Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 21: Gặp gỡ gia đình Petrakis




Xinh đẹp không phải là từ để chỉ một khuôn mặt hoàn mỹ mà để nói về một trái tim ấm áp, một tâm hồn thuần khiết.

EROS

"Con đang nghĩ gì thế? Đây là một bữa tiệc gia đình." Mẹ tôi, Nina Petrakis nói ngay khi bà yêu cầu tôi tới phòng nhạc. "Con không nên mang theo trợ lý riêng của mình tới đây."

"Vậy tại sao nhà Valientes lại ở đây? Họ cũng không phải người trong nhà mà."

"Eros, mẹ hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ là người một nhà. Mọi người đều mong muốn con sẽ kết ho Stella và con đã nói rằng con sẽ suy xét về điều đó, nhớ chứ?" Stella đứng đầu danh sách các nàng dâu mà bố mẹ tôi muốn tôi kết hôn và cái trò gán ghép của họ thật sự khiến tôi phát điên lên được.

"Vì Chúa, đó là từ 5 năm trước rồi, khi con vẫn còn ở tuổi vị thành niên và lúc đó con còn hoàn hoàn say xỉn. Mẹ không nên tin vào nhwuxng gì mà con đã nói trước đây. Thêm vào nữa thì con chỉ đồng ý với tất cả những gì mẹ và cha nói để tránh bất hòa trong gia đình thôi."

"Nhưng con cũng thấy rằng con bé rất xinh đẹp mà. Nhìn mà xem, con bé đã trở thành một cô gái rất tuyệt vời."

"Mẹ, với con thì mọi phụ nữ đều đẹp. Điều đó chẳng quan trọng gì cả."

Tôi hét ầm lên. Yeah, Stella Valiente là con gái độc nhất của Rafael Valiente, một tỉ phú người ý, một trong những ông trùm lớn nhất thế giới trong lĩnh vực dầu mỏ. Mẹ của cô ta, Natalie Monteiro là cô của Inigo.

Stella là một cô gái rất thanh tú, mong manh, giỏi giang, đức hạnh và chung thủy. Với mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết, trông cô ấy thật chẳng khác nào một con búp bê bằng sứ. Yeah, và cô ta cũng được gia đình nâng niu hệt như một con búp bê vậy, đặc biệt là ba người anh của cô ta, Franco, Manuel và Xander. Họ lúng nào cũng tìm mọi cách để dọa dẫm tôi, với suy nghĩ rằng tôi sẽ phải cúi đầu bởi tôi sẽ cưới em gái họ. Thật ngu ngôc. Họ nên biết rằng tôi không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.

Tôi hơn hẳn hơn mấy tên ngốc đó về cả tầm ảnh hưởng đối với kinh tế thế giới, danh tiếng và cả tiền bạc.

"Nhìn con xem, Con thậm chí còn không ăn mặc cho tử tế nữa. Vest của con đâu rồi?" Bà ấy nhìn tôi chằm chằm đầy tức giận "Tất cả đã bị phá hỏng, trên bản không có đủ chỗ ngồi và đầu bếp của chúng ta chỉ chuẩn bị đồ ăn cho 12 người thôi."

Tôi đi về phía sau ba, nhẹ nhàng mat-xa "Sao mẹ lại phải bực mình vì những chuyện nhỏ nhặt thế. Điều đó không tốt cho mẹ đâu. Mắt mẹ sẽ xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn đấy. Jade sẽ ngồi chỗ của con. Con không đói. Con sẽ gặm sandwich trong nhà bếp sau."

"Không được! Con biết là mẹ không thể để con làm thế"

Tôi cười, tiếp tục mát-xa vai cho bà "Vậy hãy để cô ấy ngồi cạnh con, được chứ."

Mẹ tôi thở dài. "Mẹ sẽ tới nhà bếp và yêu cầu đầu bếp lấy thêm chỗ cho khách"

"Cảm ơn mẹ."

Khi mẹ tôi đangquay người bước đi, bà đột nhiên dừng lại trước khi mở cửa "Cái túi xách mà Jade đang dùng là con đưa cho con bé à?"

Tôi thở mạnh. Bà ấy nhận ra chiếc tui. À thì điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Mẹ tôi có cả một bộ sưu tập các loại túi xách và bà là một chuyên gia trong việc nhận định hàng xịn và hàng nhái. "Vâng" tôi thừa nhận.

