh ấy chăm chú lắng nghe cả mấy câu chuyện con gái của Sapphire và mấy lời đồn thổi của mẹ tôi về hàng xóm xung quanh, về mấy diễn viên nổi tiếng... Anh ấy hứng thú với mọi thứ mà chúng tôi làm.

Tôi nhìn anh ấy và anh ấy cũng nhìn tôi. Tôi cười và anh ấy cũng cười. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì nhưng... Anh ấy trông hoàn toàn khác với Eros Petrakis kiêu ngạo, hống hách, thô lỗ mà tôi biết... Hoàn toàn không phải một ác quỷ... Mà là một thiên thần.