Uyên nhìn Đức, cười tươi nói:
- Thế là đã bắt đầu kế hoạch của chúng ta rồi….
- Nhưng anh vẫn thắc mắc tại sao nó chọn Lan Khánh, cô ta rất nguy hiểm đấy. – Đức nói.
- Em cũng đang suy nghĩ đây, tại sao hắn lại chọn một con người như cô ta chứ? Hắn không sợ Lan Khánh sau này sẽ làm hại đến nó hay sao? – Uyên nói có phần bực dọc.
- Thôi, đó cũng là quyết định của nó, mình không xen vào được, cứ để nó diễn ra bình thường là được rồi. – Đức nói.
- Ừm, thôi, chúng ta về lớp.
Uyên nói rồi kéo Đức đi nhưng nhỏ nào ngờ đằng sau lưng nhỏ đang có một con người đang vô cùng tức giận. Lan Khánh bước ra khỏi cây cột sau nơi nói chuyện của tụi nó. Cô tức giận đến đỏ cả mặt, trên gương mặt hiện lên một sự câm hận đến tột đỉnh:
- Thì ra chỉ là một kế hoạch, đem tôi ra làm con rối à? Anh nằm mơ đi, tôi sẽ cho anh biết là anh phải hối hận như thế nào khi đã chọn tôi vào kế hoạch này. Tôi sẽ phá nát cái kế hoạch này. Còn cô, Lệ Vũ, tôi sẽ cho cô biết người xứng đáng với Long là ai?
….
Nó trở về lớp trong tâm trạng chẳng hề tốt một chút nào. Nó không biết là nó có thích hắn hay không? Nó quả thật không biết được. Nó chỉ biết khi thấy hắn quen Lan Khánh, nó đã tức giận vô cùng, nó chỉ muốn xông đến tát vào mặt Lan Khánh và nói với hắn là tại sao lại quen Lan Khánh, không nghĩ đến tâm trạng của nó à? Nhưng nó có cái quyền gì mà làm như vậy, nó chỉ là một con người ở nhờ nhà hắn mà thôi, có cái quyền gì chứ? Nó gục mặt xuống bàn….
Kế bên nó, hắn cũng chẳng tốt hơn là mấy. Hắn tức giận khi nó chẳng có lấy một phản ứng nào khi biết hắn quen Lan Khánh, đã vậy lại còn có thể vui vẻ mà đi nhờ xe của tên Bảo đáng chết đó. Nhắc đến tên Bảo là hắn lại càng tức giận, hắn ta như là âm hồn vậy, lúc nào cũng lẻo đẻo bên nó làm nó phân tán đi sự quan tâm đối với hắn. Quả là đáng chết mà. Hắn không biết bây giờ làm sao để có thể làm nó nhanh chóng nhận ra tình cảm của mình để hắn có thể kết thúc mối quan hệ với “cái mụ” Lan Khánh kia, cô ta lại còn phiền phức hơn, suốt ngày lẻo nhẻo đến đáng sợ, làm hắn rùng mình. Hắn đau đầu quá rồi, hắn gục mặt xuống bàn nhưng quay hướng ngược lại với nó…
Cả phòng học chìm vào sự im lặng và ảm đạm đến mức tuyệt đối, giáo viên thì chẳng dám hó hé giảng bài một tiếng nào cả. Đơn giản thôi vì cả ba con người được gọi là đáng sợ nhất lớp lại đang tỏ ra những luôn khí đáng sợ, hắn tỏ ra hàn khí lạnh thấu người, nó tỏ ra ám khí đáng sợ còn Lan Khánh tỏ ra một sát khí làm ai cũng phải khiếp sợ mà chẳng dám đến gần. Cả ba con người vô cùng đáng sợ, giáo viên đành ngồi ở đó mà nhìn mà đợi cho hết tiết học chứ làm sao bây giờ, đụng phải hắn hay Lan Khánh là chuẩn bị mất việc còn đụng phải nó thì cũng chẳng hơn gì (cũng là con gái nuôi của tập đoàn nổi tiếng mà).
….
Tùng…Tùng…Tùng…Ba tiếng trống vang lên kết thúc một ngày học đáng sợ đối với tất cả mọi người. Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ba chân bốn cẳng chạy mất hết, không dám đứng đó thêm một phút giây nào nữa. Giờ đây, trong lớp chỉ còn lại nó, hắn, Bảo, Lan Khánh, Uyên và Đức. Nó đang chuẩn bị bước về thì đột nhiên Lan Khánh lên tiếng:
- Vũ, cô về vội làm gì? Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nó dừng lại. Cả Uyên, Đức, Bảo và cả hắn đều bất ngờ, hành động của Lan Khánh kì lạ quá, cô ta muốn làm gì chứ? Hắn lạnh lùng nhìn Lan Khánh và nó, đợi xem diễn biến diễn ra tiếp theo. Nó quay lại nhìn Lan Khánh, nói:
- Cô cần gì?
- Chẳng phải hiện tại cô đang ở nhà của Long sao? Thế tại sao bây giờ cô không dọn đi? – Khánh nói.
Long đanh gương mặt lại. Lan Khánh đang làm gì vậy? Hắn định lên tiếng thì bị Đức và Uyên ngăn lại. Uyên lắc đầu, tỏ ý muốn hắn đợi xem tình hình.
- Chuyện này cô nên hỏi anh ta vì người quyết định tôi đi hay ở là do hắn chứ không phải tôi. – Nó lạnh lùng nói.
- À, vậy à. Vậy bây giờ cô có thể đi rồi. – Lan Khánh nói.
- Tôi nói rồi, tôi đi hay ở là do hắn quyết định chứ không phải cô. – Nó nói.
- Nhưng bây giờ tôi là bạn gái của anh ấy, tôi không cho cô phép cô ở nhà của anh ấy nữa. – Lan Khánh nói.
- Anh ta muốn vậy? – Nó lạnh lùng.
- Đúng vậy. – Lan Khánh nói.
- Anh muốn vậy phải không? – Nó quay qua hỏi hắn.
- Cô là gì mà muốn ở nhà của Long hoài vậy? Mau cút khỏi nhà anh ấy đi nghe không hả? – Lan Khánh đột nhiên quát lên.
Nó quay qua nhìn Lan Khánh rồi nhìn hắn, khẽ cười khẩy một cái rồi lạnh nhạt nói:
- Được, tôi đi. Dù sao tôi cũng có là gì đâu.
Nó nói rồi bước đi, Uyên và Bảo chạy theo nó. Đức đến và nói khẽ vào tai hắn:
- Mày cho cô ta cái quyền quá lớn rồi đấy. Kế hoạch này sẽ đi vào đâu là do mày đấy, đừng để cô ta lạm quyền quá.
Đức nói rồi cũng chạy theo Uyên. Chỉ còn lại Bảo và Lan Khánh….
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mình sưu tầm nữa. MỜI CÁC BẠN GHÉ ĐỌC.