Quá khứ đôi khi là cái gì đó day dứt, là cái gì đó khiến chúng ta mỗi khi nhớ lại hoặc là cười nói vui vẻ, hoặc là rơi nước mắt đến thảm thương.
***
‘’ Kiều Vũ, lần này em làm rất tốt. Em học sinh tên Lãnh Tư Thuần đó hôm nay biểu hiện cũng rất suất sắc, chúng ta có ‘’ thiên thời địa lợi ‘’ có điều chỉ thiếu mỗi ‘’ nhân hòa ‘’. ‘’
Giáo sư Hardwell cầm li trà đứng dậy đi từ bàn làm việc ra ghế sofa, sau đó ra hiệu cho Lục Kiều Vũ đang đứng ở cửa ngồi xuống ghế. Kiều Vũ từ ngoài cửa bước vào, đưa hai tay đỡ lấy li trà mà giáo sư đưa cho.
‘’ Kiều Vũ, lần này trường xảy ra khá nhiều chuyện, tôi biết có thể em cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít, nhưng vẫn mong em hãy tập trung vào khả năng tiếng Anh của mình, đừng để nó bị mai một. Tất nhiên, tôi luôn luôn tin tưởng em. Chính vì vậy, chuyện trưng bày phòng triển lãm tranh Anh ngữ lần này tôi muốn em phụ trách . ‘’
Giáo sư Hardwell là một người đàn ông đến từ Scotland, dáng người vạm vỡ với vóc dáng cao lớn đặc trưng của người ngoại quốc. Là một người nổi tiếng khó tính bậc nhất trong trường, mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã có trong tay bằng giáo sư tiến sĩ. Là một người rất có năng lực được Ngô Lệ đích thân đưa trực thăng tới Scotland đón về.
Kiều Vũ ngồi trong đó khoảng chừng hơn mười lăm phút, sau đó từ phòng của giáo sư trở về lớp. Lúc đi qua sân vận động và sân bóng rổ, có rất nhiều học sinh Đông Phương và Âu Hoa đang cùng nhau tham gia các hoạt động tập thể do trường tổ chức, xem chừng bọn họ chơi rất vui vẻ, tiếng nói cười vang khắp trường. Kiều Vũ đi dọc theo hành lang, rẽ sang phải là ra khỏi tòa nhà sáu tầng dành cho văn phòng của giáo viên.
Cô bước đi trên dọc theo sân vận động ồn ào náo nhiệt, đi tiếp là đến sân bóng rổ. Kiều Vũ đột nhiên nhận thấy có điều gì đó không đúng. Cô có thể từ tòa nhà sáu tầng trực tiếp đi thẳng về lớp cơ mà? Cô ở đây làm gì?
‘’ Sở thiếu cố lên, Sở thiếu cố lên …’’
‘’ Cố lên Sở thiếu …’’
Tiếng hò reo của các fans nữ khuấy động cả một góc trường. Khi quả bóng cuối cùng được Sở Phi Dương ném vào trong rổ, cũng là lúc hàng loạt âm thanh vỗ tay giòn giã vang lên càng ngày càng nhiệt tình. Sở Phi Dương đứng trong đám thanh niên cao lớn là nổi bật nhất, trên đầu đeo một chiếc băng đô màu đỏ ghi chữ sports, từng giọt mồ hôi chảy trên làm da khỏe khoắn của cậu thanh niên mười tám tuổi giống như một ma lực diệu kì cuốn hút các bạn nữ nhiều hơn.
Sở Phi Dương thường có thói quen mỗi khi thi đấu xong thì liền vén áo lên cho đỡ nóng, chiếc áo ba lỗ pull bóng rổ vừa kéo lên, liền để lộ ra cơ bụng săn chắc cùng làn da khỏe khoắn giống như mật ngọt thu hút muôn ong ngàn bướm. Bên một góc của sân bóng rổ, các fans nữ gào thét ầm lên, bọn họ giống như một đoàn quân đông người đến xem idol chơi bóng.