Bà gật đầu "Cha con cũng đã tặng mẹ một chiếc giống hệt như vậy màu đen làm quà Giáng sinh. Đó là mẫu trong bộ sư tập mới nhất của Hermes và nó đáng giá cả gia tài. Con bé có biết điều đó không?"

"Chắc là không ạ." Tôi nhún vai.

"Và con cũng vừa mới tặng con bé một ngôi nhà." Bà nhướng mày " Và con bé thì vẫn tưởng rằng đó là nhờ mẹ nó trúng thưởng trong siêu thị"

Khốn kiếp! Ai nói với bà về chuyện đó vậy? Đó là một bí mật cơ mà.

Dường như những bà mẹ luôn biết tất cả mọi thứ liên quan tới con cái của họ.

"Đứng lo lắng con trai, mà sẽ không nói với ai đâu. Cha con và Chloe cũng không biết về chuyện này."

"Ai đã nói với mẹ thế?" Tôi gật đầu đầy thất vọng. Tôi muốn sự riêng tư. Nếu được thì tôi không muốn bất cứ ai biết về những gì mà tôi đã làm, đặc biệt là gia đình tôi."

"Saamantha. Bà ấy đang họp với quản lý bất động sản khi con gọi cho anh ta để hỏi tìm nhà. Bà ấy vẫn cập nhật thông tin thường xuyên cho mẹ từ lúc đó."

Samantha Miller Monteiro. Mẹ của Inigo, bạn thân của mẹ tôi. Họ luôn hứng thú với việc kể cho nhau nghe về con cái cũng nhưng những bí mật của chúng.

Ôi, phụ nữ!

"Con biết việc mình đang làm, và đó là tiền của con. Con đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm được.Con có thể dùng nó vào bất cứ việc gì mà con muộn" tôi trả lời, nhét tay sâu hơn vào túi quần

"Dĩ nhiên là con có thể rồi, con trai" Mẹ tôi cười, khẳng định một lần nữa rằng bà không có ý định can thiệp vào bất cứ quyệt định nào của tôi. "Mẹ chỉ tự hỏi liệu hành động đó được xem như là con đang làm từ thiện hay... giữa con và Jade đang có gì đó mà mẹ nên biết hay không."

Tôi cười với bà và lắc đầu.

"Mẹ nghĩ quá nhiều rồi. Mẹ đi và yêu cầu với bếp trưởng đi. Khách của mẹ sắp chết đói hết rồi."

"Ôi, đúng rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau." Bà nói vè đi ra khỏi phòng.

JADE

Lẽ ra tôi không nên tới đây. Đây không phải là chỗ dành cho tôi. Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi từ đầu tới chân như sinh vật lạ. Trông tôi chẳng khác nào con bé ăn xin khi so với những người phụ nữ trong những bộ trang phục đẹp đẽ và đắ tiền kia. Họ đều trang điểm rất xinh đẹp, đầu tóc được chải chuốt cầu kì cùng những bộ trang sức sáng bóng đắt tiền. Tôi cảm thấy vô cùng lạc lõng. Giá như ở giữa sàn có thể xuất hiện một cái lỗ cho tôi chui xuống.

Tôi vẫn nhớ như in biểu cảm của mẹ Eros khi anh ấy giới thiệu tôi với bà. Mắt ba mở tròn vì ngạc nhiên và nhìn Eros với anh mắt kiểu, Con mang cái gì đến đây thế này?

Nhưng sau đó bà ấy lập tức bình thườn trở lại, chào hỏi tôi rất thân thiện và giới thiệu tôi với chồng của bà, tức cha của Eros, ngài Markos Petrakis.

"Anh yêu, em muốn anh gặp Jade Collins. Cô ấy từng là người giúp việc trong căn hộ của Eros và giờ thì cô ấy là trợ lý riêng mới của thằng bé."

"À, dĩ nhiên rồi." Ngài Petrakis khoác vai vợ mình, kéo bà lại gần hơn ":Rất vui được gặp lại cô Jade" Ông ấy cười với tôi sau đó nhìn vợ mình " Em biết đấy, Eros rất thích café mà Jade pha. Thằn gbes nói ddos là món café ngon nhất mà nó từng được uống."

"Vâng, em biết. Eros cũng đã nói với em về điều đó, em rất muốn được nếm thử một tách." Bà Petrakis nói.

