Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 48: Dấu vết




Triệu Anh Tử tức giận quăng gậy đánh golf xuống dưới đất, xoay người rời đi.

Bọn họ sau khi chơi đánh golf thì được Anh Tử mời tới một nhà hàng sang trọng để ăn tối. Nhà hàng này mới mở được khoảng hơn một tháng, là chi nhánh mới của Triệu gia nằm gần vị trí trung tâm thành phố. Từ sân golf ở ngoại ô đến trung tâm thành phố cũng không xa lắm, ngồi xe hơn ba mươi phút là tới nơi. Kiều Vũ đẩy cửa xe bước xuống, bâu trời đã dần chuyển sang sắc tím và cũng gần tờ mờ tối.  

Đoàn người  vừa bước vào trong cửa nhà hàng, Triệu Anh Tử  nở một nụ cười tươi như một đứa trẻ chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ mặc đầm body màu đỏ rượu ở quầy tiếp tân trông như một đứa trẻ. Các bạn đều nghe được Anh Tử gọi người phụ nữ trung niên kia là mẹ, xem ra đây ắt hẳn là phu nhân của Triệu gia.

Triệu phu nhân xoa xoa đầu Anh Tử, buông vài lời trách móc nhưng ai cũng nghe ra được đó chỉ là những lời nói mắng yêu, chứ thực ra chẳng có ý nghĩa giáo huấn gì.

Không gian nhà hàng sang trọng thiết kế theo kiểu truyền thống, ánh sáng vàng nhàn nhạt của chùm đèn lưu ly trên trần tạo cảm giác ấm cúng, gần gũi. Tiếng nhạc du dương của bản balad trữ tình khiến không khí trở nên không chỉ lãng mạn mà còn khiến lòng người yên bình hơn.

‘’ Mẹ, mẹ xem xem hôm nay con dẫn bạn mới tới chơi này. ‘’ – Anh Tử buông lỏng vòng tay, tươi cười giới thiệu bạn bè với mẹ cô ấy. Kiều Vũ gần như đứng cuối cùng, bên cạnh là Lăng Hỷ và Sở Phi Dương.

Cô đưa mắt nhìn quanh nhà hàng một vòng, trang trí đẹp mắt, vị trí thuận lợi, đúng là không tệ  . Cô nhớ trước đây Ngô Lệ có từng phàn nàn vì bị tranh mất một mảnh đất đẹp, hình như là khu đất xây nên nhà hàng này thì phải. Nghe nói bên đối thủ đã bỏ ra cái giá gấp đôi để giành được miếng đất đẹp này.

Triệu phu nhân nhìn con gái, sau đó nở một nụ cười sang trọng kêu phục vụ chuẩn bị sẵn một phòng VIP cho bọn họ. Đoàn người được một nhân viên dẫn đường lên tầng trên, rẽ phải vào phòng VIP 1. Một chiếc bàn tròn lớn đủ cho hơn hai mươi người ngồi, trong phòng bày nhiều đồ đạc mang hơi hướng nghệ thuật. Nghe nói Triệu phu nhân cũng là một người đam mê nghệ thuật,chỉ  nhìn những bức tranh bày trí trong này Kiều Vũ cũng có thể nhận ra điều đó.

‘’ Không ngờ mẹ của Triệu Anh Tử nhìn như vậy lại là một người thích hội họa. ‘’ – Phi Dương thấy Kiều Vũ đứng một mình trước bức tranh lớn treo trên tường, cậu lại gần lên tiếng.

Sở Phi Dương càng nhìn thì càng cảm thấy phong cách vẽ của bức tranh vô cùng quen thuộc, phong cách vẽ hình như cũng từng thấy qua ở đâu đó  .

‘’ Phi Dương, còn đứng ngẩn người ở đó làm gì, không mau lại đây gọi món đi‘’. – Là giọng của Châu Từ, cậu ta đứng dậy gọi Phi Dương.

‘’ Đến đây đến đây. ‘’

Bàn chỉ còn một vị trí trống, là chỗ ngồi ở giữa Lục Kiều Vũ và Triệu Anh Tử. Phi Dương kéo ghế ngồi xuống mà không cần nghĩ ngợi. Cậu  cầm thực đơn trên tay, xong nghiêng người quay sang nhìn Kiều Vũ: ‘’ Muốn ăn cái gì? ‘’

Bạn bè đa phần đều gọi món hết rồi, chỉ có hai người bọn họ là từ nãy tới giờ dính nhau như sam, còn không nói câu nào. Kiều Vũ còn chưa kịp lên tiếng Sở Phi Dương đã vẫy tay gọi phục vụ đang cầm trên tay cuốn sổ ghi ghi chép chép: ‘’ Một li nước cam, một li nước ép dứa, một phần cua nướng muối ớt …’’

Phi Dương còn đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên nhớ ra gì đó, tiếp tục hỏi Kiều Vũ: ‘’ Cậu không ăn được cay đúng không? ‘’

‘’ Tôi …’’

‘’ Không sao, cua hoàng đế hấp bia, tôm hùm  alaska rang muối, …’’

Không chỉ một mình Kiều Vũ nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, mà hầu hết tất cả các bạn học xung quanh đều ngây người vì hành động ân cần quan tâm của cậu ta đối với Lục Kiều Vũ. Không chỉ biết rõ thói quen và sở thích của cô ấy, thậm chí còn biết Kiều Vũ rất thích hải sản, và không thể ăn cay. Điều mà chỉ mình Lăng Hỷ mới biết.

‘’ Sở Phi Dương, sao cậu chỉ quan tâm mình Kiều Vũ thôi vậy, chúng tôi không phải bạn cậu sao  ? ‘’ – Châu Từ uống hết nước lọc, lên tiếng trách móc giận dỗi cậu ta.

Phi Dương cười xua tay: ‘’ Không phải các cậu đều gọi món hết rồi à? Lão Từ, đừng có trẻ con như vậy có được không? ‘’

Châu Từ đang muốn lên tiếng phản bác thì bị Lục Cảnh Hiên giữ tay lại, cậu ta nhe nhởn giễu cợt: ‘’ Thôi đi lão Từ, anh em chúng ta đâu có là gì, người ta còn được ngồi ở vị trí đầu tiên xem bóng rổ cơ mà. Tôi cũng đã được ai cắm bóng golf bao giờ đâu …’’

Vừa nói xong câu đó Lục Cảnh Hiên liền bị Kiều Vũ lạnh lùng liếc xéo một cái, im bặt. Mấy bạn nữ không nói gì  , cùng lắm thì cười phụ họa. Mà cười, thực sự chẳng giống cười chút nào, thái độ đều tỏ ra không mấy vui vẻ.

Triệu Anh Tử ngồi cạnh Phùng Bá Thanh, lúc lên đồ ăn cậu ta còn ngồi bóc vỏ tôm cho cô. Tính ra Phùng Bá Thanh chơi với Anh Tử lâu đến vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy ghen tức chỉ vì một cậu con trai. Phùng Bá Thanh vì xoa dịu đi sự bất mãn trong lòng của Anh Tử mà lần lượt bỏ tôm vào trong bát của cô ấy, Anh Tử rất thích hải sản, hơn nữa đặc biệt thích tôm. Trước đây mỗi khi cô ấy buồn Phùng Bá Thanh đều dẫn cô ấy tới nhà hàng, sau đó bóc cho cô ấy một đống tôm hùm, đau đến mức rát hết cả tay mà cũng không một lời oán trách.

Nhưng dường như tầm mắt của cô ấy đối với cậu chỉ có hai chữ bạn thân, không hơn không kém. Anh Tử buồn bực ngồi bên cạnh nhìn Phi Dương bóc tôm cho Kiều Vũ, mà không hề hay biết bát của mình đã đầy từ lúc nào.

Còn Kiều Vũ xua tay không nhận lấy, cô gắp miếng tôm tươi đã được bóc sẵn sang cho Lăng Hỷ, cô ấy vui sướng ăn một cách ngon lành, giống như món ngon trên đời này đều không bằng một miếng thịt tôm.

Lăng Hỷ ngồi sát ngay bên cạnh Kiều Vũ, trong lúc cô không để ý liền vô thức ngửi thấy một mùi hương. Mà trùng hợp là mùi hương này lại giống với mùi hương cô ngửi được ở bệnh viện hôm Quách Lệ y tự sát!

Mùi hoa nhài thoang thoảng của người ngồi bên cạnh lại vô thức trùng khớp với mùi hương của người phụ nữ mặc đồ đen đi đụng phải Kiều Vũ hôm cô đến thăm Quách Lệ Y trong bệnh viện. Trong suốt bữa ăn Kiều Vũ không biết đã thẫn thờ bao nhiêu lần, nhưng cô tin mình tuyệt đối không ngửi nhầm, mùi hương đó phát ra từ cơ thể của Lăng Hỷ.

Cả buổi tối nằm trằn trọc trên giường, Kiều Vũ không sao ngủ nổi. Cho đến hiện tại, cô vẫn còn nhớ như in cảm giác bần thần và mơ màng của Quách Lệ Y khi ngồi trên thành lan can của sân thượng. Một mạng người … Một mạng người đã ra đi.

Khoảnh khắc chứng kiến Quách Lệ Y tự sát, Lục Kiều Vũ có là người vô tâm thế nào cũng không thể máu lạnh vô tình nhìn bạn học của mình chết đi như vậy, cô chỉ sợ những lời mình nói Quách Lệ Y cơ bản nghe không lọt tai  . Đúng thực bị hủy hoại khuôn mặt nặng nề đối với cô ấy là một điều rất đau khổ, vậy nên nếu muốn tìm đến cái chết thì là chuyện rất hợp tình hợp lí. Nhưng nếu như cô ấy không tự sát thì sao?

Người đứng sau sẽ là kẻ lạ mặt nào?

Còn cái chết của Ngô Cảnh Diệu, hung thủ vẫn nằm trong bóng tối không hề có dấu vết lộ diện. Kiều Vũ nhớ mình đã ngất ngay tại chỗ khi nhìn thấy cơ thể lõa lồ không đầu bị treo trên không trung, thủ đoạn giết người vô cùng tàn nhẫn. Cho đến bây giờ nghĩ lại cũng không thoát khỏi cảm giác rùng mình.

Sau cả một đêm không ngủ, Kiều Vũ quyết định ngày hôm sau sẽ đến cục cảnh sát tìm Nhiếp Quân.

Lục Kiều Vũ ngồi trong lớp nghĩ mãi không ra nên trốn khỏi lái xe bằng cách nào. Nếu như cô không tìm được một cái cớ hợp tình hợp lí, tài xế chắc chắn sẽ đi theo đến cùng.

Đột nhiên đúng lúc này Sở Phi Dương khoác cặp đi lướt qua Kiều Vũ. Cô theo quán tính vươn tay kéo cậu ta lại.

‘’ Có chuyện gì thế? ‘’ – Phi Dương tò mò hỏi.

‘’ Cậu giúp tôi một chuyện được không? ‘’.’



Sáu giờ tối, sở cảnh  sát …

Nhiếp Quân đặt xuống trước mặt Kiều Vũ một li cà phê, mùi thơm thoang thoảng quen thuộc lan tỏa khắp căn phòng. Anh nhấp một ngụm cà phê, ngồi vắt chéo chân bình tĩnh hỏi: ‘’ Lâu rồi không gặp, em đến đây có chuyện gì không? ‘’

Kiều Vũ còn ngập ngừng, nhưng rất nhanh đã lên tiếng: ‘’ Vụ án của Ngô Cảnh Diệu … đã điều tra được gì chưa? ‘’

Nhiếp Quân khẽ nhíu mày đặt li cà phê trên tay xuống bàn, lấy lại vẻ nghiêm túc và lạnh lùng khi phá án, lạnh giọng trả lời: ‘’ Em hỏi chuyện này làm gì? ‘’

Nhiếp Quân lại tiếp tục câu chuyện: ‘’ Đến hiện tại chưa có quá nhiều manh mối, nhưng tôi có thể khẳng định người này là đàn ông. ‘’

Kiều Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như là nam, vậy thì cô yên tâm rồi.

‘’ Vậy còn Quách Lệ Y …’’- Kiều Vũ tiếp tục hỏi.

Nhiếp Quân nhìn Kiều Vũ khó hiểu, cô gái này trong ấn tượng của anh không phải là người lo chuyện bao đồng, anh cũng không nghĩ sẽ có ngày cô ấy đến đây một lần nữa. Điều quan trọng là cô ấy tin rằng anh sẽ nói với cô ấy manh mối vụ án.

Chỉ có thể có một lí do thôi, chắc chắn cô ấy biết gì đó.

Nhiếp Quân trong đầu lúc này nảy ra một vài suy nghĩ, anh nhìn Kiều Vũ bằng con mắt sắc bén giống như nhìn tội phạm, nhưng anh biết người này chắc chắn không phải hung thủ. Chỉ là muốn tạo cho cô ấy cảm giác chột dạ, nhưng người con gái này vẫn có thể giữ được tâm trạng thoải mái cùng với vẻ bề ngoài vô cùng lạnh nhạt.

Nhiếp Quân lười nhác ngả người ra ghế sô pha, nói: ‘’ Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Quách Lệ Y hôm đó đã được tiêm một lượng lớn thuốc an thần, chúng tôi vẫn đang cân nhắc giữa việc cô ấy tự sát … nhưng không loại trừ còn có kẻ đứng sau. ‘’

Một điều đặc biệt là camera ghi lại không hề có bất cứ một kẻ khả nghi nào ra vào phòng bệnh của Quách Lệ Y trước khi cô ấy tự sát. Một điều khiến bọn họ khó hiểu là rõ ràng trong camera không hề quay được cảnh Quách Lệ Y bước ra khỏi phòng, vậy thì cô ấy lên sân thượng bằng cách nào?

Kiều Vũ khẽ vò chặt hai tay, đôi mắt đen láy hơi chuyển động, cảm giác lo lắng đột nhiên xâm lấn toàn bộ tâm trí.

Sở Phi Dương buồn bực ngồi bên ngoài xe còn đang tò mò không biết Lục Kiều Vũ vào trong làm gì mà lâu đến như vậy thì đúng lúc này Nhiếp Quân tiễn cô ấy ra tới cửa của sở cảnh sát. Phi Dương nhận ra ngay người này, là người tiếp nhận cả vụ án của Ngô Cảnh Diệu và vụ án của Quách Lệ Y. Nhưng Lục Kiều Vũ đến tìm anh ta làm gì? Hắn ta còn cười thân thiết như vậy nữa?

Sở Phi Dương kéo cửa kính ô tô màu đen lên, trong lòng tự dưng lại cảm thấy trong lòng như có kiến cắn, nhức nhối khó chịu  . Vừa hay cửa mở, Kiều Vũ bước vào trong xe.

‘’ Sao tự nhiên cậu đến đây làm gì? ‘’

Kiều Vũ vừa mở điện thoại, miệng trả lời Phi Dương: ‘’ Không có gì, vài chuyện lặt vặt thôi. ‘’

Trong suốt đoạn đường về nhà, Phi Dương vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên lạnh lùng, không nói với cô một câu nào cả. Mà với EQ vô cùng thấp của Kiều Vũ, cô vốn dĩ không biết rằng hắn đang giận cô.

Lúc cô bước vào Lục thị,  hôm nay cả bố lẫn mẹ đều có mặt ở nhà. Dạo này hình như tần suất xuất hiện của hai người bọn họ ở nhà nhiều hơn bình thường thì phải.

‘’ Tiểu thư, đến ăn cơm thôi,ông bà chủ đang đợi.’’- Cô giúp việc bước đến lấy áo khoác và cặp sách trên tay của Kiều Vũ, tươi cười nhìn cô.

Trong phòng gian bếp rộng lớn và xa hoa, trên bàn chỉ bày biện một số ít món ngon mà cô yêu thích, còn có bố mẹ chờ cơm sẵn. Khung cảnh gia đình ấm áp mà Kiều Vũ mơ ước đang hiện ra trước mắt, nhưng cô lại không thấy vui chút nào. Sự gượng cười trên khuôn mặt của mẹ, câu nói quan tâm nhưng trống rỗng của bố, nó không khiến cô cảm thấy vui, mà chỉ làm lòng cô thêm nhức nhối.

Bức tranh trống rỗng này lúc nào cũng có thể rách.

Hạnh phúc tạm bợ này lúc nào cũng có thể mất đi.

Hơn tám giờ tối cả nhà cùng nhau ngồi trên sô pha vừa uống trà vừa ăn món bánh kem phô mai còn nóng hổi mới ra lò. Lục tổng ngồi vắt chéo chân,  trên tay là tờ báo cùng ngày tin tức về chính trị, ông khẽ hạ gọng kính nhìn Kiều Vũ: ‘’ Mấy hôm nữa có buổi tiệc đấu giá từ thiện, Kiều Vũ có muốn đi không? ‘’

Kiều Vũ cầm Ipad đang xem xem mấy ý tưởng cho triển lãm tranh vào tháng sau, cô ngẩng đầu lên: ‘’ Ở đâu ạ? ‘’

‘’ Khách sạn trung tâm thành phố, dù sao con cũng không còn nhỏ nữa, nên quen dần với những buổi tiệc từ thiện kiểu này đi. ‘’ – Ngô Lệ tay cầm tạp chí thời trang cũng cao giọng nói xen vào, vốn dĩ không cho Kiều Vũ có cơ hội từ chối.

Nghe nói buổi tiệc từ thiện có thể gặp được rất nhiều đối tác quan trọng cùng với quan chức cấp cao, là một dịp không thể bỏ lỡ đối với việc xây dựng mối quan hệ. Những loại tiệc tùng này trước đây Kiều Vũ từng tham gia một số ít, nhưng cũng rất hiếm khi lộ mặt với giới truyền thông cho nên cô cũng không rành cho lắm.

Nhưng Ngô Lệ dường như rất hào hứng với loại tiệc tùng kiểu này, nếu là trước đây, có khi một tuần thì đến năm sáu ngày là đi dự tiệc tối hoặc bàn việc với đối tác chứ không phải ngồi vắt chân trên sô pha đọc tạp chí như bây giờ.