Cô Gái Của Sự Bí Mật

Chương 17




Bây giờ tới ai đây. À, Kiệt. đúng rồi, anh chàng về trước nè, ko biết định đi đâu đây, sau khi lấy xe ra về, Kiệt ko về nhà mà chạy thẳng đến bệnh T, bệnh viện mà lúc trước Kiệt gặp XU ở đây nè, , kiệt chạy thẳng vào phòng viện trưởng của bệnh viện

_”chào bác” Kiệt lễ phép, 1 người đàn khoảng 50t nhìn thấy Kiệt liền nở nụ cười dịu dàng

_”Kiệt. sao hôm nay cháu đến đây?”

_”dạ. cháu có chuyện muốn hỏi bác?”

_”chuyện gì? Cháu nói đi”

_”cháu muốn hỏi bác về 1 người”

_”ai vậy”

_”nguyễn tuyết như ngọc. cô ấy làm ở đây nè bác”

_” à! Là con bé à. Mà sao cháu muốn biết về nó”

_”tại …tại cháu chỉ muốn tìm hiểu thôi ạ” Kiệt gãy đầu

Ông viện trưởng thấy thái độ của Kiệt mà bật cười

_”đừng nói cháu thích con bé nha”

_”dạ…..dạ………đâu có” Kiệt ấp úng

_”uk, ko có thì thôi làm gì phải đỏ mặt vậy” nghe ông viện trưởng nói mà Kiệt lấy 2 tay sờ mặt mình

_”haha. Bác đùa đó”. Kiệt ngừng sờ nữa, gươg mặt biến sắc như người vừa bị bắt quả tan khi làm chuyện xâu vậy đó

_”ko đùa nữa. cháu muốn biết gì về con bé”

_”cô ấy làm gì ở đây vậy bác”

_”ờ, con bé làm đủ việc hết, khi bệnh viện thiếu người thì bác kêu nó đến phụ thôi”

_”cái gì cũng làm được hả?” Kiệt ngạc nhiên

_”ờ”

_”nhưng đây là bệnh viện mà, cô ấy làm gì được??”

_”haha. Con ko biết gì về con bé rồi đó”

_”là sao? Cháu ko hiểu” Kiệt nhìn ông viện trưởng

_”nếu so ra trình độ y học của nó hơn cả bác đấy.”

_”hả?” Kiệt há to miệng, mắt thì mở hết cở

_”haha. Cháu làm gì vậy?” ông thấy thái độ của Kiệt mà bật cười lần nữa, giờ Kiệt mới lấy lại bình tĩnh

_”cô ấy chỉ mới 17 tuổi thôi mà” Kiệt dường như chưa tin vào những gì mình nghe

_”ờ. Thì 17tuổi, rồi sao?”

_”thì với tuổi đó làm sao có thể………..”

_”có thể đó cháu”

_”nhưng sao bác lại quen cô ấy, và hình như còn hiểu rất rõ về cô ấy?”

_”u, bác biết con bé.”

_”bác có thể nói rõ về cô ấy cho cháu biết ko”

_”nhưng sao cháu lại muốn biết về con bé?”

_”cháu….tại cháu hiếu kỳ thôi”

_”nếu như thế thì cháu nên dừng tại đây đi”

_”tại sao chứ?” Kiệt ko hiểu ý của ông viện trưởng

_”bởi vì con bé ko cho bác tiết lộ về con bé, nãy giờ bác đã nói quá nhiều thì phải”

Kiệt suy nghĩ 1 hồi lâu rồi lên tiếng

_”nếu cháu nói cháu thích cô ấy, bác có đồng ý nói chuyện của cô ấy cho cháu biết ko?”

Ông viện trưởng nghe Kiệt nói mà nhìn Kiệt ko chóp mắt

_”cháu nói thật” Kiệt khẳng định1 lần nữa

_”cháu biết gì về con bé rồi?” bây giờ ông viên trưởng mới hỏi

_”cháu chỉ biết cô ấy ko đơn giản như hồ sơ cháu đã điều tra và……….”

_”và gì…..”

_”và hình dạng hiện tại ko phải là bộ mặt thật của cô ấy”

_”cháu biết cũng khá nhiều đấy”

_”vậy bác có thể cho cháu biết về cô ấy ko?”

