Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 102: Như được trở về nhiều năm




Hôm nay Kiều Vũ lại tới đồn cảnh sát, hôm qua Nhiếp Quân có gọi điện thoại cho cô. Lúc cô chuẩn bị đi thì nghe quản gia báo Cố Hạo Nhiên tới. Kiều Vũ tỏ thái độ dửng dưng không quan tâm, ngồi vào trong xe đi thẳng.

Cố Hạo Nhiên đứng ngoài cổng nhìn theo chiếc xe ngày một xa dần, anh cũng biết Kiều Vũ đang rất tức giận. Hoặc cũng có thể cô ấy không quan tâm. Thực tình Cố Hạo Nhiên là một trong số ít những người Kiều Vũ cảm thấy bản thân có thể tin tưởng, nhưng chuyện anh ta bắt tay với mẹ cô để lừa tất cả mọi người thì cô không thể nào chấp nhận được.

Cô không chấp nhận bản thân mình lại trở thành một con rối được lập trình sẵn, chơi với nhau nhiều năm, Cố Hạo Nhiên ít nhất nên hiểu rõ điều này. Kiều Vũ chỉ tiếc thay cho Cố lão gia, hay tin con mình mất lên cơn đột quỵ biến thành người thực vật.

Xe dừng trước cửa của đồn cảnh sát, Kiều Vũ bước xuống, hít một hơi thật sâu sau đó mới bước vào bên trong. Lúc cô đến không thấy Nhiếp Quân, đành vào bên trong chờ trước.

Phải đến ba mươi phút sau, vẫn không thấy anh ta xuất hiện. Kiều Vũ đang muốn rút điện thoại ra gọi thì từ bên ngoài cảnh sát Lưu đi vào,nói: “Cô Lục, mời cô đi theo tôi.”

Kiều Vũ không nghĩ nhiều, đứng dậy đi theo phía sau Lưu Tiêu. Cậu ta dẫn cô đi qua vài hành lang, mà Kiều Vũ cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng.

Đây vốn dĩ là đường đi đến trại giam.

Tại sao Nhiếp Quân lại muốn cô đến đây? Để gặp Lăng Hỷ ư?

Bước chân Kiều Vũ ngày một nặng nề, trong lòng hồi hộp khó tả. Có lẽ đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi Lăng Hỷ ở trong đây. Rất nhanh Lưu Tiêu đã dẫn Kiều Vũ tới đó, cô bước chân càng gần, gương mặt Lăng Hỷ sau lớp kính càng hiện lên rõ rệt.

“Báo cáo sếp, đã đưa cô Lục tới.”

Lưu Tiêu nói xong liền rời đi, không khí lúc này bỗng chốc trở nên gượng gạo. Kiều Vũ cứng đờ đứng nhìn người đằng sau lớp Kính, mơ hồ suýt thì không nhận ra. Gương mặt Lăng Hỷ gầy sộp, da sạm đi trông thấy. Cô ấy mặc bộ quần áo tù nhân sọc trắng đen, đôi mắt vô hồn mà trầm mặc.

Những ngày tháng chịu cực khổ trong tù có lẽ đã biến Lăng Hỷ thành một con người hoàn toàn khác, một người mà Kiều Vũ suýt chút nữa cũng không nhận ra. Kiều Vũ nhìn cô ấy, chân chậm rãi bước từng bước một tiến lên phía trước. Gặp nhau trong tình cảnh này, quả thực là vô cùng gượng gạo.

Nhiếp Quân tiến lên trước một bước, nói với Kiều Vũ: “Lăng Hỷ muốn gặp em.”

Anh nói xong, liền quay đầu rời đi.

Kiều Vũ ngồi xuống trước mặt Lăng Hỷ, tấm kính ngăn cách bọn họ giống như một bức tường vô hình dày đặc, phân cách hai thế giới. Tay Kiều Vũ run run cầm lấy ống nghe điện thoại bàn, không nói gì cả. Lăng Hỷ mở miệng trước, hai mắt cô đỏ hoe.

