Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 11: Hình phạt không đáng




Tố Như bước vào trong nhà vệ sinh một chút, khuôn mặt từ hoạt bát đáng yêu liền trở thành một bộ dạng khác, sự lạnh lẽo nham hiểm hiện lên trong đáy mắt cô. Khuôn mặt baby xinh đẹp tựa hồ trở nên vô cùng khó coi, từng tần cơ trên khuôn mặt như bị một tầng băng đóng vào. Lục Kiều Vũ, Lục Kiều Vũ.

Tôi còn cho rằng cậu sẽ không để tâm tới Phi Dương.

Tố Như dùng ánh mắt căm phẫn có phần lạnh lẽo nhìn vào trong gương, hai tay tựa hồ siết chặt đến mức không thể chặt hơn. Ai mà không biết Sở Phi Dương có chút thiện cảm,có chút để ý đối với Tố Như cô, cô sẽ không để cho Lục Kiều Vũ cứ như vậy mà cướp cậu ấy đi.

Sở Phi Dương đào hoa đa tình không còn là điều bất ngờ nữa, cậu ta chỉ liếc mắt với Tố Như vài lần, cười với mọi người xung quanh. Nếu như bất kì cô gái nào cũng cho rằng như vậy là để ý, là thích, như thế chẳng phải ai Sở Phi Dương cũng có thể tùy ý chọn bừa sao. Cái tính tình phóng khoáng của cậu ta, có khi lại khiến chính cậu ta rơi vào bể tình của nhiều cô gái, thậm chí gặp nhiều rắc rối. Từ sau khi quyết chí theo đuổi Lục Kiều Vũ, Sở Phi Dương đã không còn cười cợt hay đi reo rắc nhân duyên ở mọi nơi nữa.

Lục Cảnh Hiên quả đúng không làm Kiều Vũ thất vọng, mới có mấy phút đã kiếm được đủ số nước cho mọi người uống. Thậm chí cậu ta còn gọi đủ thể loại các món ăn vặt các kiểu. Mấy bạn học trong lớp xúm xít lại, dường như đã có một mối hời lớn. Nếu như bọn họ biết đó là đồ của Lục Kiều Vũ bỏ tiền ra, không biết có nuốt trôi hay không. Đúng thực là như vậy, vừa nghe Lục Cảnh Hiên nói, toàn bộ đồ ăn nước uống một mình Lục Kiều Vũ chi, các bạn vừa ăn được mấy miếng, liền mở to mắt nhìn nhau trưng ra bộ mặt vô cùng ngạc nhiên, sau đó không hẹn mà cùng ho khan sặc sụa.

‘’ Mọi người ăn thoải mái,hôm nay nữ thần của chúng ta mời  .’’ – Lục Cảnh Hiên vừa hô hào vừa cười cợt, sự phóng khoáng và hòa đồng của cậu ta đã khiến cho người khác nhìn Lục Cảnh Hiên từ một chàng thiếu gia nhà giàu, hạ cấp thấp xuống thành một bạn học vô cùng bình thường, lại rất thân thiện.

Châu Từ đang cầm chai nước trên tay, vừa đưa nước vào trong miệng, nghe xong câu nói của Lục Cảnh Hiên, toàn bộ nước trong miệng cậu ta đều phun ra hết sạch. Sững sờ nhìn Cảnh Hiên:’’ Trời ơi, hèn chi uống vào liền bị sặc.’’

Quách Lệ Y ngồi một mình trên ghế đá từ xa nhìn bọn họ ăn uống với nhau vô cùng vui vẻ. Ánh mắt cô vui vẻ một chút nhìn các bạn học xung quanh, sau đó liền trở nên vô cùng nham hiểm. Khuôn mặt thanh tú cũng mất đi sự hoạt bát thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng  khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Vì cớ gì mà Lục Kiều Vũ được mọi người vây quanh,cô thì không.

