Nó nhìn đống hành lí mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Nó đem theo tất cả những ba vali. Một vali quần áo, còn hai vali còn lại đựng toàn là sách với sách, đã vậy nó còn xách thêm mấy túi đựng gấu bông…
Nó nhìn quanh căn phòng mà hắn dành cho nó. Một căn phòng với màu chủ đạo là hồng, tường được sơn màu hồng nhạt, một chiếc giường cũng màu hồng nốt được đặt ở giữa phòng. Bên trái là một chiếc bàn học khá to, kế bên là một kệ sách to đùng, nó nghĩ kệ sách này chắc sẽ chứa được hết những cuốn sách yêu quý của nó đây. Bên phải là một tủ quần áo to. Căn phòng này còn có cả ban công, những chậu hoa hồng dây treo lơ lửng đang khoe sắc hồng rực rỡ, phía dưới là những chậu nha đam, chúng không to như ở dưới khu vườn trước nhà nhưng chúng lại rất đáng yêu và dễ thương.
Nó chợt nhớ đến vấn đề quan trọng là phải dọn dẹp nhà cửa, thế là nó bắt tay vào việc. Đầu tiên là phòng nó… Hai tiếng sau, nó đã thu dọn xong đống hành lí. Tất cả những quyển sách được nó nhét kín cả kệ. Những chú gấu bông được nó xếp gọn gàng trên giường, quần áo đã được móc lên treo trong tủ quần áo.
Tiếp theo, nó quyết định sẽ dọn dẹp hết tầng trên rồi mới xuống tầng dưới… Một tiếng sau, nó đã dọn xong tầng trên. Nó ngồi thở:
- Cái tầng gì mà muốn bự hơn cái nhà mình nữa.
Nó tiếp tục công việc của mình ở tầng dưới. Bắt đầu từ nhà bếp rồi đến phòng khách, nhà vệ sinh,… Sau khoảng bốn tiếng đồng hồ sau, nó đã dọn hết tất cả tầng dưới. Nó ngồi trên ghế sofa thở:
- Trời ơi, mệt muốn chết. Cái nàh gì đâu mà bự quá xá.
Nó nhìn lên đồng hồ, cũng đã chiều rồi. Nó đi dạo quanh khu vườn hoa hồng. Nó ngồi trên chiếc xích đu cổ tích đưa qua đưa lại, vừa đưa nó vừa hót líu lo. Đột nhiên, một cơn đau ở tim đột ngột kéo đến. Nó đau thắt, tay nắm lấy phần áo bên ngực trái, nó ngã khụy xuống đất, tim nó vẫn rất đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Một lúc sau thì không còn cảm giác đau đớn đó nữa, mồ hôi trên mặt nó nhễ nhại. Nó ngồi lên xích đu thở một lúc:
- Chắc chỉ do lúc nãy làm việc nhiều quá thôi.
Nó khẽ nói để trấn an bản thân rồi bước vào nhà. Nó bước đến ban công phòng mình đứng dựa người vào lan can. Một giọt…hai giọt…ba giọt và hàng ngàn giọt nước rơi xuống từ những đám mây. Mưa… trời đang mưa… một cơn mưa đến bất chợt… một cơn mưa không nhỏ mà cũng chẳng lớn, không có bất cứ một ngọn gió nào cả, chỉ có những hạt mưa đang rơi. Nó đưa tay ra đón lấy những hạt mưa, những hạt mưa rơi lã chã trên tay nó, một cảm giác lành lạnh nơi bàn tay và một cảm giác nhẹ nhàng, bình yên bất chợt đến với nó. Nó rất thích mưa vì khi ngắm mưa rơi, nó như được thả hồn thả hồn vào cơn mưa mà bay đến một nơi bình yên nhất, một nơi không có những nỗi đau. Nó cứ đứng đưa tay hứng những giọt nước mưa thì giọng nói lạnh lùng cất lên sau lưng:
- Mưa đẹp lắm đúng không?
- Ừm.
- Nhưng tôi rất ghét mưa.
- Tại sao?
- Vì chính trong một ngày mưa, tôi đã mất đi người mà tôi yêu nhất.
- Thế à?
- Ừm.
- …
- …
Cả hai đều im lặng, hai con người dù đang ở kế bên nhau nhưng lại đang có hai tâm trạng khác nhau. Hắn thì đang nhớ đến bé, còn nó thì đang nghĩ đến hắn, nó đang nghĩ đến những gì mà hắn nói – người hắn yêu nhất ư.
- À, mà này. – Hắn nói.
- Gì? – Nó nói nhẹ.
- Cô dọn dẹp nhà cửa xong chưa mà đứng đây ngắm mưa rơi.
- Thế theo anh là dọn chưa?
- Chưa.
- Mời anh đi kiểm tra thử.
- Được.
Nói rồi, hắn cùng nó đi kiểm tra nhà cửa. Hắn đưa tay quẹt một đường ngang thành cửa sổ, hài lòng nói:
- Tốt lắm.
- Hừ.
- Cô nấu cơm tôi chưa?
- Chưa. Mới 5h mà.
- Cô đi nấu đi là vừa đấy.
- Nấu chi sớm thế.
- À không, tôi chỉ sợ cô nấu không kịp thôi.
- Bộ hôm nay nhà anh có khách à.
- Không, tại tôi sợ cô lề mề nấu cơm đến khuya mà chưa có cơm ăn nên tôi kêu cô nấu sớm để tôi còn có cơm mà ăn.
- Tôi làm gì lề mề.
- Ai biết được.
- Ây, anh…
- Tôi sao?
- Đúng là cái đồ đáng ghét.
- Tôi chỉ có ý tốt nhắc cô thôi mà, tôi sợ bỏ đói cái bụng của mình thôi.
- Hừ, được. Vậy để tôi đi nấu cơm, cơm canh nguội ngắt lạnh lẽo là chuyện của anh đấy.
- Hừ.