‘’Kiều Vũ, dạo này cậu có ổn không?’’

Kiều Vũ không cười, nét mặt lạnh lùng và lạnh nhạt. Cô nhìn Lăng Hỷ giống như nhìn một người xa lạ, sớm đã không còn sự quan tâm và trân trọng như trước.

“Vẫn ổn.”



Kiều Vũ hỏi:’’Còn cậu thì sao?’’

Lăng Hỷ chỉ biết cười nhạt, trong lòng chua xót đến đỉnh điểm nhưng môi vẫn phải cố gắng nở nụ cười. “Tớ cũng vậy’’.

Từ khi nào, từ khi nào bọn họ nói chuyện với nhau lại gượng gạo đến thế, từ khi nào bọn họ nói chuyện với nhau lại xa lạ đến vậy. Lăng Hỷ giống như bị kim đâm vào tim, nỗi đau âm ỉ không nói nên lời, đúng lí ra cô nên hiểu rõ, khi cô bước chân vào đây thì hai người bọn họ không còn bất cứ một quan hệ gì hết.

Nhiếp Quân ngồi trong phòng làm việc chờ Kiều Vũ, anh mới pha xong li cà phê đã thấy cô đứng trước cửa phòng. Nhiếp Quân hơi ngạc nhiên:”Nhanh vậy sao?”

Kiều Vũ không nói gì, lại gần ghế sô pha ngồi xuống. Nhiếp Quân đẩy lí cà phê nóng hổi xuống trước mặt Kiều Vũ, tiện tay đẩy một xấp tài liệu xuống trước mặt cô:”Cái này là Cố Hạo Nhiên gửi tới. Hắn muốn tôi giao cho em.”

Kiều Vũ hơi ngạc nhiên, Cố Hạo Nhiên không liên quan đến vụ án lần này, hắn ta gửi cho Nhiếp Quân thứ gì chứ. Từ khi nào hai người bọn họ đã thân thiết như vậy? Vừa nhìn xong, mắt Kiều Vũ trợn tròn. Bên trong đều là tài liệu Ngô Diệu Chân biển thủ công quỹ, còn có các cuộc giao dịch của hắn ta với các cổ đông lớn nhằm nuốt chửng Âu Hoa.

Càng xem biểu cảm trên gương mặt của Kiều Vũ càng tối sầm lại, hiện lên sự nguy hiểm khó lường. Ngô Diệu Chân mấy năm nay đều âm thầm thực hiện giao dịch đen với các cổ đông của Lục thị, số cổ phần hiện tại mà hắn có được cũng đã lên đến mười phần trăm. Số cổ phần của hắn thậm chí còn nhiều hơn cả Cố Hạo Nhiên. Mà Ngô Diệu Chân này, suýt chút nữa đã khiến cho Cố gia phá sản, thậm chí còn âm mưu mua lại cả Cố thị.

Một giảng viên bình thường sao lại có được lá gan lớn đến như vậy!

Chưa để Kiều Vũ kịp bình tĩnh, Nhiếp Quân lại nói:” Trong xe phát hiện tàn dư thuốc an thần, loại thuốc này vừa hay lại là loại thuốc được phát hiện trong người của tài xế lái xe. Có thể trong lúc lái xe đã uống thuốc sau đó bị mất kiểm soát gây ra tai nạn.”

‘’Không thể nào!’’- Kiều Vũ đột nhiên cắt ngang lời Nhiếp Quân:’’Chú ấy trước nay là một người vô cùng cẩn thận, lái xe cho nhà chúng tôi bao nhiêu năm chưa một lần xảy ra sai xót. Không thể nào xảy ra chuyện đó được.”

