Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 91: Sự thật mười ba năm trước




‘’ Trương Phương, cậu đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu!’’- Diệp Tử không nhìn nổi thái độ hống hách và kiêu ngạo của cô ta, cô nhịn không có nghĩa là cô không thể làm gì. Loại người như Trương Phương còn không đáng để Diệp Tử đặt vào trong mắt.

Bọn họ tuy là lớp F thật, nhưng trước nay hành sự đều biểu lộ hết trên khuôn mặt, có nói xấu cũng chỉ có nói xấu trước mặt chứ không nói xấu sau lưng.

‘’Cậu làm gì được tôi?’’- Trương Phương tiếp tục hùa với đám bạn chế giễu Diệp Tử, căn bản không quan tâm đến thái độ của cô.

Cô ta bĩu môi, cười nhạt:‘’ Không phải cũng chỉ là con gái của Cục trưởng thôi sao? Ông ta xem trọng mặt mũi của mình như vậy còn chưa biết có nhận đứa con gái hư hỏng như cậu không.’’

Trương Phương càng nói càng hăng, giọng điệu thì ngày một chua chát, cho đến khi từ đâu đến có một gáo nước lạnh đổ xuống đầu cô ta mới bừng tỉnh, giãy đành đạch như con cá mắc cạn. Sắc mặt các bạn học xung quanh đã chuyển từ hóng chuyện sang lo lắng lúc nào không hay.

Trương Phương mải mê với việc mỉa mai người khác, làm sao biết được Diệp Tử lại gần mình từ khi nào.

‘’ DIỆP TỬ, CẬU DÁM?’’

‘’ Tôi có gì mà không dám? Lần sau còn để tôi nghe thấy mồm miệng của cậu không sạch sẽ, tôi gặp cậu ở đâu thì sẽ đánh ở đấy. Dù sao cũng là học sinh lớp F, có chuyện gì mà tôi không dám làm.’’- Trương Phương năm thì Diệp Tử cũng thuộc hạng mười, trông cô dễ chọc vào lắm hay sao?

‘’ Kiều Vũ tới hay sao ý, mau đi thôi.’’

Một nữ sinh nhìn thấy Lục Kiều Vũ đang tiến lại gần vị trí của bọn họ, cả đám vừa nghe xong liền vơ vội túi xách rồi kéo Trương Phương đang sôi máu rời đi. Mặc dù Lục Kiều Vũ đúng là đã chuyển qua lớp F thật, nhưng đó không phải người bọn họ có thể động vào. Tốt nhất rời đi để tránh gây thêm phiền toái.

Đang vui vẻ thì tự dưng bị mất hứng, vậy là vừa đến không lâu Diệp Tử đã muốn giải tán về nhà. Mà lúc này lái xe của Kiều Vũ gọi điện thì không bắt máy, cô đành phải đứng trước cửa quán chờ. Diệp Tử thấy vậy ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, mà Kiều Vũ lần này cũng không do dự đồng ý.

Có điều cô ngồi quen xe sang, đổi sang xe của Diệp Tử thì có phần hơi không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Diệp Tử nhìn đồng hồ, bất giác thốt lên:’’ Thôi chết rồi, tới giờ đi đón em rồi. Cậu chờ một lát chúng ta qua trường mẫu giáo đón em trai tớ.’’

Kiều Vũ không tỏ ra khó chịu, chỉ lẳng lặng gật đầu. Một lát sau thấy Diệp Tử xuống xe, cô cũng thuận theo nhìn qua bên ngoài cửa sổ hít thở không khí trong lành. Nhưng khi ánh mắt vô tình nhìn qua bên đường thì lập tức bị đứa trẻ kia thu hút sự chú ý, A Tư đang đứng bên lề đường cười nói vui vẻ với bạn học.

‘’ A Tư.’’- Diêu Tĩnh Hiên chạy đến ôm lấy A Tư, vuốt ve mặt cậu bé:’’Đi học vui không con?’’

‘’A…Bố!’’

Kiều Vũ không nghe nhầm, chính xác đứa trẻ đó gọi bố của cô là bố. Mặc dù đã biết trước chuyện này nhưng đến nay cô vẫn không thể chấp nhận được, Kiều Vũ siết chặt hai tay, cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Hai mắt cô đỏ ửng, khóc không thành tiếng.

A Tư chạy nhào vào lòng Lục Cẩm Hàn, ông ấy bế thằng bé lên xe. Hai người bọn họ còn dừng lại ở vệ đường để mua kem cho A Tư. Bên cạnh còn có thêm một Diêu Tĩnh Hiên phàn nàn không được ăn đồ lạnh. Nếu Lục Cẩm Hàn không phải bố của cô, suýt nữa cô đã tưởng đó là một gia đình hạnh phúc.



Kiều Vũ nhìn chiếc xe của bố mà mình đã từng ngồi, giờ lại là chỗ cho ả đàn bà dơ bẩn đó. Cô thấy A Tư thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đi qua xe của Diệp Tử hình như nó cũng nhận ra cô. Mà nếu như cô không nhầm, Diêu Tĩnh Hiên cũng biết cô ở đây.

Ban nãy rõ ràng cô ta quay ra, ánh mắt như vô tình lướt qua thực tế lại mang đầy khiêu khích. Đúng là ả đàn bà thâm độc!

‘’Kiều Vũ?’’- Diệp Tử gọi mấy lần mới kéo được Kiều Vũ đang mơ màng trở về với thực tại. Ánh mắt Kiều Vũ hơi khác thường, nhưng Diệp Tử cũng không dám mở miệng hỏi.

Đi được nửa đường Kiều Vũ kêu Diệp Tử dừng xe lại, mặc dù cố gắng hỏi thăm Lục Kiều Vũ cũng không hé lộ nửa lời, cô nhất quyết muốn dừng lại ở ngã tư.

Thực ra cô muốn đến thăm Lăng Hỷ. Mấy lần trước ngày nào Kiều Vũ cũng đến Sở cảnh sát, nhưng đều bị cô ấy từ chối. Lần này là lần thứ tư. Cô ngồi bên ngoài dãy hành lang lẳng lặng chờ đợi, ngồi im một lúc lâu. Nhưng Lăng Hỷ vẫn kiên quyết không gặp, còn nói cô lần sau đừng đến nữa.

Bỗng Kiều Vũ ngửi thấy mùi cà phê quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, là Nhiếp Quân đang cầm cốc cà phê chìa ra trước mặt mình.

‘’ Cảm ơn.’’- Kiều Vũ nhẹ nhàng cầm lấy cốc cà phê nóng, chậm rãi nhấp một ngụm.

Nhiếp Quân ngồi xuống bên cạnh Kiều Vũ, lúc nãy suýt chút nữa thì anh không nhận ra cô. Kiều Vũ bây giờ thực sự khác, mái tóc tím khói cắt ngắn cá tính, lớp trang điểm dày cộm che mất đi sự thanh thuần trong sáng ban đầu. Cả bộ trang phục trên người nữa, nó khiến Nhiếp Quân tưởng đây là một cô bé chắc đang chờ người nhà đến bảo lãnh vì tội gây sự. Dù sao thì những trường hợp này trong đồn cảnh sát cũng khá nhiều.

‘’Cô ấy vẫn không chịu gặp sao?’’-Nhiếp Quân trầm giọng hỏi.

Kiều Vũ nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, có lẽ Lăng Hỷ cảm thấy nhất thời chuyện này không chấp nhận được nên không có dũng khí đối mặt với cô.

‘’Kiều Vũ, em tốt nhất vẫn nên cẩn thận những người xung quanh. Bởi vì tôi vẫn chưa thể tìm ra kẻ chủ mưu cuối cùng.’’- Nhiếp Quân cẩn thận dặn dò Kiều Vũ, thời gian này nhất định phải tự bảo vệ bản thân. Hơn nữa, đây cũng là lời mà Lăng Hỷ nhờ anh chuyển đến cho cô.

Sau khi rời khỏi nhà giam Kiều Vũ về thẳng nhà, cô chẳng còn tâm trạng mà quan tâm tới mấy buổi học ngoại khóa nữa. Gần một tháng nay đa phần lịch trình đều bị hủy. Đầu óc Kiều Vũ lúc này toàn là khung cảnh trước cổng trường mẫu giáo, đặc biệt là ánh mắt đầy khiêu khích của Diêu Tĩnh Hiên.

Kiều Vũ không muốn phải chạm mặt với Ngô Lệ nên đã nói với lái xe dừng ở cổng phụ, để cô một mình đi về phòng. Kiều Vũ chợt cảm thấy hành động này của mình thật buồn cười, từ khi nào trở về nhà của mình lại phải lén lén lút lút như vậy.

Cô đi lối riêng lên biệt thự ở cửa sau, càng tiếng gần tới phòng khách thì âm thanh cãi vã ngày một lớn. Cuối cùng Kiều Vũ vẫn không nhịn được mà lại gần xem bọn họ đang làm gì. Linh cảm mách bảo cho Kiều Vũ sắp có chuyện không lành xảy tới, khiến trong lòng cô thoáng chút bất an.

Kiều Vũ ghé mắt nhìn vào trong cánh cửa khép hờ, nhìn qua phòng khách.

Chỉ thấy Ngô Lệ quăng xuống bàn một xấp báo lá cải, có vẻ như đang rất tức giận nhìn thẳng vào Lục Cẩm Hàn đang ngồi trên sô pha.

‘’Ông nói đi, chuyện này là thế nào? Tại sao tin tức này lại có thể lọt trên mặt báo được? Hai người các người lén lút sau lưng tôi thì thôi đi, bây giờ còn bị đem gra cho toàn dân thiện hạ biết, ông để mặt mũi cuả tôi ở đâu?’’

Lục Cẩm Hàn không lên tiếng phản bác, ngồi Im cho Ngô Lệ trút giận. Ông thừa hiểu tính cách của Ngô Lệ, cãi nhau không phải là chuyện tốt.

‘’Tôi đã cho người xử lí chuyện này rồi.’’- Lục Cẩm Hàn trầm giọng đáp.



‘’Tốt nhất là như vậy, nếu để Kiều Vũ thấy được tôi xem ông giải thích với nó thế nào.’’- Ngô Lệ phát tiết xong toan muốn bỏ đi thì bị Lục Cẩm Hàn gọi lại.

‘’Bà cho người đe dọa hai mẹ con họ?’’- Sắc mặt Lục Cẩm Hàn tuy là tra khảo, nhưng lại giống như đã biết hết mọi thứ.

Ngô Lệ nghe xong cảm thấy trong lòng lạnh toát, chỉ có thể để lộ ra khóe môi một nụ cười nhạt, mỉa mai:’’ Mới đó mà cô ta đã mách lẻo với ông rồi?’’

Lục Cẩm Hàn không chấp nhất với Ngô Lệ, nhưng sự nhanh trí minh mẫn của bà ấy dường như đã mai một rất nhiều.

‘’ Lần sau đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi.’’

Ngô Lệ sốc đến không nói nên lời, mãi mới thốt ra được một câu:’’Vậy ông có biết con ả Diêu Tĩnh Hiên đó suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt con gái mình không? Vậy mà ông vẫn còn tâm trí bảo vệ cô ta?’’

Nét mặt Lục Cẩm Hàn thoáng chốc thay đổi, hạ giọng nói:’’ Bà thừa biết bọn họ không thể tranh cái gì với Kiều Vũ.’’

‘’Tranh? Bọn họ làm sau có đủ tư cách để tranh. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều không phải do thói chăng hoa của ông sao?’’- Nếu như không phải Lục Cẩm Hàn mây mưa trăng sao ở bên ngoài, thì bây giờ lấy đâu ra một người vợ lẽ, lại có thêm cả một đứa con. Ngô Lệ không muốn xuống tay với mẹ con bọn họ chứ không phải không thể xuống tay.

Lục Cẩm Hàn giống như bị chạm vào nút thắt trong lòng, chưa bao giờ nổi giận với Ngô Lệ lúc này đột nhiên tức giận quát lớn:’’ Bà có thôi đi không?Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi…’’

‘’Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ ngày hôm đó của mười ba năm về trước, chính ông bỏ con gái mình trong xe một mình đi tìm người phụ nữ khác. Chính ông là kẻ gián tiếp đẩy Kiều Vũ vào căn bệnh chấn thương tâm lí không thể phục hồi. Lục Cẩm Hàn, tôi có thể chịu uất ức, nhưng tôi muốn ông mãi mãi ghi nhớ, con gái ông giống như ngày hôm nay chính là một tay ông tạo thành.’’

Bốp!

Không gian xung quan bất giác giống như ngưng đọng, Kiều Vũ đứng bên ngoài run rẩy lấy tay che miệng vì quá sốc. Suốt mười mấy năm qua chưa bao giờ thấy bố đánh mẹ lần nào cả, đây là lần đầu tiên. Kiều Vũ toàn thân như chết lặng, ôm đầu đau đớn dựa vào tường.Mãi một lúc sau cô mới tỉnh táo trở lại, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

‘’Kiều Vũ!’’

Ngô Lệ cả kinh, còn chưa hết sốc thì không biết cánh cửa phòng đã mở ra từ khi nào, bà nhìn thấy Kiều Vũ bình tĩnh đứng đó, thực sự có chút sợ hãi.

Lục Cẩm Hàn quay người lại, khóe môi run rẩy không ngừng.Nhìn vẻ mặt kinh ngạc không thôi của bố, Kiều Vũ giống như có ngàn vết dao cứa trong lòng. Cô đã nhớ lại rồi. Từ lúc Ngô Lệ nhắc đến chuyện đó, Kiều Vũ đã nhớ lại rồi.

Năm đó, là Lục Cẩm Hàn đón Kiều Vũ về nhà, nhưng ông ấy lại dừng xe trước cửa một khách sạn, còn dặn dò cô tuyệt đối không được đi đâu. Ông ấy nói đi có việc, thực chất là đi ngoại tình!

Mà cũng chính vào thời điểm đó, Lục Cẩm Hàn vì muốn xây một tòa cao ốc đã gây ra không ít mưa máu gió tanh trên thương trường, bức giám đốc của công ty A đến mức nhảy lầu tự tử. Vợ ông ta không lâu sau đó tự vẫn theo chồng, chỉ bỏ lại một đứa con trai vừa mới tốt nghiệp cấp ba.

Hắn vì nợ máu đã bắt cóc Kiều Vũ, trải qua thảm cảnh ở khu bắt cóc Kiều Vũ mới bị chấn thương tâm lí nặng nề. Từ đó tới nay Lục Cẩm Hàn luôn vì chuyện này mà day dứt, đối với Kiều Vũ vì tội lỗi và hối hận mà yêu thương gấp bội phần.