Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 40: Lần đầu ngồi ở vị trí đặc biệt .




Suốt quãng đường đi đến thư viện Kiều Vũ không nói câu nào, khiến Tư Thuần đi bên cạnh cũng cảm thấy không khí không được bình thường  .

Từ trước tới giờ, rất hiếm khi Kiều Vũ bộc lộ cảm xúc thực sự của mình trên khuôn mặt, Tư Thuần chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận đến thế của cô ấy.

Hai người bọn họ chọn một góc trong thư viện để đọc sách, là một ví trí quen thuộc ngay bên cạnh cửa sổ, có nắng và gió chiếu thẳng vào. Trời đang là tháng chín, mới chớm đến mùa thu nên hơi nắng ấm áp hơn hẳn.

Tư Thuần nhìn quanh thư viện một lượt,thư viện vắng vẻ  không có quá nhiều người đến học. Có lẽ giờ này bọn họ đang tụ tập trên sân vận động hoặc là phòng thể thao, hay cũng có thể la cà nơi nhà ăn thưởng thức những món ăn ngon lành vào giữa buổi sáng.

Thời đại công nghệ phát triển, chẳng còn mấy ai có đủ kiên nhẫn ngồi đọc sách hay đến thư viện, bọn họ muốn gì đều có thể trực tiếp lên mạng xem tin tức, vậy nên thư viện cũng chẳng còn được ưa chuộng như lúc ban đầu.

‘’ Cậu tìm cái gì vậy? ‘’ – Tư Thuần tay mở cuốn sách luyện đề dày cộp của mình ra, ngẩng đầu tò mò hỏi Kiều Vũ.

Kiều Vũ khẽ nhíu mày, lật tung mọi thứ trên bàn tìm kiếm thứ gì đó.

‘’ Mình nhớ đã mang theo mà, sao bây giờ lại không thấy. ‘’

‘’ Không phải đằng sau còn rất nhiều sách sao, đi, chúng ta tìm cuốn khác. ‘’ – Tư Thuần đột ngột đứng dậy, cô cũng muốn tìm thêm vài cuốn sách mới, số sách cũ mượn ở thư viện đã đọc qua khá nhiều lần, hôm nay  mang chúng đi trả luôn một thể.

Kiều Vũ đẩy ghế ra đứng lên, cùng Tư Thuần đi về  nơi trưng bày toàn bộ sách của Âu Hoa ở phía sau.  Kiều Vũ  đi trước, Tư Thuần theo sau cô tò mò chạm tay vào những cuốn sách được đặt một cách ngăn nắp trên giá  . Trên mạng đúng là có rất nhiều thứ, nhưng những bộ sách bản giới hạn được đặt từ nước ngoài có ở  Âu Hoa thì không phải ở đâu cũng dễ dàng đọc được.

‘’ Kiều Vũ, mình tìm thấy rồi, có cần giúp cậu tìm không? ‘’ – Sau một hồi loay hoay quanh những giá sách xếp chồng chất lên nhau Tư Thuần cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình mong muốn. Nhưng mà Lục Kiều Vũ trên tay vẫn trống trơn, cô ấy căn bản không nhìn trúng quyển nào cả.

Kiều Vũ nghe thấy tiếng gọi từ phía sau  thì quay lại ra hiệu không cần, sau đó tiếp tục tìm kiếm. Lúc này đột nhiên điện của của Lãnh Tư Thuần rung lên trong túi áo, cô phải quay đầu nhanh chân đi ra ngoài để nghe. Có lẽ cũng vì quá vội vã nên vừa ra tới cửa liền đụng phải Sở Phi Dương.

‘’ Kiều Vũ đâu? ‘’

‘’Ở …’’ – Tư Thuần ngơ ngác còn chưa kịp trả lời cậu ta, Sở Phi Dương thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu cả. Tốc độ này của cậu ta khiến cho cô hơi bất ngờ  , trong đầu Tư Thuần đột nhiên nghĩ tới mấy người vận động viên thể thao tham gia các cuộc thi lớn mà trước đây cô từng được xem qua trên ti vi, chắc cũng chỉ đến vậy là cùng.

Suýt nữa thì quên mất điện thoại đang reo trên tay, cô nhanh chóng rẽ phải, đi vào phía góc khuất đằng sau của bên ngoài thư viện.

Kiều Vũ loay hoay mãi với những chồng sách xếp ngăn nắp nhưng bản thân lại cảm thấy không vừa ý  , muốn tìm sách sáng tạo thì không thể chỉ đi quanh quanh đống luyện đề và sách tham khảo này được.

