Tiếng cửa phòng khẽ mở ra, Lăng Hỷ rón rén rời giường, cô lén nhìn Lục Kiều Vũ đang ngủ say ở giường bên cạnh, sau đó rón rén chậm rãi bước ra ngoài. Sau khi tan tiệc, Lăng Hỷ trở về phòng thì Kiều Vũ cũng đã ngủ say mất rồi. Bước ra ngoài cửa, cô khẽ khép cửa phòng lại sau đó mới an tâm thở phào một hơi. Bây giờ chắc cũng khoảng hai ba giờ sáng, trên tàu cũng yên tĩnh một cách lạ thường. Trên chiếc tàu này khoảng chừng có hơn một nghìn người, đa phần là học sinh kèm theo giáo viên. Lăng Hỷ lặng lẽ bước ra bên ngoài, cô muốn hít thở không khí một chút để có thể thư giãn, bình tâm mà nghĩ lại mọi việc từ đầu đến cuối.
Mái tóc dài xõa ngang lưng, trong bộ váy ngủ màu trắng yêu kiều mà vô cùng diễm lệ. Một bóng dáng xinh xắn đứng bên ngoài, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thương xót, mỏng manh mà yếu đuối. Đôi vai gầy nặng trĩu cô đơn, đôi mắt buồn mang theo chiều sâu của tâm trạng nhìn về phía xa xăm, ngước lên bầu trời đêm dần chuyển sang ngày mới.
Bỗng Lăng Hỷ nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau, cô vừa quay đầu lại, đằng sau liền xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó, một miếng vải đen bịt miệng cô lại.
Lăng Hỷ ra sức vùng vẫy, chiếc vòng cổ của Kiều Vũ đưa cho cô buổi tối vì mệt quá nên chưa kịp tháo ra liền rơi xuống đất.
‘’ Tốt nhất đừng có để tôi phải nặng tay. ‘’ Tên đàn ông đó gằn giọng xuống, bàn tay bịt miệng cô lại càng lúc càng chặt.
Trong miếng vải đen dường như có thuốc mê, ngay sau đó, Lăng Hỷ từ từ ngất lịm đi...
Mới sáng sớm hôm sau, tất cả học sinh đều tập trung ở trong căn phòng ăn thịnh soạn đầy đủ của chiếc du thuyền vô cùng rộng lớn này. Lục Kiều Vũ vốn dĩ còn cho rằng Lăng Hỷ đã đến nhà hàng ăn trước cô nhưng khi Kiều Vũ đi tìm khắp một loạt nhà ăn rộng lớn lại không hề thấy bất cứ một chút dấu vết gì từ Lăng Hỷ. Lục Kiều Vũ cũng đã hỏi thăm rất nhiều bạn học, nhưng từ tối hôm qua đến giờ thì không ai thấy chút tin tức nào của cô ấy.
Lục Kiều Vũ lòng như lửa đốt.
Cô ngồi trong nhà hàng ăn, trước khay thức ăn chứa toàn hải sản biển nhưng lại không buồn cầm đũa. Trong trí óc của Kiều Vũ lúc này, cũng chẳng có thể nghĩ gì ngoài hai chữ Lăng Hỷ.
Cho đến khi Sở Phi Dương lại gần, búng một cái vào trán của cô, lúc này Kiều Vũ mới bừng tỉnh. Cô có chút ngơ người nhìn cậu ta, sau cùng cũng không có tâm trí đâu mà chấp nhất nữa. Sở Phi Dương vui vẻ ngồi xuống đối diện với Kiều Vũ:’’ Cậu làm sao mà lại giống như người mất hồn vậy? ‘’.
Lục Kiều Vũ khuôn mặt có chút buồn bã, sự chán chường thu gọn vào trong đáy mắt của Sở Phi Dương. Kiều Vũ không muốn nói gì cả, cô tiếp tục lặng thinh nhìn ra bên ngoài tấm cửa kính chắn ở cửa sổ. Nhà hàng nhộn nhịp đông người nhưng Kiều Vũ lại không nghe được bất kì một thanh âm nào hết. Sở Phi Dương nhìn Lục Kiều Vũ một cách khó hiểu, cậu ta nhíu mày một cái, sau cùng cũng nghiêm túc hỏi một câu: ‘’ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ‘’
Lục Kiều Vũ quay sang nhìn Sở Phi Dương, nhẹ giọng: ‘’ Tôi không tìm thấy Lăng Hỷ. ‘’
Sở Phi Dương lúc này mới có thể thở phào một câu, cậu ta ngả người ra sau, bâng quơ nói:’’ Không sao đâu, trên du thuyền giữa biển này cô ấy có thể đi đâu chứ, nhảy xuống biển sao. ‘’
Lục Kiều Vũ trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an.