"Dĩ nhiên rồi thưa bà. Hãy nói với tôi bất cứ lúc nào bà muốn."

Bà Petrakis cười sau đó xin phép rời đi. Tôi nhìn thấy bà đi về phía Eros và họ cùng nhau rời khỏi phòng khách.

Ngài Markos Petrakis hỏi tôi về mấy nguyên liệu tôi dùng để pha café. Sau đó ông kể cho tôi nghe vê những loại café ngon nhất mà ông nhwuxng được thử ở những đất nước khác nhau. Sự đậm đà của café ở Costa Rica, hương vị của café Jamaican và sự độc đáo trong café ở Puerto Rican.

"Gì vậy, một bài thuyết trình về café ạ?"

Tôi nghe thấy một giọng phụ nữ vang lên phía sau mình. Tôi quay lại và nhìn thấy một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp đang cười với tôi. Cô ất thật hoàn hảo và lộng lẫy. Cô ấy hoàn toàn nổi bật giữa các cô gái xinh đẹp trong phòng.

"Con yêu, cha đang kể cho Jade nghe về những loại café mà cha đã từng uống. Con biết rằng cô ấy pha café rất ngon chứ?"

"Thật sao? Wow. Gia đình tôi rất thích uống café. Đặc biệt là cha tôi và anh Eros. Nhân tiện thì tên tôi là Chloe."

"Tôi là Jade, er... là trợ lý riêng của ngài Petrakis

"Ồ, tôi hiểu. Tôi lại cứ tưởng cô là bạn gái anh ấy cơ." Cô ấy nhướn lông mày đầy vẻ dò hỏi

"um... không... dĩ nhiên là không rồi thưa cô."

Cô ấy cười và nói "Tôi đang trêu cô thôi, Jade. Hãy gọi tôi là Chloe."

"Vậy tôi xin phép thưa các quý cô. Jade, cô ở lại cùng với Chloe nhé."

"Vâng, ngài Petrakis. Um.. Cảm ơn ngài."

Tôi cảm thấy rất ngại ngùng khi đứng cùng với em gái của Eros, Chloe Petrakis. Mặc dù cô ấy rất thân thiện và luôn cười với tôi rất thoải máy những tôi vẫn cảm thấy có chút không đúng. Cô ấy trông như một nàng công chúa, một ngôi sao nổi tiếng vậy... còn tôi thì hoàn toàn lu mờ trước sắc đẹp của cô ấy.

"Cô có muốn cùng tôi tới vườn hoa hồng không Jade?"

"Dĩ nhiên rồi, tôi rất thích hoa hồng.."Tôi đồng ý ngay tức khắc và đi theo cô ấy.

Vườn hoa rất đẹp. Có đủ loại hoa hồng với đủ màu sắc – đỏ, trắng, hồng đào, vàng và hồng – rực rỡ trổ bông với hương thơm ngào ngạt. Vô cùng dễ chịu. Mảnh vườn cũng được chăm sóc rất cẩn thận. Các loại hoa hồng cùng màu được trồng thành khóm với nhau và được bao quanh bởi đá sỏi.

"Đây từng là sân chơi của chúng tôi khi chúng tôi còn nhỏ. Nhưng khi tôi vào đại học thì Eros bắt đầu trồng hoa hồng tại đây vào mỗi cuối tuần. Anh ấy tự mình xới đất và bố trí vườn hoa.

"ngài ấy trồng hết số hoa này ư?"

"Đúng vậy, tất cả. Mẹ tôi rất cô đơn khi chúng tôi không còn ở nhà thường xuyên như trước nữa. Ít nhất thì nó cũng khiến mẹ tôi bận rộn và vui vẻ hơn."

Tôi cảm thấy rất ấn tượng với ông chủ của mình. Tôi có thể nhận ra được anh ấy yêu mẹ của mình tới mức nào. Quả là một người đàn ông của gia đình. Anh ấy thích nấu ăn và làm vườn.

Chloe ngắt một bông hoa hồng và cài nó lên tai phải của ôi. Sau đó cô ấy nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Cô rất đẹp. Cô chỉ không muốn thể hiện nó ra thôi." Cô ấy nói.

"Không phải thế."

"Cô là Jade. Tôi biết cô rất đẹp khi tôi nhìn thấy... và tôi cũng có thể hiểu được lại sao anh Eros lại thích cố."

