5.30 a.m
Nó thức dậy trong tâm trạng vô cùng tốt. Nó bước xuống giường mà một nụ cười vẫn còn hiện hữu trên gương mặt nó. Nó nhớ đến chuyện hôm qua hắn đã mua bánh kem cho nó là nó vui lắm rồi, xem ra hắn cũng biết quan tâm đến người khác. Nó cười tí tét, khẽ hát một bài hát nhẹ nhàng…
Đột nhiên, một cơn đau ặp đến làm nó mất thăng bằng mà ngã ập xuống đất. Nó xiết lấy phần áo nơi ngực trái. Đau quá! Mồ hôi nó rơi ngày một nhiều hơn, tim nó đau quá, đau quá! Nó không biết lý do tại sao. Cơn đau đến nhanh chóng rơi cũng rời đi nhanh chóng, nó đứng dậy, dựa lưng vào tường thở hổn hển. Tại sao đột nhiên tim nó lại đau như vậy? Hình như lúc trước nó cũng đã bị một lần rồi thì phải nhưng cũng đã lâu rồi. Hôm nay, nó nhất định phải đến bác sĩ kiểm tra xem. Nó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống bếp làm đồ ăn sáng cho hắn…
….
6.00 a.m
Hắn thức dậy, bước xuống bếp. Hắn cứ nghĩ đến hôm nay sẽ được gặp gương mặt rạng rỡ của nó là hắn vui lắm rồi. Hắn bước vào bếp, không thấy ai. Hắn ngó quanh, vẫn không thấy ai. Hắn bước đến gần bàn ăn, một mảnh giấy nhỏ nhỏ xinh xinh màu hồng được dáng cẩn thận cạnh những dĩa thức ăn ngon mắt. Hắn cầm mảnh giấy lên:
“ Long vịt, tôi có chuyện bận. Anh ăn sáng ngon miệng nha! Hôm nay, tôi không đến lớp, anh đừng đợi. Chúc anh ngon miệng.
- Lệ Vũ – ”
Hắn nhăn mặt, ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu ăn một mình. Mặt hắn đen như than, chuyện gì mà quan trọng dữ vậy, quan trọng hơn là việc ngồi ăn với hắn sao? Hắn bực bội, ngồi ăn hết đống thức ăn nó nấu trong sự tức giận, vừa ăn hắn vừa thầm nghĩ sẽ xử lý nó như thế nào khi nó về…
Hắn đến lớp trong tâm trạng không hề tốt một chút nào, quăng cái cặp thẳng lên bàn rồi ngồi bắt chéo chân. Uyên và Đức nhìn từ xa đã thấy kì kì, sao hôm nay hắn không đi với nó đã thế tâm trạng hắn lại còn không tốt, lại có chuyện gì à? Uyên và Đức bước đến, ngồi trước mặt hắn, hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao hôm nay mày đi một mình thế? – Đức hỏi.
- Chứ đi với ai? – Hắn lạnh lùng hỏi.
- Vũ đâu? – Uyên hỏi.
- Không biết. – Hắn lạnh lùng nói.
- Sao không biết? Anh ở chung nhà với nó mà. – Uyên nói.
- Ở chung nhà thì sao? – Hắn nói.
- Ở chung nhà thì phải biết rõ hành tung của nhau chứ. – Lần này là Đức.
- Đâu phải là gì của nhau, chỉ đơn giản là ở chung nhà. – Hắn nói.
- Đâu là gì của nhau? Sao hôm nay mày ăn nói kì vậy? – Đức hỏi.
- Kì gì mà kì? – Đột nhiên hắn nổi cáu quát ầm lên.
- Ơ, thằng này. – Đức nói. – Hay thích người ta rồi.
- Làm gì có. – Hắn chối.
- Còn dám nói không có, mặt mày đang hiện lên chữ xạo chà bá kìa. – Đức trêu.
- Thích nó hả? Sao không nói? – Uyên hỏi.
- Ai thèm thích cái đồ heo như cô ta. – Hắn nói.
- Được, thế tao sẽ giới thiệu ghép nó với thằng Bảo, thấy hai đứa đó hợp nhau lắm. – Đức nói.
- Không được. – Hắn hét lên.
- Sao không được? – Đức hỏi. – Hay là không muốn mất.
- Được, tao thích nó thì sao? Nó có thích tao đâu. – Hắn nói.
- Vậy thì nói đi, tôi sẽ giúp. – Uyên nói.
- Giúp được hả? –Hắn vui mừng hỏi.
- Dễ mà. – Uyên nói.
- Mà mày thích nó thiệt hả? – Đức hỏi.
- Hình như là vậy? – Hắn nói.
- Vậy còn bé thì sao? Mày không đợi bé nữa à? – Đức hỏi.
- Bé? Ai vậy? – Uyên hỏi.
Đức không trả lời câu hỏi của Uyên, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Đức. Hắn chỉ im lặng, hắn dựa lưng vào ghế, ngửa mặt lên nhìn trần nhà. Đức khẽ thở dài rồi nắm lấy tay Uyên kéo đi. Nhỏ dù rất không hiểu nhưng vẫn im lặng không hiểu. Còn hắn đang suy nghĩ về bé và nó, hắn đã không còn yêu bé nữa ư, hắn đã yêu nó ư, quên đi bé – người mà hắn đã đợi những năm dài. Hắn quả thật không biết, hắn phải làm sao đây? Đầu hắn đau lắm, bé và nó, hắn ước gì hai người họ là một thì tốt biết mấy…
.....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trang blog của mình có đầy đủ truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.