Phi Dương khoác vai Lôi Diện, cùng với mấy người bọn Lục Cảnh Hiên đi lên phía khán đài ngoài trời, ngồi xuống ở hàng ghế đầu tiên. Tiếng hò reo trên sân bóng rổ vẫn chưa dứt, các bạn nữ đều biết Sở Phi Dương không thích nhiều người đổ xô lại gần mình, nên mặc dù nhìn thấy cậu ta ngồi ngay trước mặt, cũng chỉ dám nhìn từ xa . Bình thường nhìn Sở Phi Dương hay cười đùa với bọn họ, nhưng kiểu đùa cợt đó cũng chỉ tính là xã giao bình thường, không thể tính là để mắt tới.
‘’ Bạn học Sở, lâu không gặp. ‘’
Sở Phi Dương đang dùng khăn lau mồ hôi trên cổ, nghe được giọng nam thì động tác đang lau mồ hôi dừng hẳn lại, nhìn người trước mặt khẽ cười nhạt: ‘’ Bạn học Phùng đúng không? Lâu rồi không gặp. ‘’
Sở Phi Dương không có vẻ gì là muốn chào đón bọn họ, đặc biệt là người con gái xinh xắn đi sau Phùng Bá Thanh, cậu ta lại càng không có hứng thú. Kiểu con gái thanh cao kiêu ngạo như vậy vốn dĩ Sở Phi Dương không bao giờ để mắt tới.
‘’ Xin chào, mình là Triệu Anh Tử. ‘’ Anh Tử từ phía sau bước lên chào hỏi mấy bạn nam gần đó, bọn họ rất thích cô bạn gái nhỏ này, không khí phấn khích hẳn lên, nói chuyện vô cùng có duyên. Chỉ có hai người là không để tâm cô ấy, một là Sở Phi Dương đang uống nước và lau mồ hôi, hai là Lôi Diện mặt lạnh lùng ngồi cạnh cậu ta nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi ngang qua sân bóng rổ.
‘’ Anh Tử, cậu nói chuyện thật có duyên quá đi.’’
‘’ Đúng vậy đúng vậy …’’
Đám con trai dường như bị Triệu Anh Tử làm cho hoa hết cả mắt, tập trung nhìn vào cô bạn. Nhưng Anh Tử thỉnh thoảng lại liếc nhìn Sở Phi Dương, muốn bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhưng vẫn chưa lần nào thành công. Hình như Sở Phi Dương cũng nhìn thấy thứ mà Lôi Diện đang nhìn, khuôn mặt sáng hẳn lên, trên môi cũng thấp thoáng nụ cười. Phi Dương đột ngột đứng dậy, quăng cái khăn đang vắt trên cổ cho Lục Cảnh Hiên đang ngồi ở ngoài cùng, hỏi cậu ta: ‘’ Cậu để nước đâu hết rồi? ‘’
Lục Cảnh Hiên đang ngồi nói chuyện thì bị cái khăn từ đâu đến ném vào mặt, bực bội lấy chai nước bên cạnh mình đưa cho cậu ta: ‘’ Cậu muốn uống sao không tự đi mà lấy. ‘’
‘’ Không phải nước uống dở , đem chai mới đến đây. ‘‘
‘’ Ở đây chỉ còn nước ngọt là còn nguyên thôi. ‘’ Lục Cảnh Hiên tìm trong mấy thùng nước được xếp ở bên cạnh, vừa tìm vừa nói với Sở Phi Dương.Động tác tìm mấy thùng các tông của Lục Cảnh Hiên dừng lại, hình như thấy có điều gì đó không đúng vẻ mặt ngơ ngác quay sang nhìn Phi Dương : ‘’ Ấy, không đúng . Cậu lấy nước còn nguyên làm gì? ‘’
‘’ Cậu hỏi làm gì, mau đi tìm chai nước lọc cho tôi đi. ‘’ Phi Dương nhìn quanh một lượt, thấy Kiều Vũ sắp đi tới đối diện sân bóng rổ, lời nói cũng thêm vài phần gấp gáp.