"Um, tôi nghĩ rằng cô đã hiểu sai về sự có mặt của tôi tối nay."

Cô ấy lại nở một nụ cười hoàn mỹ sau đó lắc đầu " Cô là người phụ nữ đầu tiên anh ấy mang về nhà để gặp gai đình – và cái cách mà anh ấy cô... rất khác... rất đặc biệt. Tôi mừng vì cô rất điềm đạm. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy rất khó chịu mấy người phụ khác cứ tìm đủ mọi cách để quyến rũ anh trai tôi. Họ thậm chí còn lợi dụng tôi. Họ muốn trở thành bạn tôi chỉ để tiếp cận với anh ấy."

"Không... ngài ấy chỉ là ông chủ của tôi thôi thưa cô."

"Hãy gọi tôi là Chloe."

"Ý tôi là cô Chloe. Ngài ấy nói rằng cần tôi có mặt ở đây để tiện sai bảo."

"Hahaaa.. Anh ấy nói vậy sao? Đừng tin những gì anh ấy nói. Tôi chắc rằng anh ấy thích cô."

"Tôi không nghĩ vậy. Quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ bình thường giữ ông chủ và nhân viên thôi."

Cô ấy nhìn chằm chằm chiếc túi xách của tôi. "Anh trai tôi không tin vào tình yêu, cũng không thích mấy trò lãng mạn. Anh ấy đã nhìn thấy những điều mà tình yêu có thể gây ra, người ta phải chịu đựng vì nó hay chết vì nó nhưn thế nào... giống như những gì xảy ra với cha mẹ tôi. Đối với anh ấy tình yêu là ác mộng, là thứ có thể hủy hoại con người. Anh ấy không muốn trở nên giống như vậy."

"Có lẽ ngài ấy chưa yêu bao giờ."

"Chắc chắn rồi. Cô đã yêu bao giờ chưa Jade?"

"Um... Rồi. nhưng anh ấy không yêu tôi."

:Thật đáng buồn. Chúng ta rất giống nhau. Tình yêu đầu của tôi cũng rất tệ. Anh ta là một tên ác quỷ và anh ta là bạn thân của anh trai tôi. Anh ta đã khiến tôi sống trong khổ sở suốt mấy năm trời. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin nổi tại sao anh lại có thể làm như thế với tôi. Tôi căm hận anh ta."

Bạn thân của anh trai cô ấy? Vậy đó là Inigo Monteiro.

"Nhưng cô sẽ không thể hạnh phúc nếu cô cứ hận một ai đó. Lòng hận thù sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Nếu cô muốn quên anh ta thì đừng căm hận anh ta. Hãy học cách tha thứ và lãng quên."

Chloe thở dài não nuột "Điều đó chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ về những gì cô nói. Nó cũng có ý đúng." Cô ấy cười và bước tới gần tôi hơn. Chúng tôi cứ đứng đó, chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của vườn hoa hồng trước mắt. " Tôi có thể thấy rằng cô là một cô gái rất tốt, Jade ạ. Tôi biết đó là một trong những lý do mà Eros thích cô."

"Um... vâng, như là trợ lý riêng của ngài ấy."

"Eros cần phải được ai đó nhắc đi nhắc lại với anh ấy rằng anh ấy không phải là Chúa trời. Anh ấy quá độc đoán bở tiền và quyền lực của anh ấy. Đôi khi chính tôi cũng không thể hiểu nổi anh ấy nữa." Cô ấy lại tiếp tục nở một nụ cười với tôi.

"Em đang dọa cô ấy đấy, Chloe. Anh không nghĩ rằng anh sẽ tha thứ cho em nếu ngày mai cô ấy nộp đơn xin việc cho anh đâu."

Giọng nói của Eros vang lên khiên chúng tôi giật thót mình vì ngạc nhiên. Hai chúng tôi ngay lập tức quay về phía anh ấy đang đứng chỗ cửa ban công.

"Ồ! Em chỉ nói cho ấy biết suy nghĩ của em về anh thôi mà anh trai. Anh thật tốt bụng, ân cần và tử tế. Một mẫu anh trai lý tưởng, phải không Jade."

Tôi cười và hướng ánh đang nhìn vẻ điển trai khó cưỡng nổi Eros về phía Chloe xinh đẹp rạng ngời.

"Tới giờ ăn tối rồi. Cả hai người hãy vào nhà đi, ngay bây giờ.