Lần trải nghiệm này của bọn họ được tổ chức ở giữa đáy biển, du thuyền này có một tầng hầm, có một lớp thủy kính ngăn cách bên trong thuyền với thế giới bên ngoài. Khi khởi động các động cơ xung quanh, lăng kính sẽ dần hiện ra mở ra một thế giới dưới biển thực sự,giống như một đại dương thu nhỏ, bọn họ có thể ở dưới đáy biển quan sát sự hiện diện của những sinh vật cách một lớp kính dưới biển sau đó viết một bài báo cáo nộp cho thầy cô. Lục Kiều Vũ vừa đi vừa quan sát bên dưới này, cô ghi lại một chút vào trong sổ ghi chép, sau đó thì tìm một chỗ nào đó ngồi xuống. Đây là hành lang vắng nên ít người tập trung ở đây. Kiều Vũ ngồi xuống đất, hai tay mệt mỏi bó gối,sau cùng gục mặt xuống.
Lăng Hỷ, rốt cuộc cậu đang ở đâu?
Nơi Kiều Vũ đang ngồi chính là ở gần dưới đáy đại dương. Cô đa từng đến thủy cung ở khu vui chơi giải trí, nhưng mà những nơi đó chỉ là nhân tạo, Kiều Vũ cũng không nghĩ lần này lại có thể ‘’dạo chơi ở giữa lòng đại dương ‘’ thật sự.
Bỗng một bàn tay lớn của ai đó đặt lên vai, Lục Kiều Vũ giật mình ngẩng đầu lên.
Là Sở Phi Dương.
Hắn ta ngồi uống bên cạnh cô, ngả người vào tấm kính làm bằng thủy tinh ngăn cách thế giới bên trong với thế giới đại dương bên ngoài.
Lục Kiều Vũ ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng về phía đối diện. Cô ngửa cổ ra sau tựa người vào thành kính thủy tinh trong suốt.
‘’ Sở Phi Dương. ‘’
Sở Phi Dương đang ngây người nghe được tiếng gọi của Lục Kiều Vũ liền quay sang nhìn cô.
‘’ Tôi là cá, Lăng Hỷ là biển, không có biển … cũng sẽ không có cá. Cậu nhìn xem, mấy con cá cảnh đó chúng bơi theo từng đàn, nhưng chỉ có một loại cá sống độc lập, tách lẻ ra, cậu biết là gì không? ‘’
Lục Kiều Vũ sau khi chỉ cho Sở Phi Dương xem mấy đàn cá cảnh nhỏ loắt choắt, liền quay sang nhìn cậu ta bằng ánh mắt dò xét. Cô là đang cần một câu trả lời.
‘’Không,cậu không phải cá, cậu là rùa biển. Một con rùa biển thích thu mình, thích sống một mình, cô độc một mình. ‘’
Sở Phi Dương nhìn Kiều Vũ, từng lời cậu ta nói ra, đều là lời thật lòng.
Ánh mắt mà cậu ta nhìn cô, cũng là thật lòng.
Lục Kiều Vũ đối diện với ánh mắt của Sở Phi Dương lúc này, đột nhiên tim đập loạn.
Bỗng Sở Phi Dương đứng dậy, chìa một bàn tay ra trước mặt cô. ‘’ Đứng dậy đi, chúng ta không thể trốn mãi ở cái hành lang bé nhỏ này được. ‘’
Lục Kiều Vũ không đưa tay đón lấy bàn tay cậu ta, cô tự mình đứng dậy. Xong cũng vì đã ngồi quá lâu, không cẩn thận liền vấp ngã. Vẫn là Sở Phi Dương nhanh tay, đỡ kịp Kiều Vũ. Bọn họ không tiếp tục ở dưới hầm của con tàu này nữa, Sở Phi Dương kéo Kiều Vũ lên phía trên tàu.
Lục Kiều Vũ thở hổn hển, vừa nãy chạy cũng quá nhanh đi, một làn gió lạnh thổi qua khuôn mặt xinh đẹp, mấy cọng tóc mai bay bay trong gió.
‘’ Phụt …’’
Lục Kiều Vũ chỉ nghe thấy tiếng nịt đứt, sau đó cảm thấy tóc xõa xuống hai vai, dây nịt của cô bị đứt rồi. Sở Phi Dương nhìn cô, sau đó cười có chút xảo trá, rút trong túi quần âu một chiếc khăn tay, buộc lên tóc của Kiều Vũ.
‘’ Làm gì vậy? ‘’
‘’ Đứng yên, cậu cũng không muốn tóc xõa ra đúng không. ‘’
Trong giây phút bâng quơ, Kiều Vũ vô tình nhìn thấy chiếc vòng rơi trên nền đất.
‘’ Xong rồi. ‘’
Cô cũng không để tâm tới lời nói của Sở Phi Dương, cúi xuống nhặt sợi dây chuyền đó lên, nhìn nó một cách chăm chú.
