6.00 a.m
Nó đang nằm trên giường cuộn tròn mình như một con mèo. Nó vẫn còn đang chìm sâu trong giấc mộng hồng xinh đẹp thì tiếng chuông điện thoại đáng ghét hằng ngày lại vang lên. Nó quờ quạng tìm chiếc điện thoại mà mắt vẫn còn nhắm chặt, đưa điện thoại kề vào tai rồi cất giọng ngái ngủ:
- Alo.
- Em vẫn còn ngủ hả? Dậy mau nếu không muốn trễ học. – Bên đầu dây bên kia đã cất giọng sang sảng nói.
- Bây giờ còn sớm mà. Để em ngủ chút thôi. – Nó nài nỉ.
- Sớm cái gì mà sớm, 7h rồi đó. Nhanh lên, anh đợi em ở dưới đây nè! – Hắn nói tỉnh bơ.
- Cái gì? 7h? – Nó nhảy dựng lên, quăng chiếc điện thoại không thương tiếc rồi bay thẳng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Hắn tắt máy, trong lòng thầm mừng rỡ vì lừa được nó. Tất cả cũng tại nó đó thôi, không biết cái tật xấu ngủ nướng này của nó lôi ở đâu ra. Hắn nhớ hồi nó ở nhà hắn, sáng nào nó cũng dậy thật sớm nấu đồ ăn sáng, thế mà bây giờ. Haizz…
Nó bước ra khỏi nhà vệ sinh trong một trạng thái đã chỉnh tề hoàn toàn sau 5’ vận dụng hết công lực. Nó chạy đến trước bàn học vơ lấy cái cặp, không quên ngó qua đồng hồ xem đã trễ bao nhiêu phút rồi. Í, khoan, sao đồng hồ lại điểm là 6h5’ thế nhỉ? Chẳng phải là 7h5’ sao? Nó cầm lấy điện thoại xem, vẫn là 6h5’. Nó tức giận đùng đùng chạy xuống lầu.
- Huỳnh Bá Long!!! Anh dám lừa em. – Vừa bước ra khỏi cổng nó đã hét ầm cả lên.
- Em ra rồi. Nhanh thế nhỉ? – Hắn cười cười nhìn nó.
- Sao anh dám lừa em? Mới có 6h mà anh nói 7h, làm em chạy muốn hụt mạng có biết không hả? – Nó tiếp tục vận dụng cái chất giọng ngàn vàng của mình hét vào tai hắn.
- Hả? Mới 6h hả? Anh đâu biết, đồng hồ nhà anh điểm là 7h mà. Chắc nó lại hư nữa rồi. – Hắn giả bộ thắc mắc.
- Thôi đi, anh lừa ai tin hả? – Nó nói.
- Thôi, không giỡn với em nữa. Anh kêu em dậy sớm để đi với anh đến nơi này. Chắc chắn sẽ khiến em bất ngờ đấy. – Hắn nháy mắt với nó rồi kéo tụt nó vào xe của mình.
- Ơ…
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi. Nó dù không biết gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên xe để hắn đưa đi. Hôm nay, trông hắn có vẻ lạ nhỉ? Hắn hay giỡn giỡn như thế bao giờ thế? Nó đa nghi nhìn hắn vẫn còn đang cười toe toét ngồi kế bên mình.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Hắn bước xuống xe, đi vòng qua cửa xe bên kia nhanh chóng kéo nó rời khỏi bước vào nhà hàng. Nhà hàng sang trọng được thiết kế một cách thật tinh tế theo phong cách cổ điển. Cả nhà hàng được sơn một màu xanh đen tối nhưng với những ngọn đèn màu vàng nhạt như ánh nắng mặt trời lại làm cho cả nhà hàng trở nên sáng mới hơn hẳn. Nội thất gỗ được đặt ngay ngắn và thẳng đều tạo nên một sự sang trọng. Thiết kế của nhà hàng tuy có chút lạnh lẽo nhưng lại có gì đó ấm áp.
Nó nhìn nhà hàng đến độ không chợp mắt khiến hắn bật cười, đưa tay cốc vào đầu nó một cái:
- Em làm gì mà nhìn dữ vậy? Nhỏ lớn chưa thấy nhà hàng sao? – Hắn nửa đùa nửa thật nói.
- Không phải là chưa thấy mà là chưa thấy một nhà hàng nào lại đẹp đến như vậy, sang trọng đến vậy. – Nó nói.
- Đây là nhà hàng của nhà anh đấy, do mẹ anh quản lí. – Hắn nói.
- Cái gì? Nhà hàng? Chẳng phải nhà anh là tập đoàn sản xuất đá quý sao, sao bây giờ lại có nhà hàng nữa? – Nó bất ngờ hỏi.
- Tập đoàn sản xuất đá quý là của ba anh còn nhà hàng này là do gia đình bên mẹ anh mở. – Hắn vừa giải thích vừa kéo nó đến ngồi kế bên một cửa sổ, nơi có thể nhìn rõ nhất được khung cảnh của thành phố.
- Hả? Em mới biết là nhà anh lại có gia thế đến thế đấy. – Nó nói.