Đúng lúc này, một cuốn sách có bìa màu đỏ đã thu hút sự chú ý của Kiều Vũ, cô nhanh chân đi đến giá sách,vừa cố với tay lên nó vừa nói:

‘’ Thấy rồi, Tư Thuần, lấy giúp mình cái ghế. ‘’

Đi quanh mấy vòng cũng chỉ nhìn thấy có cuốn sách này là ưng ý nhất, nhưng có điều lại đặt ở nơi cao, nhìn bề ngoài xem chừng đã hơi bám bụi, có lẽ do chẳng có ai ngó ngàng tới. Kiều Vũ căn bản không biết Lãnh Tư Thuần đã đi ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân cô còn tưởng là cô ấy ở đây.

Kiều Vũ thoáng ngạc nhiên  khi ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc từ sau lưng thoang thoảng quanh cánh mũi, đôi chân thon dài vì kiễng quá cao để với sách bất cẩn bị trẹo, mất đà ngã ra phía sau.

Cô vốn tưởng rằng chính mình sẽ bị ngã xuống đất, nhưng không. Ngay lập tức Kiều Vũ cảm nhận được lưng của mình đang dán chặt vào một vòm ngực rắn chắc, giây tiếp theo toàn bộ cơ thể cô rơi liền  vào trong vòng tay của Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương đỡ lấy Lục Kiều Vũ từ phía sau, đôi môi lướt qua mái tóc dài mềm mượt, hơi thở nhẹ nhàng phải vào vành tai của Kiều Vũ, khiến cô bất giác rùng mình. Kiều Vũ lập tức đứng thẳng lên, xoay người lại đối diện với Sở Phi Dương, nhìn cậu ta bằng con mắt kinh ngạc.

Sở Phi Dương dồn Kiều Vũ vào trong  đến khi lưng của cô chạm đến giá sách, ánh mắt chứa đầy mị hoặc và sự quyến rũ chuyên đi lừa gạt con gái nhà lành của cậu ta mới rời khỏi khuôn mặt của Kiều Vũ, hướng đến cuốn sách màu đỏ trên cao. Phi Dương chỉ cần dùng một tay cũng có thể dễ dàng với lấy, đưa đến trước mặt của Kiều Vũ, dịu dàng nói:

‘’ Của cậu. ‘’

Lục Kiều Vũ nhanh chóng đẩy Sở Phi Dương ra xa, nếu để người khác nhìn thấy bọn họ trong tư thế mập mờ này thì không hay cho lắm. Khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng, mím môi thật chặt sau đó hít sâu thể thả lỏng  .  Cô đưa tay muốn lấy cuốn sách, lại bị Sở Phi Dương chơi trò lừa gạt giấu ra sau lưng, nhe nhởn khiêu khích:

‘’ Muốn thì đến đây mà lấy. ‘’

Giọng cười của Sở Phi Dương vang lên tỏ rõ sự vui vẻ, ít nhất là lúc này  cậu ta cũng có thể thoải mái trêu đùa người con gái trước mặt. Kiều Vũ khuôn mặt cứng đờ  , hai gò má khẽ phiếm hồng càng xinh xắn hơn bình thường, lúc này cô mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra,  liền nhanh chân đuổi theo Sở Phi Dương để lấy lại cuốn sách.

Sở Phi Dương đúng thật là lắm trò, chạy quanh thư viện cũng không chịu trả cho cô. Kiều Vũ đuổi theo hết một vòng, sau đó hết sức đành quay về bàn ngồi, mặc kệ cậu ta. Phi Dương nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Kiều Vũ, cũng không trêu chọc cô thêm nữa, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần, rón rén lại gần phía Kiều Vũ, đặt lại cuốn sách lên bàn cho cô.

Lục Kiều Vũ  vờ như không để ý tới cậu ta, nhưng vẫn đưa tay với lấy cuốn sách. Phi Dương đặt tay vào lưng ghế của Kiều Vũ, cúi xuống nhìn bìa sách màu đỏ ghi những chữ nước ngoài cách điệu theo từng nét,  bâng quơ hỏi:

‘’ Đây không phải sách về nghệ thuật sao? Cậu lấy nó làm  gì? ‘’

Bây giờ khoảng cách của bọn họ thật gần, gần đến mức Kiều Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta lởn vởn bên tai, cảm nhận được mùi xạ hương vờn quanh mình.

Nhưng rất nhanh Phi Dương vừa nói xong, tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô,  mắt nhìn chằm chằm lên khuôn mặt xinh đẹp không rời một phút. Kiều Vũ đúng lúc này  ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Phi Dương đang nhìn mình, một vài tia bối rối xẹt qua trong vô thức, khiến giọng nói bình thường lạnh nhạt bỗng dưng lại gượng gạo đến lạ lùng:

‘’ Để … để trang trí triển lãm tranh. ‘’

Kiều Vũ tiếp tục quay sang nhìn vào sách, che giấu đi sự lúng túng của mình. Phi Dương vẫn không hề phát hiện ra sự khác lạ trong ánh mắt của cô, bản thân lại vô thức sáp lại gần bên cạnh Kiều Vũ, muốn nhìn cho rõ xem trên cuốn sách đó viết những gì.

