Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 68: Thời gian trôi, người cũng thay lòng!




Sở Phi Dương đứng trước cổng Lục thị gần một tiếng đồng hồ, vậy mà Kiều Vũ cũng không mảy may xuống nhìn lấy một cái.

Kiều Vũ đứng tựa người vào thành cửa sổ, qua lớp rèm trắng phủ sau tấm kính đưa mắt nhìn xuống bên dưới, vừa vặn nhìn rõ từng bước đi cử chỉ của Sở Phi Dương.

Cô liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, gần bảy giờ tối.

Mà không chỉ có một mình Sở Phi Dương chờ Kiều Vũ, ngay cả Lăng Hỷ cũng nội tâm sôi sục, không biết nên đối mặt với Kiều Vũ như thế nào.

Thấy Phi Dương đứng trước cửa một lúc lâu nhưng lại không hề có ý định muốn vào trong, quản gia Mộc cứ trong tâm thế đứng ngồi không yên, chốc chốc lại chạy lên thông báo cho Kiều Vũ.

Phi Dương thừa biết Lục Kiều Vũ không muốn gặp mình, chỉ là đang muốn chứng minh cho cô ấy thấy thực ra Sở Phi Dương cậu cũng là một người biết kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng chỉ một lúc sau, từ phía trong cổng chính quản gia Mộc hối hả bước ra, trên mặt là sự lúng túng cùng với gượng gạo:’’ Sở thiếu gia, tiểu thư nói cậu mau về đi, lúc này cô ấy cần yên tĩnh.’’

Phi Dương không nói gì, đứng dựa người vào chiếc xe thể thao màu xám bạc đậu ngay trước cổng lớn, nhìn thẳng về phía phòng của Kiều Vũ ở tầng hai. Căn phòng đóng kín, nhưng vẫn thấy rõ ánh sáng phát ra từ khung cửa sổ, không hiểu sao giờ đây Phi Dương lại có một loại cảm giác khó chịu, mà thứ cảm xúc này đi theo cậu từ khi nhìn thấy Lục Kiều Vũ và Nhiếp Quân.

Từ trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách, Lăng Hỷ ngồi ôm mình dưới vòi hoa sen, bắt đầu rơi nước mắt. Lục Kiều Vũ, người cô cảm thấy hổ thẹn nhất bây giờ chính là cô ấy.

Lăng Hỷ vốn dĩ không có ý định nhận lấy đề kiểm tra từ tay của Ngô Diệu Chân, nhưng nếu như tiếp tục thành tích rơi hạng chót thì trong kì lọc học sinh sắp tới cô sẽ chính là người phải rời khỏi lớp tinh anh. Mà đối với Lăng Thiếu Mai thì chuyện cô bị đẩy sang một lớp học kém hơn chẳng khác nào tự vả vào mặt bà ấy.

Lăng Hỷ hối hận, cô hối hận rồi.

Càng xấu hổ hơn vì hành động nhận hết mọi lỗi lầm về phía của chính mình của Lục Kiều Vũ.

Lăng Hỷ oán trách bản thân, nhưng cô lại càng không dám đối diện nói lời xin lỗi với cô ấy.

Cô không đủ can đảm.

Nếu là trước đây, Lăng Hỷ nhất định sẽ không vì bản thân học kém mà sử dụng tài liệu, nhưng Lăng Hỷ của hiện tại, đã không còn giữa được sự trong sáng như ngày trước nữa. Không còn là thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ khi đứng trước mặt Kiều Vũ.

Cô của bây giờ còn tự ghê tởm chính bản thân mình, từ một cô gái ngây thơ thuần khiết trở thành một kẻ không từ thủ đoạn, hai tay dính đầy máu.

Lăng Hỷ tắt vòi hoa sen, mặc quần áo rồi đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Kiều Vũ ngồi trên bàn học của Lăng Hỷ, xoay lưng lại với cô. Nhìn bóng lưng lạnh lùng mà kiêu ngạo của Lục Kiều Vũ Lăng Hỷ hơi ngạc nhiên , nhưng lại ngay lập tức cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào hai bàn chân mình. Cô sợ, sợ rằng Kiều Vũ đề cập đến chuyện gian lận, như vậy thì cô sẽ không biết nên mở lời thế nào.

Xin lỗi, cầu xin tha thứ, khóc lóc các kiểu hay là những câu trả lời cho những câu hỏi của Kiều Vũ , chỉ tiếc là những gì trong đầu cô nghĩ tới đều không xảy ra . Kiều Vũ cầm lấy cặp sách của mình, xoay người lại nói với Lăng Hỷ như không có chuyện gì:

‘’ Cậu mau ngủ sớm đi, ngày mai còn đi học sớm.’’Nói đến đây Kiều Vũ cũng không quên nhắc nhở:’’ Mai mình không đi học, mình đã dặn dò lái xe rồi, chú ấy sẽ đưa cậu đến trường.’’

Kiều Vũ không nói thêm nữa quay lưng ra phía cửa ,chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lăng Hỷ ở sau lưng:’’ Xin lỗi.’’

Kiều Vũ chợt khựng lại, không bước đi cũng chẳng quay đầu, cô chỉ lặng người sau đó cứ thế mà rời khỏi. Kiều Vũ đương nhiên biết chuyện Ngô Diệu Chân đưa Lăng Hỷ đề thi, nhưng cô không hỏi, cũng chẳng nói. Nếu Lăng Hỷ muốn nói cô sẵn sàng nghe, nhưng nếu như cô ấy không muốn vậy thì cô cũng không gượng ép làm gì.

Lục Kiều Vũ đã sớm biết chuyện Ngô Diệu Chân lấy tài liệu từ chỗ của giáo sư Hardwell, nhưng cô không ngăn cản hắn đưa cho Lăng Hỷ. Cô đã rất chắc chắn rằng Lăng Hỷ sẽ không đụng vào xấp tài liệu đó nhưng cô đã nhầm, lần phán đoán sai lầm này đã khiến Kiều Vũ nhận ra rằng , Lăng Hỷ không còn là Lăng Hỷ của trước đây nữa.

Chuyện triển lãm tranh vì Kiều Vũ bị đình chỉ học nên đã chuyển sang cho Cố Cẩn Mai phụ trách. Cô ấy cùng với Sở Phi Dương lên kế hoạch cho cuộc triển lãm vào cuối tuần.

Lần này Kiều Vũ nghỉ học các bạn trong lớp một thời gian đầu có vẻ bàn tán rất xôn xao về chuyện gian lận, đa phần các bạn đều không tin điều đó , nhưng hiện tại ai cũng mặc định rằng Lục Kiều Vũ vì lần trước rớt hạng nên mới gian lận. Duy chỉ có một nhóm người là không tin, coi những lời đồn nhảm nhí đó đều bỏ ngoài tai.

Còn Sở Phi Dương, cậu ta cũng chẳng có tinh thần học tập như mọi ngày, mặc dù điểm thi xếp hạng nhất nhưng cũng không làm tâm tình phức tạp của cậu khá lên.

Mà lần này, điểm thi của Lăng Hỷ xếp thứ hai, đứng ngay sau Sở Phi Dương. Thứ ba là Triệu Anh Tử, bốn là Lôi Diện, năm là Phùng Bá Thanh. Điều khiến tất cả mọi người trong lớp ngạc nhiên nhất chính là điểm thi của Lăng Hỷ, ngay cả Triệu Anh Tử lần này cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Riêng chỉ có Lăng Hỷ biết, điểm số đó vốn dĩ không phải cô tự mình đạt được, trong lòng là sự e ngại và xấu hổ. Cô có thể gian lận được một lần, nhưng có thể gian lận được mãi không, có thể thuận lợi đứng đầu tất cả bài kiểm tra không. Thở dài một hơi, nhìn lên trang sách nâng cao viết chi chít công thức và lời giải dài mấy trang thật không cách nào dung nạp chúng vào đầu.



Cố Cẩn Mai cầm cốc cà phê sữa tới trước mặt Sở Phi Dương, thanh lịch hỏi :’’ Cậu có phiền không nếu tôi ngồi ở đây?’’

Phi Dương tuy không nói gì nhưng cũng không từ chối, Cố Cẩn Mai xem như cậu đã đồng ý, liền mang cốc cà phê đặt trước mặt của Phi Dương, bản thân mình ngồi xuống mở máy tính ra.

Bọn họ đang ngồi trong một quán cà phê nằm trong dãy nhà ăn của trường, là một quán cà phê cho học sinh nghỉ trưa, bây giờ cũng không quá đông, lác đác một vài học sinh ngồi rải rác ở khắp các bàn.

Cố Cẩn Mai chống cằm, đưa khuôn mặt xinh đẹp về phía của Sở Phi Dương, khẽ chớp hai hàng mi cong vút:’’ Phi Dương, chúng ta có thể nói chuyện được không?’’

Phi Dương thôi không nhìn vào máy tính, liếc nhìn gương mặt mĩ miều trước mắt, nhưng cũng chẳng nói gì. Cố Cẩn Mai đã đến không đúng lúc, hiện tại Sở Phi Dương đang tức giận vì vừa cãi nhau một trận với thầy giám thị về chuyện chuyển Kiều Vũ sang lớp bét , làm gì có tâm trạng mà ở đây nói chuyện phiếm với cô ta.

Sở Phi Dương không nhìn Cố Cẩn Mai, đáp :” Nếu là chuyện triển lãm thì cậu cứ làm theo ý bản thân, không cần phải bận tâm tới tôi. ‘’

Lông mày Cố Cẩn Mai bất giác nhíu lại, không phải hắn chỉ muốn nói chuyện với những người xinh đẹp cùng đẳng cấp à? Chẳng lẽ cô còn chưa vừa mắt hắn.

Cẩn Mai ngồi thẳng người, tập trung vào màn hình máy tính tước mắt, chợt nghĩ đến triển lãm tranh mà hai người bọn họ phải chuẩn bị. Hôm qua cô có nhận một file của Kiều Vũ, nghĩ tới chắc chắn có liên quan đến triển lãm tranh nhân lúc rảnh rỗi xem từng trang một slide mà Kiều Vũ đã hoàn thành xong trước đó.

Đáy mắt Cố Cẩn Mai hiện rõ sự ngưỡng một cùng với ghen tị, không được bao nhiêu tuổi mà lại có thể nghĩ ra được kiểu thiết kế vừa cổ điển vừa mang tính sáng tạo như vậy. Cố Cẩn Mai là một người giỏi về hội họa, cô nhận ra được bức tranh nào đẹp bức tranh nào mang tính cổ thi, ngay cả cách trưng bày cùng sắp xếp cũng rất hài hòa, cô càng xem càng cuốn.

Lục Kiều Vũ vốn dĩ đã hoàn thành xong hầu như là toàn bộ phần thiết kế triển lãm, vậy mà lại cam tâm nhường toàn bộ phần công sức này cho cô ? Cẩn Mai khẽ liếc nhìn Sở Phi Dương, nhưng dường như cậu ta không hề phát hiện, lâu như vậy mà cũng không biết cô đang nhìn mình chằm chằm.

Cố Cẩn Mai thấy được rất rõ ràng sự khác biệt trong thái độ hôm nay và lần gặp ở buổi tiệc trước. Hắn đối với cô không thanh lịch tao nhã, khóe môi không ẩn hiện ý cười mà dường như có vài phần khó chịu.

Cẩn Mai cũng được xem như lớn trước tuổi, cô cũng không mộng mị như các thiếu nữ mà cả người toát ra một phong thái của người trưởng thành, chỉ có điều vẫn không gây được ấn tượng với hắn.



Tố Như ngồi trên bục cổ vũ của sân bóng, ánh mắt quan sát từng cử chỉ của Trương Phương. Cô đã ngồi trên đó rất lâu, cho tới khi nhìn thấy Trương Phương đi vào trong nhà vệ sinh sau sân thể dục.

Trương Phương đứng ở bồn rửa tay, thoa lại chút son môi, hí ha hí hửng dùng thỏi son mới mà Triệu Anh Tử tặng mình hôm nọ. Ngay khi cô vừa cất thỏi son vào trong túi thì lúc này cánh cửa nhà vệ sinh đột nhiên bật mở, chỉ thấy Tố Như cùng với phía sau là đám đàn em của cô ta.

Tố Như xưa nay mọi chuyện đa phần đều giải quyết bằng bạo lực, rất ít khi cô có đủ kiên nhẫn để ngồi nghe người khác giải thích . Mà Trương Phương khi chơi khăm cô nên biết rằng cô không phải loại người dễ dàng bị ăn hiếp, đúng lí ra cô ta nên nhớ Tố Như là một người hết sức thù dai, lại vô cùng tính toán.

Chơi cô một thì cô sẽ chơi lại gấp mười!

Trương Phương cả người đứng không vững, nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tố Như thì mặt trắng bệch, không che được bờ môi đang run rẩy không ngừng.

Tố Như lúc này tựa như một chị đại, từ trên cao nhìn xuống Trương Phương, vẻ mặt tràn đầy hả hê cùng mãn nguyện, trên môi là nụ cười tươi nhưng có phần hơi biến thái.

‘’ Ơ lớp trưởng, cậu đi một mình à? Bình thường không phải đều cùng tớ đi vệ sinh sao, hôm nay vậy mà lại quên mất tớ.’’

Trương Phương cố gắng gượng cười, khóe môi cứng đờ:’’ Cậu … cậu có chuyện gì sao?’’

Tố Như đưa mắt ra ám hiệu cho hai cô gái phía sau, bọn họ rất nhanh hiểu ý cô đi kiểm tra xem trong nhà vệ sinh còn ai không, tốt nhất là không có người.

Trương Phương không cẩn thận ngã oạch xuống dưới đất, trong lòng nóng như lửa đốt, thực sự không thể tưởng tượng được Tố Như sẽ trêu đùa mình như thế nào.

Cô biết rất rõ Tố Như, đúng ra không nên vì lấy lòng Triệu Anh Tử mà đi chơi khăm cô ta. Tố Như chơi thì có thể chơi hết mình, nhưng thủ đoạn bắt nạt kẻ yếu của cô ta thực sự rất đáng sợ, mà Lăng Hỷ lại là một trong những nạn nhân bị bạo lực học đường của Tố Như.

Cô đã nhìn thấy cách Tố Như trêu đùa Lăng Hỷ, Trương Phương thậm chí còn cho rằng cô ta là một người đầu óc không bình thường.

Trương Phương có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới hôm nay người ở đây bị Tố Như giày vò lại là mình.

Tố Như tiến lại gần, đưa tay nâng cằm Trương Phương lên , cười đầy quỷ dị:’’ Sao rồi, chưa gì mà mặt đã tái mét vậy ? Cậu bị bệnh ư?’’

Bỗng chốc cả nhà vệ sinh vang vọng lên tiếng cười đáng sợ của đám nữ sinh này, mà Trương Phương bình thường không phải loại người dễ dàng bị ăn hiếp nay lại hệt như một chút mèo con chuẩn bị thịt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Mồ hôi sớm đã ướt đẫm trán, nhưng Tố Như vẫn chẳng hề đụng tới Trương Phương. Tố Như lúc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống trương Phương, vẻ mặt đầy lạnh lùng:’’ Còn không mau đứng dậy, chẳng lẽ muốn tôi phải mời?’’

Ps: Máy tính mình gần đây bị liệt bàn phím mà hôm nay mới sửa xong nên đăng muộn, mọi người thông cảm nhé !!