- Ngưỡng mộ không? – Hắn hỏi.
- Không, cần gì em phải ngưỡng mộ. – Nó phớt lờ nói.
- Em… Được rồi, giỏi lắm. – Hắn nói.
- Ủa, mà sao nhà hàng không có bất kì người khách nào thế? – Nó hỏi.
- Anh kêu mẹ hôm nay không mở cửa để anh dẫn bạn gái đến rồi. – Hắn tỉnh bơ nói.
- Anh, sao anh lại có thể cản trở việc làm ăn của mẹ anh như thế? – Nó nói.
- Chẳng cản trở gì, anh đã xin nhưng mẹ anh chỉ cho có 1 tiếng đồng hồ. Có nghĩa là đến 7h30’ nhà hàng sẽ lại mở cửa như thường lệ. – Hắn nói.
- Em ủng hộ mẹ anh. Như vậy sẽ tốt hơn là để con trai của bà làm hao tổn hết một ngày làm ăn của bà. – Nó đồng tình nói.
- Em giống mẹ anh thế nhỉ? Mẹ chồng nàng dâu chưa gì đã hợp ý nhau rồi, vậy sao em không nhanh chóng gả về cho anh đi? – Mắt hắn sáng rỡ lên.
- Em không đồng ý, chuyện đó còn lâu lắm. Em phải từ từ suy nghĩ xem có nên lấy một người như anh không? – Nó không thương tiếc tạt thẳng cho hắn một gáo nước lạnh.
- Em làm anh tổn thương quá! – Hắn giả bộ đau thương nói.
- Hờ hờ…
Hắn thôi không giỡn với nó nữa, đưa tay vỗ một cái ra hiệu cho phục vụ mang thức ăn ra. Những dĩa thức ăn đẹp mắt nhanh chóng được bày ra trước mặt nó và hắn. Từng dĩa, từng dĩa một, tất cả đều được bày trí và chế biến rất công phu khiến chỉ cần nhìn vào là người ta đã biết được mùi vị của thức ăn. Nó hỏi hắn:
- Em có thể ăn rồi chứ?
- Chưa, vẫn còn một món nữa.
Hắn nói rồi đưa tay vỗ một cái nữa. Một dĩa thức ăn được đậy nắp cẩn thận được bưng ra bởi một người đầu bếp. Người đầu bếp đặt dĩa thức ăn lên giữa bàn rồi nói:
- Mời cậu chủ và cô Trương dùng ngon miệng.
Người đầu bếp nhanh chóng rời đi. Hắn nhìn nó nói:
- Em nhắm mắt lại đi.
- Chi vậy? – Nó hỏi.
- Rồi em sẽ biết.
Nó nhắm mắt lại. Hắn mở chiếc lồng đậy dĩa thức ăn vừa được người đầu bếp mang ra, bên trong không phải là thức ăn mà là một chiếc hộp. Hắn mở chiếc hộp ra, cầm lấy vật trong đó ra rồi đứng dậy bước đến bên cạnh nó, vòng tay qua người nó… Nó mở mắt ra và bất ngờ, đó là một sợi dây chuyền với cái mặt là một ổ khóa được đính những hạt đá quý thật lộng lẫy.
- Đẹp quá! – Nó thốt lên.
- Thích không? – Hắn hỏi.
- Thích. – Nó cười.
- Vậy để anh đeo cho em. – Hắn cài sợi dây chuyền lên cổ nó rồi quay lại chỗ mình ngồi xuống. – Sợi dây chuyền này còn có một sợi khác nữa.
Hắn đưa tay chỉ vào cổ mình, một sợi dây y như sợi của nó nhưng mặt dây chuyền lại là một chiếc chìa khóa. Hắn nói:
- Sợi dây chuyền của anh và em đang đeo là dây chuyện cặp. Dây của anh chỉ là một dây bình thường nhưng dây của em thì khác đấy, nó chứa một bí mật đấy.
- Bí mật gì thế? – Nó hỏi.
- Khi em dùng chiếc chìa khóa này mở ra ổ khóa trên cổ em thì em sẽ biết được. – Hắn cười nói.
- Vậy đưa chìa khóa cho em đi. – Nó đưa tay về phía hắn ý muốn lấy chiếc chìa khóa trên cổ hắn nhưng hắn lại lắc đầu nói:
- Đến khi nào cần thì anh sẽ đưa nó cho em.
- Khi nào cần là khi nào chứ? – Nó hỏi.
- Khi đó em sẽ biết. – Hắn hỏi.
- Bí ẩn vậy. Không cho em biết trước được sao? – Nó nói.
- Không thể. Thôi, em ăn đi. Sắp trễ học rồi đấy. – Hắn nói.
- Ờ…
Nó rất muốn biết bên trong dây chuyền của nó có gì nhưng nếu hắn đã không chịu nói thì đành vậy. Muốn lấy chìa khóa trên cổ hắn là chuyện vô cùng khó, không dễ dàng gì mà làm được đâu. Thôi thì cứ để đến khi nào hắn chịu nói vậy…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và cả những truyện mà mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc!