Sau một hồi cãi nhau vật vã, đã gần đến trường, nó nói với bác tài xế:
- Bác cho cháu xuống ở đây nhá!
- Không được dừng. – Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Bác đừng quan tâm đến anh ta, bác cho cháu xuống đi. – Nó phớt lờ hắn.
- Tôi nói không được dừng. – Hắn nói.
- Bác ơi, cho cháu xuống đi mà. – Nó van nài.
- Tôi nói không được là không được. – Hắn kiên quyết.
- Này, nãy giờ tôi nhịn anh lắm rồi nha! – Nó tức giận.
- Làm gì? – Hắn như không có chuyện gì.
- Sao anh cứ nhảy vào phá đám tôi hoài vậy? Để cho tôi xuống coi.
- Chưa tới trường.
- Nhưng tôi muốn xuống ở đây.
- Nhưng tôi không cho.
- Sao anh vô lý thế?
- Thế tại sao cô lại muốn xuống xe?
- Tại… tại…
- Tại sao?
- Tại…tại tôi không muốn đi vào chung với anh.
- Sao cô cứ sống dựa vào thiên hạ thế?
- Đúng, tôi sống dựa vào thiên hạ đấy. Mặc kệ tôi. – Nó giận – Bác ơi, cho cháu xuống đi.
- Xin lỗi cô nhưng cậu chủ không cho phép. – Bác tài xế nói.
- Tại sao anh lại đáng ghét như thế hả? – Nó quay qua hắn tức giận nói.
- Quá khen. Tôi nhất định sẽ bắt cô đối diện với thiên hạ. – Hắn cười đểu.
- Hơ, anh...anh… - Nó tức giận không quan tâm đến hắn nữa mà ngồi trút giận lên…cái xe (tội nghiệp cái xe quá)
…
Chiếc xe đỗ kịch trước cổng trường, nó liền nhanh chân chạy xuống xe. Hắn cũng xuống xe và sải bước đi. Hắn đi một khoảng khá xa mà vẫn không thấy nó đâu, chẳng phải nó xuống xe trước hắn sau, nhưng hắn là người đi trước mà, hắn lạ lùng dừng chân lại không đi tiếp và…
- Á… Sao đang đi đột nhiên anh dừng lại vậy? – Nó vừa xoa cục u trên trán vì đập vào lưng hắn vừa nói.
- Sao cô cứ đi sau lưng tôi thế?
- Tại tôi thích thế.
- Đi lên đi ngang hàng với tôi.
- Không.
- Lý do? Hay là cô muốn làm osin của tôi.
- Dù gì bây giờ trông tôi chẳng khác nào người hầu. – Nó lảm nhảm.
- Cô nói cái gì? – Hắn trừng mắt.
- Đâu, đâu có gì đâu.
- Thế thì đi lên đi chung hàng với tôi.
- Từ từ, làm gì mà thấy ghê thế. – Nó xụ xuống.
Rồi nó cũng đành phải tuân theo lời hắn, nó đi bên hắn như hai người yêu nhau. Nó rất không thích phải đi như thế này, xung quanh nó, ai ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt ghen tị, còn có một số cô nàng thì nhìn nó bằng một ánh mắt hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Còn các chàng trai đứng đó thì nhìn hắn bằng một ánh mắt vô cùng bực tức và ghen tị vì hắn được đi bên người đẹp, hot girl mới của trường, họ cứ tưởng có cơ hội rồi chứ, ai ngờ lại bị hắn cướp mất (ai bảo không đẹp trai làm chi).
...
Nó và hắn bước vào lớp dưới ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của mọi người. Các anh chàng cô nàng ở trong lớp cũng như các anh chàng cô nàng ở dưới sân trường, tất cả đều mang tâm trạng không tốt chút nào. Về phần nó, nó vô cùng không thoải mái trước ánh mắt của mọi người, nó cảm thấy mất tự nhiên vô cùng khi cứ phải hứng chịu ánh mắt soi mói từ mọi người. Nó quay qua hắn và bất ngờ khi nó thấy hắn điềm tĩnh vô cùng khi không hề có bất kỳ một biểu hiện nào của sự tức giận hay mất tự nhiên trên khuôn mặt hắn. Nó nghĩ chắc hắn đã phải chịu chuyện này nhiều nên đã quen rồi.