_”thật sự mục đích của cháu là gì? Cháu tò mò, hiếu kỳ về con bé hay do cháu biết vẻ bề ngoài của con bé?” nghe những câu hỏi của ông viện trưởng mà Kiệt ko nói gì, ‘có thật là bác ấy nói đúng,có phải do hiếu kỳ,dù ko thấy rõ khuôn mặt nhưng nhìn là biết 1 mỹ nữ,như vậy………’nhưng rùi suy nghĩ đó cũng bị Kiệt đánh tan mất

_”ko! Cháu thấy mến cô ấy trước khi cháu biết thân phận cô ấy”

“thật ra cháu chỉ mới biết thân phận cô ấy vào tối hôm qua thôi”>

_”ờ, bác tin cháu. Bác sẽ nói cho cháu những gì bác biết về con bé”

“ Con bé là con của người bạn xấu số của bác, bác gặp lại con bé khi nó được 14t ,lúc đó bác đi sang Mỹ tham gia chương trình giao lưu kinh nghiệm trong ngành thôi, lúc đó bác cũng chưa nhận ra nó, cho tới khi người chủ trì chương trình giới thiệu học trò của ông ấy cho bác biết, khi hỏi ra tên thì bác thấy cái tên rất quen, sau 1 hồi lâu suy nghĩ bác mới nhớ ra và bác đã lại gần tiếp cận hỏi thăm rồi bác mới dám khẳng định đó là con của bạn bác”

_”rồi sao nữa bác”

_”sau đó, bác thường xuyên liên lạc với con bé hơn, 1 phần bác muốn lo cho nó, 1 phần 2 bác cháu cũng thảo luận về y học, con bé rất giỏi,nhưng nó lại ko muốn ra mặt nên ko ai biết về danh tính con bé, thầy của con bé cũng đành chịu, con bé bào chế rất nhiều loại thuốc, giúp ích cho việc trị các căn bệnh lạ nữa.”

_”cháu muốn biết rõ hơn về gia đình của cô ấy”

_”bác chỉ biết ba mẹ con bé mất lúc nó 8t, lúc ấy bác đang tu nghiệp ở nước ngoài nên ko có mặt trong sự cố năm đó, lúc đầu cảnh sát điều tra nói là do có người hại,nhưng sau đó lại kết luận là do tai nạn, nó có đứa em gái,nhưng nghe đâu cũng mất vào năm đó.” Kiệt nghe mà cảm thấy thương Xu nhiều hơn, có lẻ lúc đó Xu đau lòng lắm, và bây giờ thì sao, Xu có cô đơn chăng, những chuyện ngày xưa Xu đã quên hết hay chưa, Kiệt chẳng hiểu gì về Xu cả, Kiệt rất muốn che chở bảo vệ Xu, muốn là người được Xu chia sẽ những cảm xúc, những nỗi niềm, là người sẽ mang đến hạnh phúc cho Xu suốt đời, nhưng đó có trở thành sự thật , khi 2 đứa vẫn chưa thật sự tiếp xúc nhiều, chưa thật sự hiểu nhau, rồi việc đính hôn của Kiệt với Thuỷ, có quá nhiều trở ngại, 2 người rồi có đến được với ko? Đó còn là 1 câu hỏi mà chưa có câu trả lời

_”vậy bác biết cô ấy về đây làm gì ko?”

_”chuyện này thì bác ko rõ”

_”dạ! cám ơn bác nhiều. mà bác đừng nói với cô ấy là cháu đến đây hỏi thăm nha”

_”uk”

Nói rồi Kiệt chào ông viện trưởng , ra về mà Kiệt cứ suy nghĩ đến những lời của viện trưởng>, ‘thật ra em là người như thế nào đây hả?và em đã chịu bao nhiu đau khổ rồi hả???’

7h tối

Tại nhà Xu

_”chị đi đâu về vậy” Thành lên tiếng khi thấy Xu bước vào nhà, bên cạnh Thành có My và Minh đang ngồi trên ghế

_”u, chị có việc, chút nữa 2 đứa lên phòng chị 1 chút” Xu nhìn Thành, rồi quay qua nói với My_”em thấy khoẻ ko? Có uống thuốc ko?”

