Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 110




Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen lịch sự, bước xuống từ một chiếc xe thương vụ màu đen tấp trước cửa nghĩa trang. Trông dáng dấp anh ta đoán chừng là một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.

Người đó một tay xỏ túi quần, tay còn lại ôm một bó hoa lớn đi về phía nghĩa trang. Anh dừng chân trước một ngôi mộ đặt ở hàng thứ hai, cẩn thật đặt xuống bó hoa hồng màu trắng. Mỗi năm cứ vào ngày này, năm nào người đàn ông đó cũng đến, những cư dân sống gần nghĩa trang sớm đã quen mặt với anh ta.

Trên tấm bia đá lạnh lẽo là gương mặt của một cô gái thanh thuần xinh xắn, trên môi vẫn còn nở một nụ cười dịu dàng.

“Lăng Hỷ, tôi đã chuyển bức thư đó cho Kiều Vũ, nhưng hiện tại cô ấy vẫn chưa đọc được. Bảy năm rồi, chúng tôi đã hai mươi lăm, nhưng cậu vẫn mãi dừng chân ở độ tuổi mười tám.”

“Bác sĩ nói tình hình của Kiều Vũ rất ổn, chỉ là không biết nếu như muốn tỉnh lại thì cần bao lâu.”

“Nếu như cô ấy có đến tìm cậu, cậu nhất định phải đuổi cô ấy đi. Cậu phải nói với cô ấy: Lục Kiều Vũ cậu phải ở lại, Sở Phi Dương vẫn đang đợi cậu.”



Lãnh Tư Thuần kiểm tra lại thể trạng cho người con gái đang nằm trên giường bệnh, mọi chỉ số đều bình thường. Cô quay người nói với Sở Phi Dương đằng sau, “Mọi chuyện rất tốt.”

Phi Dương ngồi trên sô pha, ánh mắt lưu luyến đặt lên trên người đang nằm kia. Anh khẽ day day trán, đột nhiên lại nhớ về những kỉ niệm của bảy năm trước. Mà ngày hôm đó, cả đời này Sở Phi Dương cũng không thể nào quên.

Kiều Vũ người dính đầy máu nằm trong lòng anh, Lăng Hỷ liều mạng ôm Ngô Diệu Chân cùng nhau ngã xuống biển. Cô ấy dùng tính mạng của mình bảo vệ sự an toàn cho mấy trăm cảnh sát cùng với những người có mặt ở đó.

Lúc Phi Dương tỉnh lại trong bệnh viện, khi phát hiện Kiều Vũ còn sống anh đã vui mừng biết bao nhiêu. Cho dù hiện cô ấy không tỉnh lại, nhưng anh vẫn chờ, chờ đến một ngày cô ấy đã thông suốt mọi thứ và một lần nữa mở mắt ra.

Lăng Hỷ trước khi chết, cô ấy đã hét lớn về phía của Kiều Vũ, “Lục Kiều Vũ, mình thích cậu, yêu cậu, nếu như có kiếp sau, mình không muốn làm tri kỉ của cậu nữa, mình muốn là người có thể chở che cho cậu.”

Sở Phi Dương chưa bao giờ nghĩ người Lăng Hỷ yêu là Kiều Vũ. Anh vốn tưởng rằng, cô ấy vẫn luôn thích mình. Đến cuối cùng, kết cục vẫn thật đáng tiếc. Phi Dương mỗi ngày đều ở bên cạnh nói chuyện với Kiều Vũ, hi vọng có một ngày cô ấy sẽ mở mắt ra. Phi Dương nói rất nhiều, anh ấy từ trước tới nay vẫn chưa từng từ bỏ Kiều Vũ. Dường như chuyện đó đã trở thành thói quen, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.



Còn nhớ năm đó sau khi anh ra nước ngoài, Lãnh Tư Thuần đã trở thành thủ khoa của đại học Y lớn nhất cả nước, cô ấy chỉ mất bốn năm học xong chương trình đại học, trở thành bác sĩ nội trú khoa ngoại đầu tiên và hiện tại vẫn ở bên quan sát tình hình của Kiều Vũ.

Còn Châu Từ vẫn lông bông chưa đi về đâu trong khi Lôi Diện đã là ông bố hai con hạnh phúc nhất. Châu Từ đã đánh mất Đường Huệ Dung nên hiện tại vẫn đang rất tập trung xám hối. Nhìn cậu ấy của hiện tại, anh như thấy được bản thân của mình trước kia. Tập đoàn Lục thị do Cố Hạo Nhiên quản lí vô cùng tốt, thậm chí bận tới mức bây giờ cũng chưa từng yêu đương.

Cố Cẩn Mai trở thành giám đốc của Cố thị, một trong những nữ doanh nhân xinh đẹp thường xuyên được lên tạp chí nhất.

Lục Cảnh Hiên ấy vậy mà lại là một bác sĩ thú y, bệnh viện thú y nhà cậu ta là lớn nhất thành phố này, dịch vụ cũng rất tốt.

Đúng rồi, còn có Diệp Tử, hình như cũng đã thay đổi bước chân vào giới cảnh sát.

Kiều Vũ, tất cả mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có mình em là vẫn ở đây. Bảy năm rồi Kiều Vũ, em muốn anh đợi tới bao giờ?



Một ngày nào đó của nhiều năm sau, lúc Lục Kiều Vũ tỉnh lại Sở Phi Dương đã đưa cho cô bức thư mà Lăng Hỷ nhờ anh gửi tận tay cho cô. Ngay từ những dòng chữ đầu tiên, cô có thể nhận ra được chữ của cậu ấy.