Nó và hắn bước đến chỗ ngồi và yên vị. Uyên liền quay xuống chọc nó:
- Cứ tưởng mày đi trả nợ cực khổ lắm, ai ngờ sướng muốn chết.
- Sướng cái gì mà sướng.
- Trời, còn gì mà không sướng. Hằng ngày được đi bên trai đẹp như thế cơ mà. – Uyên tiếp tục.
- Tao sẵn sàng nhường cho mày nếu mày thích.
- Thôi, tao không dám đâu. – Uyên quay lên.
Còn về phần hắn cũng đang bị sự tra hỏi của Đức:
- Sao cô ta đi chung với mày thế?
- Cô ta đang ở nhà tao.
- Hảaaaaaa? – Đức hét lên. – Mày nói cô ta đang ở nhà mày hả?
- Ừm. – Hắn điềm nhiên.
- Sao cô ta lại ở nhà mày?
- Tao yêu cầu cô ta đền xe bằng cách đó.
- Tao không ngờ mày lại là loại người đó.
- Sao?
- Dám dụ dỗ con gái nhà lành.
- CỐP.
- Ui da, mày làm gì mà đánh tao.
- Nói tầm phào. Tao mà đi dụ dỗ con gái nhà lành, có mày ớ.
- Hừ. – Đức tức giận quay lên.
Reng…Reng…Reng…
Buổi học đã bắt đầu, tất cả các học sinh đều nhanh chân chạy vào lớp để bắt đầu cho tiết học đầu tiên. Và lớp nó cũng vậy. Tiết đầu là tiết của cô Hóa – một người được gọi là cô giáo ác quỷ. Cô bước vào lớp, vẫn là tà áo dài xanh dịu dàng nhưng không hề dịu dàng. Giọng chàng lớp trưởng dội lên như bom tấn:
- Cả lớp nghiêm.
- Mời các em ngồi. – Giọng cô ôn hòa nói, cô còn khuyến mãi cho cả lớp một nụ cười nhẹ nhàng khiến cả lớp phải khiếp sợ vì thường đầu tiết mà như thế này thì đến một lát sẽ khổ.
Tất cả mọi người đều im lặng để tập trung nghe cô giảng bài và nó cũng vậy nhưng… Một lúc sau, hắn thảy một cuốn tập qua chỗ nó, nói:
- Chép bài cho tôi.
- Tại sao tôi lại phải chép bài cho anh? – Nó hỏi.
- Tại cô đang nợ tôi.
- Chẳng phải tôi đến nhà anh ở trả nợ cho anh rồi sao?
- Đúng, đó là lúc trước. Còn bây giờ tôi thấy chưa đủ.
- Này, anh đừng có quá đáng nha! – Nó hét lên.
- Lệ Vũ, có chuyện gì vậy em. – Cô hỏi.
- Dạ, dạ… - Nó không biết nói với cô làm sao.
- Tôi hỏi tại sao em lại làm ồn trong lớp? – Cô gằn từng chữ.
- Dạ, tại…
- Thôi được, em lên đây giải bài này cho tôi.
- Dạ.
Cô cầm cục phấn viết viết lên bảng một đề bài, nó nhìn mà phải toát mồ hôi hột. Đây là dạng bài nâng cao mà. May cho nó là nó đã có chuẩn bị bài từ ngày hôm qua nên hôm nay dạng này nó cũng giải ra nhưng…
- Thiếu rồi. – Cô nói.
- Dạ, thiếu gì thưa cô. – Nó hỏi.
- Dấu chấm kết bài. Ra về em ở lại làm vệ sinh lớp cho tôi.
- Dạ.
- Em về chỗ đi.
- Dạ. – Nó lủi thủi bước về chỗ.
Nó ngồi xuống chỗ, mặt nó đen thui. Nó quay qua liếc hắn nói:
- Tất cả là tại anh đấy.
- Sao tại tôi? Ai biểu cô không nghe lời tôi chi.
- Anh, anh…
- Rồi bây giờ có chịu chép bài cho tôi không?
- Không.
- À, vậy là cô muốn tiếp tục đôi co rồi cô lại phải lên bảng giải một bài khác và ngày hôm nay cô lại phải dọn hết cái sân trường luôn.
- Anh… - Nó tức giận.
- Chép mau.
- Gừm.