‘’ Nếu cần cậu có thể lấy của mình. ‘’
Giọng nói của người con gái ấm áp truyền tới, thu hút sự chú ý của Sở Phi Dương. Ngay lúc này, Triệu Anh Tử đi tới trước mặt Phi Dương, đưa cho cậu chai nước khoáng ở trong tay mình.
Sở Phi Dương nhìn cô gái trước mặt, hơi chần chừ một chút, nhưng đám thanh niên xung quanh hô hào nhận đi, cậu ta cũng không khách sáo cầm lấy chai nước, nhanh gọn nói lời cảm ơn rồi chạy ra phía đối diện sân bóng rổ.
‘’ Này, cậu đi đâu vậy? Không đi ăn sao? ‘’ Châu Từ theo bóng dáng cậu ta hét to gọi lại, nhưng Sở Phi Dương không quay đầu lại nhìn, chỉ đưa một cánh tay lên ra hiệu không đi cùng bọn họ.
‘’ Đúng là cái đồ dại gái.’’ Châu Từ bực bội lên tiếng.
‘’ Cậu nói gì vậy? ‘’. Lục Cảnh Hiên đang ngồi cũng quay sang hỏi Châu Từ.
‘’ Còn không phải mang nước cho Lục Kiều Vũ hay sao, chỉ thế là nhanh. ‘’
‘’ Nói mới nhớ, dạo này hình như bọn họ đi cùng nhau hơi nhiều rồi đấy, chẳng lẽ Sở Phi Dương thực sự để mắt tới cô bạn họ Lục ấy rồi? ‘’
‘’ Thế thì các cậu không biết rồi, ha ha…’’
Cả đám thanh niên bọn họ cười phá lên, nhưng Triệu Anh Tử trong lòng giống như dẫm phải gai , có cảm giác bực bội khó chịu xẹt qua một vài tia thất vọng, không ngờ người mình để ý lại để ý một người khác
. Cô quay người nhìn sang phía đối diện của sân bóng rổ, một nam một nữ sánh bước cùng nhau dưới ánh nắng nhạt nhòa của mùa thu. Sở Phi Dương đi cạnh Kiều Vũ vừa chạy trước chắn nắng cho cô, còn không quên đưa một tay lên không để cô bị nắng hắt vào mặt. Bọn họ đi hiên ngang giống như một đôi kim đồng ngọc nữ khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị, cũng phải đố kị không ngừng.
‘’ Anh Tử … Anh Tử …’’ Phùng Bá Thanh phải gọi đến lần thứ hai thì Triệu Anh Tử mới hoàn hồn, quay lại phía sau nở nụ cười.
Bá Thanh chạy lại phía cô: ‘’ Cậu có chuyện gì sao? ‘’
Anh Tử mỉm cười che khuất đi sự thất thần vừa rồi của mình, tiếp tục quay lại cuộc trò chuyện với đám nam sinh đang cười đùa vui vẻ. Bọn họ đứng dậy rời khỏi sân bóng, cùng nhau đi thẳng đến nhà ăn của trường.
‘’ Lục Kiều Vũ,gần trưa rồi,cậu có muốn xuống ăn chút gì đó không? ‘’ – Sở Phi Dương nhìn Kiều Vũ, khẽ giọng hỏi.
Kiều Vũ không nói gì, sắc mặt lạnh lùng trước sau không đổi, một lúc sau cô mới trả lời câu hỏi của Phi Dương: ‘’ Không cần,cậu đi trước đi. ‘’
Nói xong, bước chân của cô nhanh hơn hẳn. Không kịp để Sở Phi Dương nghĩ xem mình đã làm gì khiến cô giận, Kiều Vũ đã cách xa cậu ta một đoạn dài. Phi Dương gãi gãi đầu, nét mặt vô cùng khó hiểu, thực sự không biết tại sao Lục Kiều Vũ tự dưng lại thay đổi thái độ đối xử một cách đột ngột như thế.