‘’ Cái gì vậy? ‘’ – Sở Phi Dương nghiêng người nhìn cô.
‘’ Tôi phải đi gặp giám thị. ‘’
Lục Kiều Vũ lạnh lùng không bận tâm đến Sở Phi Dương lẽo đẽo đi theo sau mình, trực tiếp mở cửa phòng quản lí trên tàu, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào những người bên trong: ‘’Thưa thầy, em có chuyện muốn báo cáo. ‘’
Toàn thể mấy thầy cô trong phòng đang ngồi thảo luận đồng loạt hướng về phía cửa ra vào, bọn họ nhìn Lục Kiều Vũ một cách ngạc nhiên.Cuối cùng là thầy giám hiệu đứng từ ghế sofa lên, nhìn Lục Kiều Vũ: ‘’ Có chuyện gì vậy? ‘’
Lục Kiều Vũ đi từ ngoài cửa vào, bộ dạng vẫn còn có chút lạnh lùng, cúi đầu chào hỏi các thầy cô, sau đó mới cất tiếng: ‘’ Báo cáo thầy, bạn cùng phòng của em là Lăng Hỷ cả đêm hôm qua không về phòng, hôm nay, em cũng không nhìn thấy cô ấy. ‘’
Thầy giám thị khoảng chừng gần năm mươi tuổi, vóng dáng có chút mập mạp, nghe giọng nói có chút gấp của Kiều Vũ thì hơi nhíu mày, khẽ đẩy đẩy gọng kính, sau cùng hình như chợt nhớ ra cái gì đó, thở phào một hơi rồi lên tiếng:’’ Không sao đâu, em ấy đang cùng với giáo sư Ngô làm thí nghiệm thủy sinh, thầy ấy đến báo cáo với tôi từ mấy hôm trước rồi, hôm qua hình như trong bữa tiệc Lăng Hỷ cũng có nói thì phải. Em đấy, nghĩ nhiều rồi. ‘’
Các giáo viên có mặt tại đó cũng nhìn Lục Kiều Vũ sau đó khẽ lắc đầu, cô thật sự đã lo lắng thái quá hay sao.
Cô gượng gạo chào thầy cô, mặc dù đã biết được Lăn Hỷ khôn sao, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng mang vẻ mặt khó hiểu sau đó từ từ rời khỏi phòng điều khiển này. Lục Kiều Vũ bước ra bên ngoài, nhìn sợi đây chuyền trên tay một cách chăm chú, sau đó cứ vậy mà đi về phòng, thậm chú còn không thèm nhìn Sở Phi Dương lấy một cái.
Đột nhiên cô bị một bàn tay kéo lại.
Lục Kiều Vũ nhìn người trước mặt có chút quen thuộc, nhưng mà lại không nhớ là đã từng gặp lúc nào. Người này có dung mạo anh tuấn , sắc mặt lạnh lùng vô cảm đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt sâu lắng và lạnh lùng, cùng với sự sắc bén khiến cho đối phương phải cảm thấy sởn gai ốc.
Một nam sinh quả thực không nên có đôi mắt giống như vậy.
Rất dọa người .
Lôi Dận nhìn Lục Kiều Vũ chằm chằm bằng ánh mắt lạnh, sau đó mới thốt ra một câu:’’ Cẩn thận phía trước. ‘’
Cậu ta nhìn về hướng trước mặt của Kiều Vũ, cô đi thế nào mà bức tường ngay trước mặt cũng không biết cơ chứ.
Lục Kiều Vũ khéo léo rút tay ra, một câu cảm ơn thốt ra từ miệng của Kiều Vũ, giống như một cơn gió thoảng qua tai mà lại không hề nghe được một chút xúc cảm gì cả. Lục Kiều Vũ không nhìn cậu ta, trực tiếp quay lưng đi thẳng.
Sở Phi Dương đi qua Lôi Dận nhanh chóng, cậu ta đưa bàn tay lên vẫy với Lôi Dận, sau đó ra hiệu ‘’ tôi đi trước ‘’ với cậu ấy. Lôi Dận thở dài , dựa người vào bức tường lẳng lặng cúi đầu xuống. Bộ thái âm trầm cùng khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng tỏa ra một loại không khí căng thẳng đến ngạt thở.
Người đó mãi mãi cũng chỉ còn là hồi ức rồi.
Tiếng cửa phòng ngủ mở ra, bây giờ cũng đã là hơn hai giờ chiều. Kiều Vũ thấy có người nằm trên giường đang trùm chăn, cô thấy vậy nên cho rằng Lăng Hỷ đang ngủ say, cũng không muốn đánh thức cậu ấy , liền khẽ đóng cửa phòng lại, không vào trong làm phiền cậu ấy nữa. Chắc do làm thí nghiệm thủy sinh vất vả rồi.
