Mắt tôi nhoè đi, cổ họng nghẹn đắng. Tôi không thể nào ngăn cho nước mắt ngừng rơi được nữa. Tôi đứng bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh nữ.
Có thể Eros sẽ nghĩ tôi thật không biết cách hành xử khi rời đi như thế. Nhưng ai mà thèm quan tâm cơ chứ! Chính anh ta cũng là một kẻ lỗ mãng. Anh ta không quan tâm liệu điều đó có khiến tôi bị tổn thương không.
Tôi cảm thấy như vừa bị gậy bóng chày đập vào đầu và hắt nước lạnh vào mặt. Sự thật đã đập vào mặt tôi. Anh ta vẫn là kẻ lỗ mãng, ác độc và ngạo mạn như trước. Tôi tưởng rằng anh ta đã thay đổi.
Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện ấn tượng đầu tiên sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng với trường hợp của anh ta thì nó hoàng toàn đúng. Chúa ơi! Tôi đã nhầm rồi. Anh ta sẽ – KHÔNG BAO GIỜ- thay đổi cả.
Thất vọng. Tức giận. Đau khổ.
Đầu óc tôi hoàn toàn hỗn độn và trái tim đau đớn như vừa bị ai đâm. Anh ta nói đúng. Tôi thật ngu ngốc khi yêu anh ta.
Tôi không muốn khoac nhưng tôi khôg thể nào ngăn được nước mắt rơi. Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Chúa ơi, tôi đã tưởng rằng anh ta cũng quan tâm tới tôi... Thậm chí là thích tôi... Và cuối cùng thì hoá ra anh ta nghĩ rằng tôi thật ngu ngốc và đần độn.
Có Chúa mới biết được tôi đã phải cô gắng tới mức nào để hoàn thành công việc một cách tốt nhất – không phải chỉ vì nghĩa vụ của tôi mà còn vì tôi muốn làm hài lòng anh ta, muốn khiến anh ta vui vẻ. Tôi cố gắng hết mình để tìm hiểu về việc kinh doanh, để hiểu nó, để đuổi kịp anh ta. Tôi làm theo mọi thứ anh ta khuyên bảo, từ công việc giấy tờ cho tới những việc cá nhân của anh ta. Tôi thậm chí còn đặt công việc và ANH TA lên trên gia đình mình. Sinh nhật năm ngoái của mẹ tôi, tôi đang cùng anh ta ở Toronto và trong ngày lễ gia đình ở trường của Sapphire, tôi lại có mặt ở buổi họp mặt của gia đình Petrakis.
Thật không công bằng. Anh ta đổ lỗi cho tôi trong vụ thoả thuận thất bại với tập đoàn vận chuyển của Nhật trong khi tôi chỉ làm theo những gì anh ta nói. Rõ ràng anh ta đã bảo tôi đợi lệnh của anh ta và tôi đã làm theo.
Tôi thở dài, đang hai bàn tay lại với nhau và nhìn nó chằm chằm. Tôi bỗng dưng cảm thấy vô cùng thất vọng. Vụ thoả thuận đó chắc hẳn phải đáng giá cả gia tài. Hàng tỉ đô. Tôi biết rằng một phần của số tiền đó sẽ được dùng để quyên góp cho quỹ từ thiện của Eros dành cho trẻ em nghèo trên khắp thế giới. Anh ta luôn dành một phần thu nhập của mình cho những việc đó. Thật ra thì anh ta có quyền tức giận. Nhưng... Không! Anh ta đã gọi tôi là ngu ngốc, đần độn, thiểu năng.
Tôi căm ghét anh ta! Anh ta quá độc ác và vô tâm.
Tôi bước về phía phòng vệ sinh nữ, vặn nắm cửa. Nó bị khoá rồi. Nhưng tôi nghe thấy có ai đó đang nói chuyện ở bên trong vì vậy tôi đã thử gõ cửa
Cửa nhà vệ sinh ngay lập tức được Chloe mở ra.
"Jade!" Giọng Chloe đầy vẻ ngạc nhiên "Cô không sao chứ?"
Tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, tiến về phía bồn rửa tay. Tôi tháo mớ mi giả dày cộp trên mắt và mở vòi nước để rửa mặt.
"Vâng, tôi vẫn ổn. Đừng để ý đến tôi" giọng tôi run lên. Tôi cố gắng cắn môi để kiềm chế cơn nức nở, nhưng tôi không thể nào ngăn được nước mắt rơi.