***
Nhà vệ sinh nữ.
Lục Kiều Vũ đang rửa tay, đột nhiên thứ cô nhìn thấy không phải là nước, mà là máu.Trước mắt cô toàn là máu, máu từ trong vòi chảy ra, đỏ lòm .Kiều Vũ sợ hãi nhắm mắt lại, hai chân lúc này đã đứng không vững, toàn thân vô thức lùi về phía sau rồi đột ngột ngã xuống . Sự va chạm mạnh mẽ của cơ thể đối với nền đất lạnh khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Hô hấp dần trở nên dồn dập, cô ra sức dùng tay phải bấu mật mạnh vào canh tay trái của mình, lúc này chỉ có cơn đau từ cánh tay truyền đến mới khiến Kiều Vũ tỉnh táo hơn một chút.
Những giọt mồ hôi ướt đẫm trán, rịn trên cổ và tóc mai. Kiều Vũ thả lỏng người duỗi chân ra, ngả lưng vào bức tường trắng muốt phía sau, giống như tìm một điểm tựa. Cô nhìn lại cánh tay rướm máu của mình, những giọt máu đỏ đang từ từ chảy xuống thành một đường dài. Kiều Vũ lấy tay bịt vết thương lại, một chút thương tích này với cô thực chất chẳng đáng kể gì. Cô ôm lấy miệng vết thương, cô gắng gượng dậy, loạng choạng đẩy cửa nhà vệ sinh sau đó lảo đảo đi ra ngoài.
Lục Kiều Vũ thậm chí còn không biết mình đang đi đâu, chỉ là cô không muốn dừng lại. Bây giờ chắc có lẽ đang là giờ ăn trưa nên hành lang không còn nhiều học sinh giống như giờ học chính khóa. Đi được một lúc thì tới dã nhà phía sau trường học lúc nào không hay. Tinh thần cô hiện tại đã khá hơn nhiều so với sự hoảng loạn ban nãy, nhưng dường như vẫn không thể khiến Kiều Vũ buông xuống được nỗi sợ hãi trong lòng.
Ban đầu thì nhìn thức ăn trên bàn tòan là máu, tiếp đến là những con số trở nên đáng sợ cùng với nỗi sợ học thường trực trong đầu. Hiện tại rửa tay thôi cũng khiến cô gợi lại những nỗi ám ảnh với cái chết của bạn học cũ . Dáng người Kiều Vũ đi trong thấp thỏm, toàn thân không còn một chút sức lực nào, bản thân giống như muốn phát điên lên vậy. Từng bước chân lảo đảo giống như chỉ cần một cơn gió nhẽ thổi qua thôi cũng có thể khiến cô ngã xuống.
Đột nhiên vấp phải một viên đá, Kiều Vũ mất đà nhào người ra phía trước. Cô còn tưởng chính mình sẽ ngã xuống, nhưng không. Đến khi ngửi thấy mùi hương quế là lạ vờn quanh mình, Kiều Vũ mới khó nhọc mở mắt ra. Cô đang nằm trong lòng một cậu nam sinh lạ,chứ không phải ngã xuống. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt cùng làn môi trắng bệch của cô, không khỏi khiến trong lòng Lôi Diện dậy lên một cơn cảm xúc mang tên khó chịu.