‘’ Kiều Vũ, tôi đưa cậu đến một nơi. ‘’
Sở Phi Dương chưa kịp để Lục Kiều Vũ hoàn hồn đã kéo cô ấy chạy như bay . Mãi cho đến khi cậu ta chạy đến cuối con tàu mới thấy được một phòng tranh bị bỏ trống. Sở Phi Dương mở cánh cửa bụi bặm trước mặt ra, sau đó kéo cô vào bên trong.
‘’ Cậu xem, đây hình như là một phòng tranh đã bị bỏ trống trên du thuyền này. Tôi tình cờ phát hiện đấy, thế nào, lần này có ích đấy chứ. ‘’
Lục Kiều Vũ vốn dĩ đã không còn để ý đến Sở Phi Dương đang dương dương tự đắc khen ngợi bản thân mình kia nữa , cô đang chết chìm trong thế giới ảo mộng của phòng tranh cũ kĩ bám đầy mạng nhện này.
Sở Phi Dương mặc bộ đồ thể thao cộc tay màu đen, vô cùng thoải mái mà năng động. Cậu ta tiến về phía trước, dỡ những thùng hàng xuống, phủi đi những vết bụi bám trên những bức tranh tuyệt phẩm. Lục Kiều Vũ ngây người nhìn, những tác phẩm tuyệt thế này ấy vậy mà lại phải chôn vùi ở căn nhà kho cũ kĩ bẩn thỉu này. Quả thực là hoa sen trong chốn đầm lầy .
Lục Kiều Vũ tiến lại gần một bức tranh vẽ chân dung của một người phụ nữ với nụ cười bí ẩn trên môi. Quả thực cô không thể hiểu nổi từ ánh mắt nụ cười cho đến những góc cạnh của khuôn mặt.
‘’Sống động như thật. ‘’
‘’ Hai mắt có thần. ‘’ – Sở Phi Dương không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh của Kiều Vũ, cậu ta khoanh tay trước ngực bày ra bộ dạng chăm chú nhìn bức tranh sau đó lại quay sang nhìn Kiều Vũ. Cảnh tượng này thật giống với cảnh tượng trong phòng triển lãm của trường học. Nhưng mà những bức tranh trong phòng triển lãm đó tuy đẹp, nhưng có vẻ như lại không hề gây ấn tượng mạnh với Kiều Vũ.
‘’ Thật đáng tiếc cho số phận của vàng trong đống bùn. Cậu nói xem rốt cuộc ai là người đã vẽ ra bức tranh đầy mị hoặc và bí ẩn này, tôi sẽ cho người đi tìm người đó. Bức chân dung người phụ nư này, không sống động mà lại vô cùng ảm đạm, vô cùng buồn bã, tôi chỉ không hiểu được nụ cười gượng gạo của bà ta là có ẩn ý gì đây.’’ – Sở Phi Dương xoa xoa cằm lên tiếng.
Lục Kiều Vũ liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt ‘’ sao cậu nói nhiều quá vậy. ‘’
Bà ta gì chứ, đó vốn chỉ là một cô thiếu nữ với tóc hai bên được tết thành bím, trông vô cùng thsnh thoát lại mang đậm vẻ bi thương. Sau khi được SỞ Phi Dương ‘’ dọn đường ‘’ để ngắm tranh, Lục Kiều Vũ phát hiện ra, những bức tranh này đều mang phong cách của những họa sĩ top đầu thế giới của những năm thập niên trước đây.
‘’ Nhìn xem, nó khiến tôi liên tưởng đến bức chân dung phụ nữ La Gioconda hay Mona Lisa với nụ cười bí ẩn …’’ Sở Phi Dương lại tiếp tục nhìn sang bức tranh bên cạnh chỉ tay vào chúng và nói với giọng có chút bất ngờ: ‘’ Nude on a black armchair của Pablo Picasso, Chân dung tự họa của Vincent van Gogh, còn nữa có cả tranh của Edouard Manet, Paul Cézanne, …’’
‘’ Cậu nhìn nhầm rồi, thoáng qua thì có vẻ giống thật, nhưng mà mỗi bức tranh này đều là bản sao hoàn hảo của bản gốc. Không ai lại để những bức tranh trị giá mấy chục triệu USD ở một nơi rách nát thế này đâu.’’
Kiều Vũ quay sang nhìn Sở Phi Dương một cách bình thản và lạnh nhạt: ‘’ Mà cậu cũng biết bản sao thì được gọi là gì rồi đấy.’’
‘’Rác phẩm. ‘’- Sở Phi Dương buột miệng nói thành lời.
Hèn gì mà chúng đều được chất ở đây.
Nhưng bức tranh người thiếu nữ đó quả thực không phải rác phẩm.