Đến được công ty thì Vũ Mi đã hoàn toàn kiệt cạn sức lực. Lưng mỏi, chân đau, nóng bức,...thật là bức chết người mà huhuhu. Cố gắng lết từng bước chân nặng nề vào công ty cho nó kịp giờ làm việc. Tiếng giầy cao gót của cô vì bước chân vừa mệt mỏi nặng nề lại buông thõng mà cứ kêu đốp đốp. Trông cô bây giờ rất rất rất thê thảm, thê thảm như dân chạy nạn đói ấy.
-Vũ Mi! Sao giờ cậu mới tới? Còn 30 giây nữa là vào làm rồi đó nhanh lên với lại cậu chạy cướp hay sao mà trông thê thảm dữ vậy trời.- Một tiếng nói vang lên hóa ra là của Như Băng.
-Mình thật sự rất thê thảm đó cậu biết không hả? Mình phải chen chúc trên cái xe buýt tí xíu mà có tới cả hơn trăm người. Trời thì nóng bức thế này, trong xe nào là mùi mồ hôi, mùi trang điểm rồi cả mùi giày thối của mấy ông nào nữa thật sự làm mình muốn nhảy ra khỏi xe để nôn mà huhuhu Như Băng, mình thật đáng thương huhuhu.- Cô quay đầu ra chỗ Như Băng than trời kêu đất.
-Sao cậu không nói sớm! Nhà cậu ở đâu sau này tớ sẽ tới đón cậu đi làm với điều kiện cậu dậy sớm. Ok?
-ÔI! Bạn của tôi, yêu quá đi mất. Mình quả là đúng đắn khi làm bạn với cậu mà hahaha, thôi mình ra chỗ thang máy đây!
-Ừ! Tạm biệt nha, trưa gặp lại dưới canteen ha.
Hai người tạm biệt rồi mỗi người một ngả rời đi. Tới chỗ thang máy, thấy chưa có ai đi thang máy cô liền ngồi xuống một góc nghỉ ngơi cho khỏe ai ngờ thiếp đi lúc nào không biết cho tới khi...
Cốp! Một tiếng gõ đầu rõ rệt vang lên. Vũ Mi ôm đầu kêu đau vô cùng tức giận kẻ vừa cốc đầu của cô mạnh như vậy liền ngẩng đầu lên quát:
-AI? Ai dám cốc đầu tôi đấy hả? Sống lâu quá rồi giờ muốn chết phải không? Tôi cho toại nguyện...
-Cô yên tâm tôi sống chưa có lâu nên còn yêu đời lắm ngược lại cô ngủ thế này là muốn đuổi việc phải không đây?- Người nào đó nói.
-Chính Thiên? Lại là tên hỗn đản nhà anh sao?
-Đúng là tôi đó. sao nào? Rốt cuộc cô có định đưa tôi đi lên tầng thượng không hả?
-Hả? Ừ, vậy hả, đi thôi.
Cô đứng lên rồi đưa hắn lên tầng 30 sau đó trở lại tầng 1. Chưa được 30" hắn ta đã trở lại chỗ thang máy nói cô đưa hắn lên tầng 25. Cô đưa hắn ta lên rồi lại trở về dưới, lần này thì 1 tiếng sau anh ta mới xuất hiện nhưng lại đi lên tầng 27 báo hại cô lại phải hoạt động lần nữa. Cô đi lên đi xuống cả 3 lần rồi mệt chết đi được. Vừa ngồi xuống chợp mắt được 15" thì
-Đưa tôi lên tầng 10, mau lên!
-Anh có điên không thế? Đi gì mà lắm vậy hả? Chưa tới 3 tiếng đồng hồ mà anh đi thang máy những 4 lần là sao? ANh đi thang máy gì mà lắm thế!!- Cô hét lên.
-Rốt cuộc cô có đưa tôi đi không? 5 phút nữa tôi có cuộc họp nếu muộn cô hoàn toàn chịu trách nhiệm nha. Thông báo là có thể bị đuổi việc đó!!- Chính Thiên thản nhiên nói.
-Đi thì đi, mau lên.- Rốt cuộc cô vẫn phải đưa hắn đi dù sao mệt một chút còn hơn bị đuổi việc a. haizzz....tưởng trực thang máy mà sướng à? Còn khổ gấp mấy lần nữa ấy chứ. Thảo nào mà cho nghỉ sớm, nếu làm thêm vài tiếng đảm bảo công ty này toàn người điên hết rồi...