Vì cớ gì mà Lục Kiều Vũ được làm nữ chính hào hoa còn cô chỉ là một người bình thường, không Quách Lệ Y không chấp nhận điều đó.

Quách Lệ Y đứng dậy khỏi ghế đá, đi khuất sau mấy rặng cây về phía phòng giáo vụ. Dáng vẻ của cô lúc này, vừa tức giận, lại mang theo nhiều phẫn uất đến khó chịu. Quách Lệ Y chính là đố kị với cậu ta, rõ ràng trong lớp cô luôn là người được mọi người yêu quý, còn Lục Kiều Vũ, cái kẻ không ai chơi  ,không ai kết bạn ấy lại được người khác tôn sùng như nữ thần.  Cô có mù cũng có thể nhìn thấy được cảnh gần gũi của Sở Phi Dương và Lục Kiều Vũ, cô không nghe được bọn họ nói gì với nhau, nhưng mà Lệ Y không cho phép, cả lớp tự nhiên này chỉ có cô mới là người được mọi người chú ý.

Lục Kiều Vũ đi vào trong đám đông đang nhộn nhịp kia, mọi người đều cười với cô. Ánh mắt Kiều Vũ có chút lạnh đạm, khóe môi khẽ vẽ ra một nụ cười cho có, cúi xuống muốn lấy một chai nước cho Lăng Hỷ. Mấy bạn học đi qua nhìn thấy đều vui vẻ vẫy tay cảm ơn Kiều Vũ. Đồ ăn nhanh mà Lục Cảnh Hiên đặt, đều được mang tới từ nhà hàng khách sạn năm sao, một món cũng có giá trị không hề rẻ, bọn họ lần này được hời quá rồi.

‘’ Kiều Vũ,  giúp mình  đem chai nước cho Sở Phi Dương, cậu ta chơi bóng rổ đằng kia. ‘’- Lục Cảnh Hiên nhìn thấy Kiều Vũ cầm chai nước trên tay, chạy tới trước mặt cô, lấy tay lau mồ hôi, giọng điệu có chút vội vã.

‘’ Sao không tự mang? ‘’ – Kiều Vũ có chút nhíu mày, sau đó nét mặt cũng dãn ra một chút.

Lục Cảnh Hiên thở gấp, mở nắp uống chai nước trên tay, sau đó mới từ từ nói: ‘’ Vừa nãy Sở Phi Dương giúp mọi người chuyển đồ từ phòng bộ môn xuống sân thể dục, đồ rất nặng, giúp mình mang cho cậu ấy, cảm ơn nhiều. ‘’

Lục Cảnh Hiên vừa nói xong, nét mặt tràn đầy chân thành mang theo một chút vui vẻ, giọng nói cũng nhanh hơn bình thường. Cậu ta cảm ơn xong, chưa kịp để Kiều Vũ nói câu gì đã nhanh chóng chạy di nơi khác.

Lục Kiều Vũ nhìn theo bóng lưng của Cảnh Hiên muốn gọi cậu ta lại, xong sau đó cũng thở dài một hơi nhìn chai nước trên tay mình.

Kiều Vũ mang nước tới sân tập bóng rổ cho Sở Phi Dương. Trơi hôm nay có chút nắng gắt, ai nấy cũng vã hết cả mồ hôi, thầy thể dục có việc đi trong nửa tiết, chính vì vậy nên Tố Như thay thầy quản lớp. Kiều Vũ bước tới gần sân bóng, Sở Phi Dương đang chơi bóng rổ. Bộ dạng cậu ta mặc đồng phục thể dục vô cùng bắt mắt, mái tóc cũng vì chơi quá nhiều mà ướt đẫm mồ hôi. Từng góc cạnh của khuôn mặt hoàn mĩ hiện lên dưới ánh mặt trời khiến người khác khó mà kìm lòng được.

Sống mũi cậu ta thật cao.

Mắt Sở Phi Dương thật đẹp.