"Cô đang buồn. Có phải anh Eros đã quát cô không?" Chloe tỏ vẻ quan tâm. Cô ấy trả trở thành một người bạn thân thiết của tôi kể từ khi Eros đưa tôi tới buổi gặp mặt gia đình Petrakis cách đây 2 năm.
"Đúng vậy. Anh ta đổ lỗi cho tôi trong vụ thoả thuận thấy bại với tập đoàn vận chuyển Nhật Bản. Anh ta đã bảo tôi phải đợi chỉ đạo của anh ta, ưu tiên những việc khác trước... Và giờ thì anh ta bảo tôi là ngu ngốc, đần độn... Tôi thề... Tôi sẽ nghỉ việc" tôi rất đau khổ đến nỗi không nói nên lời. Tôi lấy một tờ khăn giấy và lau mặt. Tôi cảm thấy vô cùng đau buồn và bối rối đến nỗi tôi đã vô tình tháo cả bộ tóc giả của mình.
Chloe nhìn tôi đầy kinh ngạc. Cô hắng giọng rồi nói "đừng bỏ, Jade. Tôi chắc rằng anh Eros không cố tình nói vậy đâu. Cô là một người phụ nữ thông minh, tất cả mọi người đều biết điều đó. Thêm vào đó thì anh ấy không thể nào làm việc mà không có cô. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy."
"Xin đừng. Tôi hiểu anh ta. Anh ta là một kẻ vô tâm. Anh ta nghĩ rằng anh ta hơn người, anh ta là tuyệt vời nhất, giỏi giang nhất và không bao giờ mắc sai lầm. Ugh! Xin lỗi Chloe, chỉ là lúc này tôi cảm thấy vô cùng căm ghét anh ta." Tôi nói, búi lại tóc và đội tóc giả lên đầu.
Chloe cười "còn thiếu, anh ấy còn là một kẻ hách dịch độc đoán nữa. Tôi vẫn rất ghét anh ấy vì những gì mà anh ấy đã làm với tôi và Inigo nhưng... Tôi không còn lựa chọn nào khác, anh ấy là anh trai của tôi. Tôi không thể nào ghét anh ấy được. Ởi tôi biết anh ấy yêu tôi và chỉ làm những gì tốt nhất cho tôi." Cô ấy nhùn vào gương, chỉnh sửa tóc tai. "Anh ấy cần một người phụ nữ khôngg xem anh ấy là tài giỏi, một người phù hợp với tính cách của anh ấy... Một người có thể khiến anh ấy phải cúi đầu." Cô ấy vòng tay quanh ngực.
"Tôi không nghĩ rằng có người như vậy tồn tại trên đời"
"Tôi lại nghĩ là có." Cô ấy quay sang và mỉm cười. "Tôi phải đi đây. Gặp lại cô sau nhé Jade"
"Ừ, cảm ơn cô, Chloe" Tôi đáp trước khi Chloe rời khỏi phòng vệ sinh.
Tôi lau nước mắt sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ửng của mình trong gương. Nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má, tôi cứ cầm khăn giấy lau hết lần này đến lần khác.
Sau đó tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa
"Jade, tôi biết là em đang ở trong đó. Hãy mở cửa ra đi"
Tim tôi lại đập mạnh khi nghe thấy giọng của anh ta. Cổ họng nghẹn đắng khiến tôi không thể thốt nên lời. Tôi quyết định giữ im lặng, lờ đi sự có mặt của anh ta. Nước mắt tôi lại rơi không ngừng.
"Jade, tôi xin lỗi. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra với tôi nữa. Toii thật ngu ngốc khi nói ra những điều như vậy." Anh ta tiếp tục đập cửa
Tôi vẫn im lặng, nghe anh ta nói. Tôi tới gần cửa, dựa người vào tường.
"Tôi xin lỗi. Tôi không cố tình đâu. Tôi chỉ đang buồn bực vì vài chuyện" Sau đó, anh ta lại nói "Jade, mở cửa ra đi, tôi muốn nhìn thấy mặt em trong lúc nói chuyện" Anh ta đập cửa. "Em biết rõ rằng, em KHÔNG HỀ ngu ngốc... Thực ra mà nói thì em rất thông minh. Tôi mới là kẻ ngu ngốc khi nói ra những lời như vậy với em."
"Tôi không đổ lỗi cho em vì chuyện giao dịch thất bại đó. Đó hoàn toàn là lỗi của tôi, được không? Em chỉ làm theo những gì tôi bảo. Mà ai mà cần quan tâm xem cái thoả thuận đó thế nào cơ chứ, chúng ta sẽ kiếm được nhiều hơn trong những dự án lớn sắp tới. Tôi không muốn em phải bận lòng vì chuyện đó. Mọi chuyện đều ổn cả."