_”có chị, hôm nay nữa em hết thuốc rồi, em khỏi uống nữa phải ko chị” My

_”ko. Mai chị sẽ đưa thêm thuốc, cứ uống thêm đi”

_”nhưng mà………”

_”thôi chị lên phòng đây” Xu đi thẳng lên phòng, Thành và Minh biết rằng chắc lại sắp có nhiệm vụ nữa rồi, nhưng cũng thương cho Xu, cô nàng có quá nhiều việc phải xử lý, nhưng lại lo cho My nữa, thuốc đó chỉ có Xu mới có, như vậy sức khoẻ của Xu càng ngày càng xấu hơn cho mà xem.

/

_”có việc gì vậy chị” Minh lên tiếng khi 2 đứa đã yên vị

_”ngày mai bọn chúng sẽ cho cập bến 2 lô vũ khí nữa” Xu

_”chị muốn tụi em ra mặt à” Thành

_”đúng vậy, 2 đứa hãy giúp con An, Long và cả Nhi nữa”

_”nhưng em thấy họ đâu cần tụi em ra mặt đâu” Minh

_”nếu như trước thì ko cần 2 đứa nhưng hiện nay phải cần 2 đứa”

_”sao vậy chị?” Minh

_”chị chỉ dự đoán thôi. Chưa chắc lắm. nhưng ngày mai 2 đứa phải đi, và phải để ý đến con AN”

_”sao lại để ý chị ấy chứ” Thành

_”chị muốn 2 đứa phải bảo vệ nó”

_”chị An đâu cần bọn em bảo vệ” Thành

_”thì chị chỉ dự đoán thôi, 2 đứa liên lạc 5 đứa kia phụ giúp luôn nha”

_”dạ, tụi em biết rôi” Thành

_”u, bây giờ 2 đứa ra ngoài đi. Nhớ ko được nói cho nhóc My biết nha” Xu nói và nhìn Thành

_”rồi,,,rồi…em biết mà”

Thế là cả 2 đứa ra khỏi phòng

_”alo tao nghe”

_”mày thấy sao rồi”

_”ờ. Tao ko sao rồi”

_”u. mai tao muốn mày với Long đi giúp Nhi”

_”giúp chuyện gì”

_”ngày mại lại có 2 lô vũ khí được cập bến nữa”

_”uk, mà địa điểm ở đâu vậy”

_”tại cảng N, 8h sáng mai”

_”u.tao biết rồi, để tao nói ông Long, mà mai mày tới ko?”

_”tao chưa biết, nhưng ngày mai có Thành, Minh và đám bạn tụi nó sẽ giúp đỡ tụi bây đó”

_”u”

_”mà nè!”

_”gì hả?”

_”mày có cảm giác gì với ông Khoa ko? Tao thấy Khoa có tình cảm với mày đó, Khoa cũng tốt mà”

_..................

_”alo! Mày nghe tao nói gì ko?” XU

_”ừ. Nghe”

_”mày trả lời đi chứ”

_”cảm giác gì đâu”

_”mày đừng dối lòng nha”

_”dối gì mà dối, thôi tao mệt rồi. mai gặp”

_”u. vậy mày nghỉ đi, nhưng mày hãy suy nghĩ những gì tao nói, và những việc đã xảy ra với mày”

_”u”

Tút……….tút……..

Cuộc nói chuyện kết thúc, An thật sự đang suy nghĩ về những việc đã xảy ra với mình, bây giờ An có thể nhìn vào sự thật hay chưa, hay hình bóng ấy vãn còn đọng lại trong lòng An?????????

_”cháu nghe”

_.....................

_”cháu biết rồi. cháu đã sắp xếp hết rồi”

_.........................

_”họ lại giúp chúng ta nữa à”

_”………………….

_”cháu biết rồi”

Tút…….tút………..

Đây là cuộc nói chuyện của Nhi với cấp trên

/

/

_”cô chuẩn bị xong chưa”

_”tất cả đã xong,thưa cô chủ”

_”u.lần này ko được thất bại, nếu ko…cô biết chuyện gì rồi chứ”

_”tôi biết. tôi sẽ có gắn hết sức”

_”tốt” cô gái nói rồi bỏ ra ngoài, đây là cuộc đối thoại của Trân với cô chủ

/

/

Tại 1 căn phòng khác

_”chuẩn bị xong chưa”

_”dạ xong”

_”tốt, nếu mọi chuyện trót lọt thì ko cần ra mặt, nhưng nếu thất bại phải khử toàn bộ”

_”rõ”

Xong, hết ngày hôm nay rồi, chúng ta đợi ngày mai thôi!!!!!!!!!!!!