Sắc sảo, có chút lạnh lùng, có chút hư hỏng, đôi khi lại vô cùng nghiêm túc.

Nghiêm túc khiến cho người khác cảm thấy sợ.

Nhưng ánh mắt cậu ta lúc nhìn Lục Kiều Vũ thường tràn ngập ý cười hơn.

Tố Như đứng bên cạnh sân bóng xem Sở Phi Dương chơi, ánh mắt cô vô tình lướt qua Lục Kiều Vũ trên tay đang cầm chai nước đi tới. Tố Như dường như bị mất hứng, nét mặt vui vẻ, ánh mắt long lanh và nụ cười tươi tắn vụt tắt. Tố Như nhìn Sở Phi Dương một chút, sau đó tươi cười chạy về phía cậu ta.

‘’ Phi Dương, cậu có thể dạy mình chơi không. ‘’ – Tố Như gãi gãi đầu, nét mặt ngây thơ cùng với ánh mắt long lanh hi vọng nhìn Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương cười với cô ấy. Sau đó vui vẻ đáp lại: ‘’ Cậu chờ chút.’’

Sở Phi Dương liền huýt sáo gọi Châu Từ đang ngồi trên bậc thềm, vẫy vẫy tay với Chu Từ. Chu Từ đang nghỉ giải lao, chạy về phía của Sở Phi Dương vẻ mặt cau có: ‘’ Có chuyện gì? ‘’

Sở Phi Dương giả bộ nghiêm túc nhìn Châu Từ:’’ Bạn học này muốn học bóng rổ, cậu dạy cho cậu ấy đi. Dù sao cậu cũng tốt hơn tôi. ‘’

Sở Phi Dương không nhìn thấy nét mặt khó coi của Tố Như, vui vẻ chuyền bóng cho Châu Từ.

Châu Từ vui vẻ đón lấy quả bóng từ tay cậu ta. Châu Từ là loại con trai rất thích cười, cậu ta có thể lạc quan hơn bất cứ ai. Vóc dáng cao lớn và khuôn mặt đẹp trai cũng khiến cho cậu ta rơi vào bể tình không ít lần. Tính ra Châu Từ cũng là một chàng trai ga lăng, cậu ta vui vẻ giúp đỡ Tố Như mà không hề làm ra vẻ khó chịu.

Sở Phi Dương quay qua đằng sau, nhìn thấy Lục Kiều Vũ liền vẫy tay với cô ra hiệu rằng ‘’ mau lại đây, mau lại đây.’’

Kiều Vũ nhìn bộ dạng người đẫm mồ hôi của Sở Phi Dương, khuôn mặt có vài phần chán nản, nhưng vẫn lạnh đạm đi tới phía của cậu ta.

‘’ Kiều Vũ, mau ném cho mình, mau ném cho mình. ‘’

Lục Kiều Vũ còn cách Sở Phi Dương hơn năm mét, cô có chút ngán ngẩm bộ dạng của cậu ta, cuối cùng cũng vẫn vung tay ném chai nước trên tay. Ai ngờ dùng lực có chút mạnh, Sở Phi Dương lập tức tránh né, chai nước đó thế nào mà lại bay vào đầu của Tố Như. Cô ấy liền ngã xuống, hai tay khó chịu ôm lấy đầu.

Sở Phi Dương liền chạy tới, vẻ mặt có chút nghiêm túc, đỡ lấy Tố Như.

‘’ Phi Dương, đầu mình đau quá. ‘’

Lục Kiều Vũ vội vã chạy lại gần,trong nét mặt toàn bộ đều là lo lắng,cô đã sớm vứt cái biểu cảm lạnh nhạt đó sang một bên rồi. Cũng tại cô mạnh tay nên mới thành ra như vậy. Sở Phi Dương nhìn Tố Như khuôn mặt có chút nhợt nhạt, dìu cô ấy dậy, sau đó ngoảnh lại nói với Kiều Vũ: ‘’ Mình đưa cậu ấy xuống phòng y tế, cậu về trước đi, lát nữa mình sẽ đi tìm cậu. ‘’

Sở Phi Dương ánh mắt tràn đầy chân thành và thật lòng nhìn Kiều Vũ.

Lục Kiều Vũ tiếp nhận ánh mắt và câu nói của cậu ta, vô thức gật gật đầu.

Chưa bao giờ cô có cảm giác tin tưởng Sở Phi Dương đến như vậy.

Lục Kiều Vũ chán nản quay đầu về ví trí sân phía xa, cô vừa về đến, đã thấy một cảnh tượng vô cùng nghiêm khắc. Các bạn học đang bị xử phạt, thầy thể dục Đỗ cầm trên tay cây gậy lớn, nét mặt vừa nghiêm túc lại vô cùng khó coi. Đứng bên cạnh là Quách Lệ Y đang âm thầm cười mỉa.

Ăn,các người ăn nữa đi.

‘’ Các em được lắm, các em dám ăn trong giờ của tôi, còn coi tôi là gì không hả? Nói, ai là người đem đồ ăn đến. ‘’- Sắc mặt thầy thể dục vô cùng khó coi.

‘’ Là Kiều Vũ ạ. ‘’- Không biết là bạn học nào trong số bọn họ lên tiếng. Cả lớp trừng mắt nhìn nhau, xôn xao cả lên. Không biết là tên khốn kiếp nào mở miệng ra nói. Bọn họ hận không chỉ đem hắn băm làm trăm mảnh. Đã có của ăn rồi còn lắm lời.

Quách Lệ Y trong lòng cười thầm, vô tình nhìn thấy Lục Kiều Vũ đang chạy tới.

Một tiếng còi chói tai vang lên: " Lục Kiều Vũ!Em mau lại đây!"

Lục Kiều Vũ bình thản đi đến trước mặt thầy giáo, nhìn nét mặt của Quách Lệ Y là cô đã hiểu trò này là do ai bày ra rồi.

‘’ Lục Kiều Vũ, tôi có thể hạn chế cho em môn thể dục, nhưng em cũng không thể coi thường giáo viên như vậy. Em chạy phạt quanh sân cho tôi, sau đó đến phòng giáo dục thể chất lau dọn hết sạch đồ đạc. Lệ Y, em canh chừng em ấy. ‘’- Thầy giáo Đỗ trừng mắt nhìn Kiều Vũ sau đó đã tức giận bỏ đi.

Cả lớp đã rục rịch hết cả lên.

Lục Kiều Vũ còn chưa kịp nói câu gì, Quách Lệ Y đã nham hiểm đi đến trước mặt cô, giọng nói vô cùng mỉa mai: ‘’ Bạn học Kiều Vũ, chúng ta bắt đầu thôi. ‘’

Mấy bạn học vây xung quanh Kiều Vũ đến xin lỗi cô. Bọn họ thậm chí còn muốn cùng Kiều Vũ chạy, nhưng mà bọn họ cũng sợ thầy thể dục. Đành bất lực vậy. Lăng Hỷ muốn xin cho Kiều Vũ nhưng mà thầy giáo rất cương quyết. Cuối cùng Lăng Hỷ ôm cục tức nhìn Lục Kiều Vũ chạy, nhưng mà vì có hẹn với cô Văn sẽ giúp cô bê đồ dùng học tập nên không thể nán lại lâu hơn...

‘’ Lăng Hỷ, đi đi, đừng lo, mình không sao. ‘’- Lục Kiều Vũ xua tay với Lăng Hỷ, cô cảm thấy

Sở Phi Dương thong dong tay xỏ túi quần dựa vào cửa, tay nghịch nghịch mấy bông hoa hồng trên tủ cạnh bên cửa phòng y tế. Bộ dạng giống như đang chán chường, cũng giống như đang chơi đùa, mắt cũng chẳng buồn nhìn Tố Như đang được chườm đá cho đầu bớt sưng.

" Xin lỗi."

Vẻ mặt yêu ma quỷ quái mê hoặc hồn người của Sở Phi Dương quả thực khiến cho mấy thiếu nữ tuổi thanh xuân không khỏi mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ.

" Không có gì, cũng không phải lỗi của cậu, Kiều Vũ cũng không cố ý  ."- Tố Như cúi gằm mặt xuống nhẹ giọng lên tiếng. Giọng nói mang theo chút trẻ con nhí nhảnh bây giờ lại vô cùng nhỏ nhẹ, nghe như lời nũng nịu bên tai vậy, đặc biệt mà mấy chữ cuối cùng, mang theo một chút ấm ức, lại mang theo một chút khiển trách, giống như một con mèo nhỏ cần được nuông chiều vậy.

Chỉ tiếc là Sở Phi Dương vô cùng chán ghét bộ dạng gỉa tạo này.

Cậu ta ghét nhất là loại con gái không biết điều.

Đặc biệt là loại con gái âm hiểm, miệng thì nói không sao, rõ ràng chắc chắn còn hàm chứa ẩn ý.

Sở Phi Dương đương nhiên hiểu ý đồ trong câu nói của Tố Như.

Sở Phi Dương khuôn mặt có chút toan tính, khóe miệng khẽ nhếch lên:

" Tôi thay mặt Kiều Vũ xin lỗi cậu.’’ – Sở Phi Dương mỉm cười dịu dàng nhìn Lăng Hỷ, sau đó khuôn mặt có chút vui vẻ mà lại mang đầy ẩn ý: ‘’ Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, Kiều Vũ không cố ý đâu. Xin lỗi cậu nhé. ‘’

Sắc mặt Tố Như đột nhiên đen lại, trong lòng bỗng chốc trùng xuống vì mấy chữ ‘’ chúng tôi quen nhau từ nhỏ’’ của Sở Phi Dương.

Tố Như nắm chặt lấy chăn trên giường bệnh, mặt cúi xuống, giống như con mèo nhỏ đang tủi thân… cần được người ta nâng niu chiều chuộng…

Sở Phi Dương vẫn giữ bộ dáng lười nhác ấy, như thể nói chuyện với Tố Như là việc rất nhàm chán vậy.

- Mình không sao. Cậu không cần xin lỗi.

- Nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.

Vừa đang định quay ra để rời khỏi phòng y tế thì Du Duy Duy, cô bạn cùng lớp hấp ta hấp tấp chạy một mạch vào, vừa thở vừa nói:

"Tố Như, cậu không sao chứ.’’

‘’ Mình không sao. ‘’ – Tố Như nói, mắt không nhìn Du Duy Duy mà nhìn Sở Phi Dương  không chớp.

‘’ Bực bội thật, không biết ai là người mách lẻo với thầy, Kiều Vũ cư nhiên bị phạt. ‘’- Trong giọng nói của Du Duy Duy có mang theo vài phần tức giận bực bội từ nãy.

Sở Phi Dương chỉ dừng lại ở những chữ cuối cùng, không còn chần chờ gì nữa, ánh mắt thay đổi một chút sau đó lao một mạch đến sân vận động. Quả không sai, học sinh vây quanh sân rất đông, bình thường Lục Kiều Vũ không phải tập thể dục vì thể lực không tốt lắm. Nhưng nhờ hôm nay mà cậu ấy có thể "tắm nắng" một cách toàn vẹn.

Chen vào đám đông ấy một cách chật vật, Sở Phi Dương mặt mũi tối sầm lại khi thấy Lục Kiều Vũ vất vả chạy trên sân, học sinh toàn trường xúm xít lại  xem đây là trò đùa để họ mua vui, thật nực cười. Vốn dĩ Lục Kiều Vũ đều là một học sinh gương mẫu mà tất cả mọi người phải noi theo, bây giờ lại thành ra thế này. Đúng là khiến cho không ít người hả dạ.