Thật ư? Tôi không tin. Tôi biết mấy cái thoả thuận kinh doanh đó quan trọng với anh đến nhường nào. Nó giống như không khí mà anh hít thở, nước mà anh uống mỗi ngày vậy.
"Jade, mở cửa ra NGAY bằng không tôi sẽ phá khoá đấy"
Thật sao? Không đời nào. Ngài Eros vĩ đại mà tôi biết sẽ không làm như vậy. Anh chỉ đang cố doạ tôi thôi, đồ khốn
"Trả lời tôi đi, mẹ kiếp"
"Được thôi, em không cho tôi lựa chọn nào khác. Tôi sẽ phá cửa trong 10 giây nữa"
Vậy sao? Cứ thử đi quý ngài Superman. Nhưng tôi biết anh sẽ khôg làm vậy. Tôi bước tới phía gương, lau nước mắt. Tôi thở dài, đợi anh ta đếm ngược, tôi sẽ mở cửa ra khi anh ta đếm tới 0.
RẦM!!!
Tôi giật nảy mình vì tiếng chiếc cửa đổ rầm xuống sàn nhà. Chúa ơi! Eros thật sự đã đạp hỏng cửa rồi.
Tôi vông cùng kinh ngạc. Anh ta đứng thẳng lại, chỉnh sửa bộ comple trên người sau đó bước vào nhà vệ sinh nữ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt màu xám bạc của anh ta nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi chỉ đứng đó, nhìn anh ta chằm chằm, không nói nên lời. Tôi thở dồn dập, tim đập nhanh một cách ngu ngốc. Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ bởi hàng loạt những cảm xúc hỗn độn. Phấn khích. Tức giận. Tổn thương.
Anh ta sải bước về phía tôi, mắt vẫn dính chặt vào mắt tôi. Anh ta bước tới gần hơn, nhìn tôi đầy mãnh liệt. Anh mắt anh ta thật dịu dàng, thông cảm và đầy quan tâm
"Jade" anh ta dừng lại trước mặt tôi
"Anh không đếm" tôi nuốt nước bọt, ngẩng mặt lên và chạm phải ánh mắt anh ta
"Em đang nói về cái gì thế?"
"Không có gì" Tôi nói "tại sao anh lại phải phá cửa? Anh có thể gọi điện cho người phụ trách để lấy chìa khoá dự phòng cơ mà." Tôi cắn môi, cố gắng kiềm chế cơn nức nở.
Anh ta lắc lắc đầu "đừng nhắc đến cái cửa chết tiệt đó nữa. Tôi đã rất lo lắng. Em không trả lời tôi. Tôi đã nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra với em"
"Anh thấy đấy, tôi vẫn ổn. Hãy để cho tôi yên" tôi cố gắng nói bằng giọng bình thường, để giấu đi tiếng run nơi cổ họng. Tôi hắng giọng, cố gắng xoá bỏ cơn nức nở đang trực trào.
"Em không ổn. Em đang đau buồn" anh ta lắc đầu đầy thất vọng "tôi cảm thấy thật tồi tệ khi làm em khóc"
Tôi hít thở sâu, ngăn cho bản thân thôi run rẩy "không sao. Tôi quen rồi"
"Jade. Tôi xin lỗi. Tôi luôn nghĩ rằng em là một cô gái rất thông minh. Em không hề ngu ngốc, em biết mà. Nếu em thật sự ngu ngốc thì em đâu thể trở thành trợ lý riêng của tôi"
Tôi nhìn về phía tường. Tôi không thể nhìn thẳng vào anh ta. Tôi đang rất điên tiết. Tôi có thể tha thứ cho anh ta dễ dàng nhưng tôi sẽ không quên. Có lẽ sẽ phải mất vài ngày hoặc vài tuần gì đó.
Tôi bóp trán, liếc về phía anh ta "nếu ngài không phiền thì tôi xin phép trước, tôi cảm thấy không được khoẻ"
Tôi tiến về phía cửa nhưng anh ta đã nhanh hơn một bước chặn đường tôi. Tôi ngay lập tức lùi về phía sau một bước, tránh tiếp xúc với cơ thể anh ta.
"Jade"
"Làm ơn. Hãy để cho tôi một mình"
"Được thôi." Anh ta gật đầu "chiều nay em hãy nghỉ ngơi đi. Toii sẽ bảo Donovan đưa em về"
"Không. Hãy... Để cho tôi một mình" tôi đáp sau đó quay người bước đi.