Tùng…Tùng…Tùng…
- Vũ, mày dậy đi. Ra chơi rồi. – Nhỏ lay lay vai nó.
- …. – Không có động tĩnh.
- Vũ, dậy đi. – Nhỏ tiếp tục.
-…. – Vẫn không có động tĩnh.
- TRƯƠNG LỆ VŨ. – Uyên hét lên với một chất giọng cực đại.
- Ơ, trời sập à? – Nó ngay lập tức ngồi bật dậy.
- Trời sập cái đầu mày í.
- Chứ làm gì mà mày hét lên dữ vậy.
- Ra chơi rồi, đi xuống căn tin với tao.
- Ờ.
- Đúng là đồ cọp cái, hét lên như muốn ăn thịt người ta. – Một giọng nói chen vào.
- Anh muốn ăn đập à? – Uyên quay qua Đức.
- Dĩ nhiên là không, chỉ quan tâm cô chút thôi. – Anh cười nói.
- Quan tâm kiểu như anh thì tôi không thèm.
- Ê này, con gái là phải dịu dàng nghe chưa?
- Dịu dàng được với ai chứ không được với anh.
- Cô nói gì kỳ vậy, tôi cũng là con người mà.
- Chứ ai nói anh là thú vật.
- Nếu tôi là thú vật thì cô cũng chẳng hơn đâu.
- Chắc anh hơn tôi à.
Hai người cứ đứng cãi qua cãi lại mà đã bỏ quên hai đứa bạn thân của mình. Nó nhìn Uyên mà phải lắc đầu chịu thua, quá dữ dằn. Nó khẽ mỉm cười, hắn thấy vậy cũng đơ người một vài giây rồi lấy lại vẻ bình thường. Hắn quay qua chỗ nó nói:
- Bây giờ cô tính đền xe cho tôi như thế nào?
- Tôi chưa từng nói đấy là lỗi của tôi.
- Cô có cần tôi đi thu thập chứng cứ rồi đưa ra trước mặt cô không?
- Nếu có cứ việc đưa ra.
- Được. – Hắn nói rồi móc ra chiếc điện thoại. Hắn nhấn gọi rồi sau vài giây đầu dây bên kia lên tiếng:
- Alo, thưa cậu chủ.
- Quản gia Lâm, ông đưa qua hình ảnh tai nạn lúc sáng cho tôi.
- Vâng thưa cậu chủ. – Không đợi đầu dây bên đây lên tiếng, ông đã ngắt máy.
- Cô đợi một lát, tôi sẽ đưa chứng cứ cho cô xem.
- Tại sao tôi phải đợi?
- Được, cô có thể không đợi. Bây giờ cô có thể đi nhưng một lát phải quay lại đây.
- Được.
Nó bước đến chỗ nhỏ và anh đang cãi nhau kéo nhỏ đi. Nhỏ dú không biết chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Nó lôi nhỏ vô căn tin rồi đẩy nhỏ vào đấy. Sau 5’, nhỏ trở ra với một đống đồ ăn trên tay. Cả hai ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn nhỏ vừa hỏi:
- Lúc nãy, mày với hắn nói chuyện gì vậy?
- Đền xe.
- Hắn muốn bao nhiêu tiền.
- Không muốn tiền.
- Thế muốn gì?
- Không biết, hắn chưa nói.
- À, thế à.
- Tao cũng không biết là ai đụng ai.
- Tao cũng chẳng biết mà hình như là mình đụng người ta đấy.
- Chắc vậy.
- Ừm.
Tùng…Tùng…Tùng…
Nó và nhỏ bước lên lớp. Nhỏ bước đến chỗ ngồi và lại tiếp tục diễn màn hai của vỡ kịch cãi nhau. Hai người cứ chí chóe với nhau mãi, thế mà chẳng ai chịu nhường ai. Cả lớp cứ rần rần mãi vì hai con người tính tình trái ngược nhau này. Còn nó đến chỗ ngồi và yên vị, hắn quay qua đưa ra trước mặt chiếc điện thoại có một tấm hình, hắn nói:
- Đây là bằng chứng.
- Ừm. Thế muốn gì? – Nó nhìn lướt qua tấm ảnh rồi nói.
- Tôi muốn cô dọn về nhà tôi ở?
- Hảaaaaa? – Nó hét lên. Cả lớp đồng loạt nhìn về phía nó, cô giáo hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ, không có chuyện gì đâu cô. – Hắn đứng lên nói rồi kéo nó ngồi xuống.
- Ừm. – Cô quay lại với bài giảng.
- Cô dọn đến nhà tôi làm việc để trừ nợ.
- Tại sao? Tôi có thể đền cho anh bằng tiền mà.
- Nhưng tôi không thích.
- Tại sao tôi phải nghe lời anh?
- Tại cô là người làm hư xe tôi, khiến tôi phải vứt đi chiếc xe đó.
- Anh có thể sửa lại xài tiếp mà.
- Không thích.
- Phun phí. Thế tại sao lại là tôi, sao anh không kêu Uyên đi?
- Không thích, tôi chỉ muốn cô dọn đến nhà tôi.
- Tôi không dọn.
- Được, vậy tôi hỏi cô có phải cô là con gái nuôi của tập đoàn “ The Love ”.
- Đúng vậy, thì đã sao.
- Cô có tin là tôi có thể khiến công ty ba mẹ cô phá sản chỉ trong một tuần không?
- Tại sao tôi phải tin anh?
- Vì tôi là con trai tập đoàn “ The Dream ”.
- The Dream?
- Ừm. Thế cô có thể tin tôi rồi chứ, chỉ trong vòng một tuần thôi.
- Được, tôi sẽ chuyển đến nhà anh ở.
- Tốt.
- Anh muốn tôi ở đó trong bao lâu?
- Chưa biết.
- Cái gì?
- Đến khi nào tôi chán cô.
- Anh…
- Sao? Cô có ý kiến gì à?
- Không, bao giờ chuyển đến.
- Chiều nay.
- Thế làm sao tôi có thể nói với ba mẹ tôi.
- Tôi sẽ lo.
- Ừm.
Nó lại tiếp tục gục xuống bàn và ngủ, không quan tâm đến những gì xung quanh. Hắn nhìn nó khẽ nhếch môi một cái thật nhẹ. Hắn thầm nghĩ:
“ Có chuyện vui rồi. ”