‘’ Lục Kiều Vũ, thay vì đọc mấy loại sách vô bổ này thì cậu nên bỏ thời gian thiết kế còn hơn. ‘’ – Phi Dương mắt vừa nhìn vào sách, miệng vẫn huyên thuyên không thôi.

Kiều Vũ ngồi dịch vào bên trong, tiện tay kéo luôn lấy cuốn sách của mình, buột miệng nói: ‘’ Cậu thì hiểu cái gì chứ. ‘’

Phi Dương bó tay với cô bạn này, chợt nhớ ra hôm nay có trận bóng rổ với nhóm nam sinh bên xã hội, cậu bèn đưa tay lên xem thử, gần mười giờ sáng. Sắp trưa đến nơi mà đám Lục Cảnh Hiên vẫn còn muốn đi thi bóng rổ, đúng là không hiểu bọn họ nghĩ gì.

Phi Dương ngồi đó một lúc lâu, nhàm chán nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh một lượt  sau đó bất giác gục xuống bàn ngủ quên lúc nào không hay. Kiều Vũ vẫn chăm chăm vào cuốn sách trên tay, thấy người ngồi cạnh không có động tĩnh gì liền khẽ đưa mắt qua xem thử. Nhìn thấy một màn này của Sở Phi Dương cô cũng chỉ có thể lắc đầu bó tay, xem chừng việc ngủ gật với cậu ta hình như đã trở thành một thói quen.

Vài tia nắng qua cửa sổ khẽ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn sáng ngời, làm tôn lên từng đường nét trên khuôn mặt góc cạnh một cách vô cùng hoàn mĩ. Một cậu thiếu niên đang trong tuổi trưởng thành có một sức sống tràn đầy luôn mang đến năng lượng cho người khác. Nó giống như loại năng lượng trước đây mà Lăng Hỷ mang đến cho cô, không khoa trương, vui vẻ đến từng khoảnh khắc.

Hai hàng mi vì bị nắng chiếu vào mà khẽ nhíu lại, Kiều Vũ cũng không biết chính mình đang làm chuyện gì, chỉ là vô thức nâng cuốn sách lên cao, ngăn cản ánh nắng qua cửa kính chiếu vào bên trong. Có lẽ chính Kiều Vũ cũng không biết, trong những hành động vô thức của mình, còn có cả nụ cười mà người khác hiếm khi nhìn thấy.

‘’ Kiều Vũ, mình có…’’

Tư Thuần hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, còn chưa kịp nói hết câu đã im bặt vì cử chỉ đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô im lặng của Kiều Vũ.

Lúc này Tư Thuần mới để ý đến người đang nằm gục xuống bàn bên cạnh của Kiều Vũ, ánh mắt hiện lên vài tia kinh ngạc nhưng ngay sau đó cô liền trở về bàn, vội vã thu dọn sách vở.

Chuyện gì vậy?

Mình có việc đi trước nhé.

Ừ, cẩn thận.

Màn đối thoại bằng khẩu hình miệng của hai người thực sự rất ăn ý, Kiều Vũ nhìn theo Tư Thuần mãi cho đến khi cô ấy ra khỏi cửa thư viện mới thôi. Bọn họ rõ ràng chỉ mới quen nhau chưa đến một tháng, vậy mà đối với cô Lãnh Tư Thuần lại chẳng hề xa lạ chút nào, tuy rằng bọn họ trước giờ không quá thân thiết, nhưng thực sự đối với Lục Kiều Vũ mà nói thực sự cô ấy là một người đáng tin cậy. Hay đúng hơn là một người bạn tốt.

Là một người có kiên trì hơn tất cả những người cô từng gặp, có vẻ bề ngoài không được coi là suất sắc nhưng lại luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý của người khác. Cũng là người mang một trái tim lạnh lẽo mà không nỗi đau nào có thể tổn thương được.

Mạnh mẽ, nhưng cũng rất vô tâm.

Sự che giấu kín đáo của Tư Thuần có thể che giấu được người khác, nhưng không bao giờ có thể che giấu được Kiều Vũ.

Bởi vì bọn họ giống nhau, cũng là cùng một loại người. Vì chịu tổn thương quá sâu mà khiến bản thân trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Lúc Sở Phi Dương tỉnh lại đã là hơn một giờ chiều, trong thư viện lúc này không còn ai cả, ngoại trừ Kiều Vũ vẫn còn đang đọc cuốn sách bên cạnh mình. Kiều Vũ đã giở được một nửa cuốn sách dày cộp, tốc độ đọc nhanh đến đáng nể. Lúc này bụng tự dưng lại đói cồn cào, Phi Dương mới nhớ ra hình như người bên cạnh cũng chưa ăn gì cả.

‘’ Lục Kiều Vũ,chúng ta xuống nhà ăn đi. ‘’

‘’ Cậu đi một mình đi ‘’.

Trước thái độ mời gọi tha thiết của Sở Phi Dương, lại là một câu trả lời lạnh tanh khiến người khác chán nản. Cậu ta nét mặt bất giác ỉu xìu, nhưng ngay sau đó đã lên tinh thần phấn chấn hơn hẳn, đứng dậy nhanh tay thu gọn hết sách vở của Kiều Vũ lại, tay làm nhưng miệng vẫn không quên hoạt động:

‘’ Đi, tôi không thể để cậu chết đói ở đây được. ‘’

Kiều Vũ còn chưa kịp định hình mọi chuyện đang xảy ra thì đã thấy Phi Dương khoác cặp sách của mình lên vai, sau đó nắm chặt cổ tay cô kéo một mạch ra khỏi thư viện.

Nhà ăn lúc này chẳng còn bao nhiêu người, đã quá giờ ăn trưa nên không mấy ai còn ngồi ở đây. Bọn họ hầu hết người thì lên lớp, người thì đến phòng thể hình hoặc là phòng tạm nghỉ dành cho học sinh. Kiều Vũ nhìn quanh một lượt sau đó chọn một bàn ở chính giữa ngồi xuống. Cô vừa bỏ cặp sách vào chiếc ghế bên cạnh thì cùng lúc Sở Phi Dương mang hai phần ăn về đến nơi.

Cũng là hai phần ăn giống nhau, nhưng Kiều Vũ để ý trong quá trình ăn Phi Dương liên tục gắp đậu phộng ra một cái đĩa nhỏ bên cạnh. Cô lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu ta:

‘’ Sao lại bỏ đi? ‘’

‘’ Tôi bị dị ứng với đậu phộng. ‘’



Vừa ăn xong, còn không kịp để Kiều Vũ nghỉ ngơi Phi Dương đã kéo cô một mạch đến nhà thi đấu. Đội cổ vũ, khán giả thi nhau hò hét, đông hơn là đi trẩy hội. Hiện tại trận đấu đã bắt đầu được mười lăm phút, mấy chàng thanh niên cao ráo chạy đua trên sân giành bóng với bộ đồ đặc trưng hai màu đen và trắng. Trong mắt của Lục Kiều Vũ, nhìn bọn họ trông chẳng khác gì hai đội quân đen và trắng đặc trưng trên bàn cờ vua.

Phi Dương kéo cô cúi thấp người đi len lỏi quan từng hàng ghế, bọn họ là từ cửa sau đi vào nên cũng hơi bất tiện vì phải chen qua một đám người rất đông. Phi Dương nắm thật chặt tay Kiều Vũ, kéo  đến hàng ghế đầu tiên chỉ dành cho người trong đội bóng rổ, hoặc là những thành viên có vai trò đặc biệt. Hai người bọn họ vừa bước vào, không khí trong nhà thi đấu còn nóng bừng hơn nữa, đặc biệt là Kiều Vũ, hàng ghế đầu tiên chỉ có một vài bạn nữ, nhưng chỉ có mình cô là nổi bật nhất.

Xung quanh phạm vi mọi người dường như đều đang nín thở, nín thở vì lần đầu tiên thấy đại mĩ nữ xuất hiện ở những nơi đông người như thế này, ngạc nhiên là vì người kéo cô đến lại là Sở Phi Dương.

Đám nữ sinh kia có vẻ chơi với nhau khá ăn ý, bọn họ thỉnh thoảng cũng quay sang liếc nhìn cô vài cái, sau đó lại tiếp tục chủ đề bàn tàn của mình. Những người ngồi ở hàng đầu tiên, hoặc là có quan hệ vô cùng thân thiết với thành viên trong đội bóng, không thì cũng là đi cổ vũ cho bạn trai.

Sở Phi Dương trên vai cứ đeo ba lô của cô, không cho cô rời khỏi nhà ăn thế nên đành phải lẽo đẽo theo cậu ta đến tận đây xem thi đấu. Trên tường có treo một chiếc đồng hồ điện tử rất lớn, hai giờ chiều. Chỉ còn một tiếng nữa là bọn họ có giờ học ngoại khóa vậy mà học sinh ở đây vẫn tập trung đông đúc như vậy.