“Kiều Vũ, mình nhớ cậu!

Suốt bao nhiêu năm ở gần cậu, mình với cậu đã là một đôi tri kỉ không gì có thể thay thế được. Nhưng những biến cố cuộc đời thực sự đã đẩy mình đi rất xa, khiến mình không cách nào quay đầu, càng không thể đối diện với cậu.

Kiều Vũ, mình nợ cậu một lời xin lỗi!

Thực ra mình từng nói mình thích Sở Phi Dương, mình nói dối đấy, mình thích cậu. Không biết tình cảm đó đã nảy sinh trong mình từ khi nào, nhưng đó không chỉ đơn thuần là tình bạn nữa. Mình đã từng ngồi cùng với Phi Dương, đã thử rất nhiều cách để tập thích cậu ấy, nhưng không, mình không cảm thấy hạnh phúc.



Xin lỗi vì là lí do khiến cho cậu luôn trăn trở, xin lỗi vì sự ích kỉ của mình mà khiến cho cậu không được hạnh phúc. Xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm cho cậu và Phi Dương.

Kiều Vũ, lúc đó mình không đủ trưởng thành để chấp nhận chuyện này, và mình tự thấy bản thân mình không thể vấy bẩn cậu được nữa. Cậu thực sự là một người con gái tốt, và mình biết chỉ khi ở bên cạnh Sở Phi Dương cậu mới là cậu thực sự.

Đừng ân hận vì cái chết của Lăng Thu, cậu không phải người có lỗi. Cũng đừng vì cái chết của mình mà thương xót mình, mình muốn mãi mãi được là bạn tốt của cậu kiếp này.

Mình cái gì cũng từng nói với cậu, chỉ là chưa bao giờ nói yêu cậu.

Kiều Vũ, kiếp này mình nhường cậu cho Sở Phi Dương, nếu có kiếp sau, mình không muốn là tri kỉ của cậu nữa, mình muốn che chở cho cậu đến suốt đời.

Lăng Hỷ!”



Kết cục này liệu có làm cho những người đang theo dõi truyện của mình thấy thoải mái không? Đây chỉ là phần đầu tiên trong chuyến đi thanh xuân mà mình viết. Một câu chuyện tình về cô gái mang tâm lí bị tổn thương vây quanh nhiều nguy hiểm. Và mình muốn giới thiệu tới mọi người phần tiếp theo mang tên “Mười năm một mối tình”. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của cô bác sĩ khoa ngoại Lãnh Tư Thuần và mối tình đầu với Lăng Tuấn Hy, một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lớn.

Lăng Tuấn Hy từng nói: “Thế giới này lướt qua bao nhiêu người, nhưng đến khi nhìn lại người anh muốn cũng chỉ có em.”

Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày sớm nhất. Thân ái!

Linhlee.



Tôi đã qua tuổi 18, cũng đã kết thúc những cảm xúc thời còn trẻ, nhưng khi kết thúc bộ truyện đầu tay tôi lại có cảm giác không nỡ. Thực ra có rất nhiều nguyên do, đó là bộ truyện tôi từng chỉnh sửa hàng trăm lần để cho ra một phiên bản hoàn hảo nhất, cũng là bộ truyện tôi dày công mài giũa bản thân để nó có thể trở nên hoàn thiện. Quá trình hoàn thiện bộ truyện đó cũng là quá trình hoàn thiện tôi. Đó là bộ truyện đã đi cùng tôi suốt ba năm cấp ba, cùng tôi trải qua đủ mọi thăng trầm trong cuộc sống. Nhớ có những lúc hai giờ sáng bật dậy viết truyện, thực sự rất khâm phục tôi của lúc đó. Mặc dù bận học nhưng không hề drop. Tôi thực sự rất xúc động khi viết những dòng này, bởi ai yêu viết thực sự sẽ hiểu, mỗi nhân vật mỗi tình tiết trong đó đều như một tiếng lòng của tác giả, không thể bỏ dở giữa chừng. Tôi cũng khâm phục độc giả của chính mình, có thể theo tôi lâu đến như vậy. Ngay từ những chương đầu, tôi thừa nhận mình viết rất dở, nhưng cá nhân là một độc giả khó tính, những chương sau đã tốt lên rất nhiều. Thật sự. Còn nhớ những lúc buồn nhất, lại là lúc mà tôi viết được nhiều nhất. Những lúc bận rộn nhất, lúc trống trải nhất cũng là lúc tôi mở máy lên và viết, tôi muốn những ai là một tác giả hiểu rằng, tôi cũng từng sợ đọc lại những tác phẩm của chính mình, cũng từng bị chê, nhưng tôi dám sửa, dám đọc lại nó, dám thay đổi, dám xóa đi viết lại. Tôi cảm nhận được mình tiến bộ, và hơn hết là một bộ gần đây nhất, có bạn nói với tôi rằng bạn ấy đã khóc, và cảm ơn tôi rất nhiều. Tôi viết suốt quãng thời gian cấp hai và cấp ba, lần đầu tiên có cảm giác thành tựu như vậy. Một câu nói của bạn ấy và những lời khen của người khác đã khẳng định mọi sự cố gắng của tôi. Và hành trình này khép lại thì một hành trình khác lại mở ra, mong các bạn đón nhận những tác phẩm tiếp theo của Linhlee nhé! Yêu mọi người nhiều