‘’ Cậu … không sao chứ? ‘’
Làn ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá chói thẳng vào mặt Kiều Vũ khiến cô vô thức đưa tay lên che mắt, sau đó để Lôi Diện từ từ đỡ dậy. Kiều Vũ không còn sức lực chống hai tay xuống đầu gối, thở một cách khó nhọc. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng nói với cậu ta câu cảm ơn, sau đó lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt rồi cứ thể chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Lôi Diện không biết bản thân đã vô thức đi theo Kiều Vũ từ lúc nào, cô ấy đi đằng trước,cậu lại chậm rãi đi theo sau nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Lôi Diện nhớ trước đây Bạch Tuyết Sương cũng thích chơi trò đi trước, để cậu ở phía sau bảo vệ.
Lôi Diện, cậu phải đi sau mình, như thế mới có cảm giác an toàn.
Lôi Diện khẽ thở dài, dẫu biết người trước mặt không phải người trong lòng, thế mà thâm tâm lại không cách nào ngừng nhớ đến. Ánh mắt Lôi Diện dám chặt lên cánh tay đang bị thương của Kiều Vũ, cô gái phía trước dường như không quan tâm lắm với vết thương trên tay mình, nhìn vào ánh mắt của Kiều Vũ, Lôi Diện đột nhiên lại thấy lòng mình xao động. Tâm trạng tự nhiên lại trùng xuống không có lí do.
***
‘’ Có nhìn thấy Lục Kiều Vũ không? ‘’
‘’ Có nhìn thấy Lục Kiều Vũ không? ‘’
…
‘’ Lục Cảnh Hiên, có nhìn thấy Kiều Vũ không? ‘’. Sở Phi Dương đi qua lớp học, chạy xuống văn phòng giáo viên, hiện tại lan sang cả nhà ăn mà vẫn không tìm thấy Lục Kiều Vũ.
‘’ Vừa nãy hai người còn đi cùng nhau, hỏi tôi làm sao tôi biết được? ‘’. Lục Cảnh Hiên vừa ăn cùng đám bạn học nam xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn Phi Dương nói.
Cậu ta còn đang định nói thêm vài câu thì Sở Phi Dương đã chạy đi đâu mất hút.
…
‘’ Lục Kiều Vũ, cậu đến tận đây làm gì, cậu có biết tôi tìm cậu vất vả lắm không? ‘’
…
‘’ Sao cậu đi mà không nói tiếng nào vậy? ‘’
…
Phi Dương nâng cánh tay của Kiều Vũ lên, mấy vết thương máu chảy ra đã gần như khô hết lại, đôi tay của Kiều Vũ thậm chí vẫn còn dính máu. Phi Dương mặt tái xanh, cổ họng nghẹn cứng lại, lòng đau như cắt không nói nên lời.
‘’ Đây … đây … là cậu tự làm sao. ‘’
Lục Kiều Vũ không trả lời, đột nhiên giằng mạnh tay mình ra. Nhưng Sở Phi Dương vẫn kiên quyết giữ tay cô lại. Lôi Diện đứng từ xa, nhìn Sở Phi Dương kéo Kiều Vũ đi thật nhanh lòng cũng yên ổn hơn phần nào. Bởi vì cậu ta biết rằng, Sở Phi Dương đã thực sự rung động, Sở Phi Dương không còn xem Tuyết Sương là kẻ thế thân nữa.
Lôi Diện khẽ quay đầu, đi thẳng về hướng ngược lại. Hai tay xỏ túi quần bước đi trên con đường khô ráo đầy lá vàng rơi. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt thất thần và lo lắng thoáng qua của Sở Phi Dương, Lôi Diện cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều, nhưng cũng rất giận cậu ấy. Coi Tuyết Sương là một kẻ thế thân, coi cô ấy giống như một Lục Kiều Vũ thứ hai. Đừng nói Lôi Diện không hiểu Phi Dương, bọn họ thực chất chính là cùng một loại người, Sở Phi Dương đau đớn vì cái chết của cô ấy một thì Lôi Diện đau gấp mười lần. Người lớn lên với Sở Phi Dương là Lục Kiều Vũ, nhưng người bên cạnh Lôi Diện chỉ có một mình Bạch Tuyết Sương.