Nhiếp Quân hơi ngạc nhiên trước sự kích động của cô, Kiều Vũ lại tiếp tục nói, vẻ mặt chắc chắn:”Tôi trước nay là một người vô cùng khó tính, một năm đuổi người giúp việc đến mấy chục lần. Chú ấy đã làm ở Lục gia bao nhiêu năm, bố mẹ tôi trước giờ chưa một lời phàn nàn.”

Kiều Vũ đột nhiên đứng dậy, không kịp nói câu nào liền cứ thế rời khỏi đồn cảnh sát. Không lâu sau, Lưu Tiêu vào bên trong báo cáo tình hình điều tra các người giúp việc của Lục gia đồng thời quá trình kiểm tra CCTV đã có kết quả.

‘’…Theo điều tra trong phòng của người lái xe, tìm được một số giấy tờ liên quan đến cho vay nặng lãi. Người này đã vay nặng lãi một số tiền không nhỏ, mấy ngày trước còn có người làm nhìn thấy hắn ta bị xã hội đen đòi nợ ngay trên đường. Có phải chuyện này bị người họ Lục phát hiện nên mới muốn gây ra tai nạn giết chết bọn họ không.”- Lưu Tiêu cẩn thận suy đoán.

Nhiếp Quân chỉ lắc đầu, chuyện này chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây. Chỉ là hắn trăm tính ngàn tính cũng không tính được chuyện Cố Hạo Nhiên còn sống, càng không tính được chuyện hắn trở thành Tổng giám đốc của LAW. Đến đây Nhiếp Quân thực sự phải nể phục sự tính toán của Ngô Lệ, cho dù có chết cũng bày ra một con đường để Kiều Vũ bình bình an an đi tiếp.

Gió mùa về ngày một lạnh, mấy hôm trước còn cắt da cắt thịt, thế mà bỗng dưng hôm nay trời lại nắng. Mùa đông năm nay lạnh lẽo hơn so với mọi năm rất nhiều, Mộc quản gia sai người đem đồ đạc trong nhà ra vệ sinh hết một lượt, làm tổng vệ sinh toàn bộ căn biệt phủ. Bọn họ dọn dẹp từ sáng, mà tới khi Kiều Vũ về vẫn chưa làm xong.

Người làm vườn đang tưới nước cho hàng tùng mà bố cô trồng, còn gọi thêm mấy người cắt tỉa sửa sang lại. Kiều Vũ vốn chỉ muốn đi qua xem một chút, không ngờ lại đi đến trước mặt hàng tường vi. Mùa đông cây cối khô cằn, lá cây xơ xác dần khi mùa đông vừa đến. Những giọt nước đọng lại trên lá cây long lanh như sương mai. Một bụi tường vi dài mấy chục mét được tắm nắng trông tràn đầy sức sống.

“Để tôi.”- Kiều Vũ đi đến trước mặt người đang tưới nước, cầm lấy vòi tiếp tục tưới. Lâu lắm rồi cô không có tưới nước cho bọn chúng, hình như lần cuối cùng đến đây là hôm cùng bố làm vườn. Kiều Vũ khóe môi khẽ cong lên, một nụ cười như có như không nhưng đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp không sức sống.

Sở Phi Dương đứng ở cổng sau nhìn cô, nét mặt lộ rõ sự vui vẻ. Đã lâu lắm rồi Kiều Vũ mới vui thế này, cô ấy đứng trước bụi hoa tường vi yêu kiều mà đằm thắm, vừa như gợi lại hồi ức, vừa gây ấn tượng đến khó quên.

Lục Kiều Vũ còn đang rất vui vẻ thoải mái tận hưởng những giây phút yên bình này, không biết từ đâu một làn nước dội tới, khiến toàn thân cô ướt sạch. Quay đầu lại nhìn liền phát hiện Sở Phi Dương hí ha hí hửng cầm trên tay vòi nước phun liên tục vào người mình. Kiều Vũ ướt không kịp ngáp.



