Sau năm tiết học vất vả, cuối cùng cũng đã đến giờ về. Mọi người mừng rỡ cầm cặp ra về, chỉ có mặt nó là buồn hỉu buồn hiu. Nó tiến đến chỗ cuối lớp cầm cây chổi lên chuẩn bị quét quét dọn dọn thì Uyên đi đến, nở một nụ cười thật tươi hỏi:
- Bạn hiền, bạn có cần mình giúp gì không?
- Thiệt hả? Có chứ, có chứ. – Nó mừng rỡ.
“ Đáng lẽ ra nó phải từ chối chứ! ” – Uyên nghĩ.
- A, đột nhiên tao nhớ ra là có chuyện bận. Tao không phụ mày được. Tao về trước đây. Bye. – Uyên nói rồi vội vã cầm cặp chạy vù đi.
- Ơ, cái con này. Bạn bè mà vậy đó hả? – Nó hét lên.
Cuối cùng, nó cũng đành cầm cây chổi mà quét quét. Trong lớp chẳng còn ai, chỉ còn mình nó ở đó. Nó quét xong sàn nhà lại xóa bảng. Khi tất cả mọi chuyện đã đâu vào đấy, nó ngồi xuống bục giảng ngồi nghỉ một chút. Đột nhiên ở phía cửa xuất hiện một chàng trai đứng dựa vào thành cửa nhìn nó nở một nụ cười nhếch môi hỏi:
- Cô xong chưa?
- Rồi.
- Vậy về?
- Ừm. – Nó đứng dậy định tiến đến cầm lấy cái cặp để chuẩn bị ra về thì…
- Áaaaa – Nó hét lên sợ hãi.
- Cô sao vậy? – Hắn quay lại hỏi.
- Chuột…chuột…chuột kìa. Áaaaaa. – Nó sợ hãi chạy lùi lại phía sau nhưng con chuột vẫn không có ý định buông tha cho nó. Chuột ta cứ chạy theo nó khiến nó sợ hãi mà cứ liên tục chạy.
- Áaaaaa. TRÁNH RA…TRÁNH RA…TRÁNH XA TA RA… - Nó hét ngày càng lớn nhưng chuột ta vẫn không có ý bỏ cuộc.
Hắn bước đến cầm lấy đuôi con chuột đem thả ra cửa sổ. Nó đứng bất động tại chỗ, nó thở hổn hển. Một dòng ký ức đau thương ùa về trong nó.
…
12 năm trước
Khi đó nó chỉ là một cô nhóc 5 tuổi. Nó bị một nhóm người bắt cóc. Họ nhốt nó trong một căn phòng tối đen không có bất kì một ánh sáng nào cả. Nó sợ lắm, sợ lắm, nó liên tục đập cửa kêu:
- Chú ơi, thả cháu ra. Chú ơi, thả cháu ra. Cháu sợ lắm, chú ơi.
Nhưng đáp lại nó chỉ là một khoảng không im lặng, không có bất kì một tiếng động nào cả. Trước mặt nó vẫn chỉ là một màu tối đen như mực. Xung quanh nó chỉ là tiếng của những con chuột, những con gián. Chúng liên tục bò lên người nó, bò khắp nơi…
…
Trở về với hiện tại
Nó vẫn cứ đứng bất động tại chỗ. Người nó run lên bần bật. Hắn bước đến nói với nó:
- Xong rồi. Về thôi.
- … - Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
- Nè, cô bị làm sao vậy? – Hắn vỗ vai nó khiến nó giật mình mà hét lên:
- Áaaaaa
- Nè, cô vừa thôi nha! Làm gì mà hét lên thế hả? – Hắn bực mình.
- Sợ quá…sợ quá…chuột…chuột… - Nó lảm nhảm trong vô thức. Nó ngồi bệt xuống, nước mắt giàn giụa khắp mặt, mồ hôi nhễ nhại.
- Cô làm sao vậy? – Hắn hỏi trong lo lắng.
- Sợ quá…sợ quá… - Nó không trả lời câu hỏi của hắn.
Thấy nó như vậy, hắn tiến đến ôm nó vào lòng, nói:
- Cô đừng sợ, không sao rồi. Không còn gì nữa, có tôi đi mà. – Hắn trấn an nó.
Một phút, hai phút, ba phút lặng lẽ trôi qua… Lúc này nó mới thoát ra được ký ức, nó giật mình và lại hét lên…
- Áaaaaa.
- Có chuyện gì nữa vậy? – Hắn hỏi.
- Anh còn dám nói, sao anh lại ôm tôi thế hả? – Nó nói mà gần như là hét vào mặt hắn.
- Này, là do cô chứ bộ.
- Do tôi, anh đúng là cái đồ lợi dụng, cái đồ lưu manh, cái đồ đáng ghét… - Nó hét lên.
- Này, này. Sao cô thích hét quá vậy hả? Cô cho tôi xin đi, cái lỗ tai của tôi.
- Kệ tôi, tôi hỏi sao anh lại ôm tôi thế hả?
- Thôi, về. Tối rồi. – Hắn không trả lời câu hỏi của nó mà đánh trống lãng sang một bên rồi đứng dậy bỏ đi một mạch.
- Ơ. – Nó ngơ ngác. – Này, này, đợi tôi với. – Nó cầm cặp chạy theo hắn.
Ở một góc nào đó, có một người đang tức. Đã không phá được nó lại còn tạo cơ hội cho hắn và nó nữa chứ.
…
Trên xe, nó cứ liên tục hỏi hắn tại sao lại ôm nó khiến hắn nhức đầu mà hét lên:
- Này, cô ngồi im không được à? Ồn ào quá đấy.
- Ơ, tôi đang hỏi anh đấy. – Nó cãi.
- Tôi nói chẳng có gì cả.
- Không, tôi không tin.
- Không tin là quyền của cô. Chỉ có nhiêu đó.
- Hừ. Không nói thì thôi. – Nó bỉu môi.