“Sở Phi Dương, cậu đứng lại đó!”

Không biết hoàng hôn đã đến từ thuở nào, chỉ thấy trên trời xuất hiện những đống hồng cam vô cùng đẹp mắt. Mặc rời xế chiều buông nắng nhạt, một ngày dài khiến cho vạn vật có được cảm giác tồn tại sau những ngày buốt giá.

Kiều Vũ nằm gối đầu lên chân của Phi Dương, để anh thản nhiên vỗ về sống lưng mình. Đã nhiều năm như thế, bọn họ bây giờ mới nhớ lại cảm giác thuộc về tuổi thơ. Kiều Vũ nằm trong lòng của Phi Dương, bọn họ ở trên một mỏm đất cao ngắm nhìn mặt trời lặn.

Mỏm đất này trước đây có trồng một cây Lan rất lớn, nhưng từ khi chủ tịch chặt đi để xây sân golf cho Kiều Vũ thì nó đã trở thành bãi đất trống phủ đầy cỏ xanh.

“Phi Dương, tôi thật sự rất nhớ chúng ta của lúc nhỏ. “- Kiều Vũ ánh mắt xa xăm, cất giọng đượm buồn.

Nghe đến đây Sở Phi Dương cười nhạt, khẽ vuốt những sợi tóc mai vương trên mặt cô ra sau, đến lúc này mới biết Kiều Vũ đã nhớ ra những chuyện lúc trước. Ánh mắt Phi Dương tràn đầy yêu thương nhìn Kiều Vũ, trong lòng lúc này như có một dòng suối nhẹ cuộn từng cơn.

Chúng ta của lúc nhỏ, vô lo vô nghĩ đến tương lai.

Chúng ta của lúc nhỏ, không đeo mặt nạ, đau là khóc còn vui là cười.

Thế giới của trẻ con lúc nào cũng vô lo hơn thế giới của người lớn. Nhưng chúng ta cũng chỉ được trở thành trẻ con một lần trong đời, quả ngọt năm tháng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Càng lớn Kiều Vũ càng phát hiện làm người lớn thật khó, làm một người vị tha rộng lượng còn khó hơn. Cô không biết vì sao Ngô Lệ có thể cắn răng chịu đựng bao nhiêu năm, cũng không biết vì sao Lăng Hỷ cố gắng chừng ấy tháng. Bọn họ cũng giống như cô, tự cắn nuốt nỗi đau một mình, cho dù nỗi đau ấy là xương rồng bản thân cũng chẳng dám buông ra.

“Kiều Vũ, thực ra trước đây cậu rất thích ngắm sao, mỗi lần đều ngủ quên mất, mỗi lần đều là tôi cõng cậu về nhà.”

“Kiều Vũ, trái đất này thật tròn, cậu lại có thể quên mất tôi. Số phận cũng thật trêu đùa, có một ngày lại khiến cậu nhớ ra tôi.”

“Tôi không phải một người tốt, nhưng đang vì cậu mà cố gắng từng ngày.”

“Tôi cũng không phải một người tài giỏi, nhưng chỉ vì muốn đứng cùng cậu nên mới trở nên tài giỏi.”

“Kiều Vũ, cậu chỉ cần đi thẳng về phía trước, không cần quay đầu lại. Nếu không thể đi cùng nhau, tôi cũng nhất định luôn đi phía sau.”

“Lục Kiều Vũ, tôi thích cậu. Thích hơn cả chữ thích.”

“Kiều Vũ, chỉ cần cậu quay lại phía sau, thương đau tôi sẽ thay cậu gánh lấy.”

Hôm đó Sở Phi Dương nói rất nhiều, nói đến mức Kiều Vũ ngủ quên lúc nào cậu ta cũng không hay. Bầu trời hôm đó thật đẹp, cứ giống như quay trở lại mười mấy năm về trước. Chỉ có điều không còn sự hồn nhiên trong sáng như xưa.