Vân Chính Thiên ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
-Mời vào!-Hắn nói.
Một người đàn ông trung niên đi vào trên tay cầm theo 1 tập tài liệu khá dày cung kính chào hỏi hắn rồi đưa cho hắn tập tài liệu trên ta mình:
-Giám đốc đây là toàn bộ tài liệu liên quan tới cô gái mà người cần điều tra.
-Ừm, ngươi lui đi
-Dạ
Chính Thiên mở tập tài liệu dày đó ra. Trên tập tài liệu là hình ảnh của một cô gái trẻ với nụ cười tươi tắn trông rất hoạt bát năng động. Bên cạnh ảnh là thông tin cá nhân của cô gái ấy. Tên cô là Hương Vũ Mi 21 tuổi tốt nghiệp đại học kinh doanh hạng A là cô gái luôn vui vẻ hoạt bát được nhiều người yêu thích Vũ Mi còn rất thích nói móc người khác nữa chứ. Đọc đến đây Thiên chợt nhếch mép, thật thú vị. Lật sang trang tài liệu tiếp theo Thiên trầm sắc mặt xuống, những thông tin ở đây điều tra hoàn toàn chính xác về cả thân phận, gia đình, thông tin một cách chi tiết và cả những thông tin ít người biết nên những gì trên này là thật rồi. Trên trang giấy đó viết...(viết gì nè? Về sau sẽ rõ)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vũ Mi tung tăng chạy nhảy trên đường, nhìn đồng hồ mới có 3 rưỡi còn rất sớm cô liền nảy ra ý định vào rạp xem phim. Nghĩ ra làm cô bước váo một rạp phim nhỏ cách đó không xa lắm. Trong rạp phim đang chiếu 1 bộ phim tình cảm khá hay nên nhiều người cũng tới đây xem. Cô phải tìm mãi mới đc 1 chỗ trồng phía xa, đang tính ngồi xuống thì có 1 người khác cũng định ngồi. Hai người va vào nhau, lúc nhìn lên thì lại là người quen cũ:
-Là cô- Cả 2 đồng thanh nói
-Cô là cô gái dở hơi trên đường?-Vũ Mi hỏi theo cái kiểu khẳng định.
-Còn cô là cô gái xấu xa đó?- Cô gái kia cũng hỏi lại như vậy.
-Cô nói ai xấu xa?- Cô tức giận.
-Là cô đó, mau tránh ra cho tôi ngồi, chỗ này tôi thấy trước rôi.- Cô gái kia nói.
-Ai nói cô thấy trước bằng chứng đâu? Tôi mới là người thấy trước!
-Thế bằng chứng của cô đâu mà nói?
Hai người cứ thế cãi nhau mà không để ý tới những người đang xem phim lại bị hai người che khuất. Rồi đột nhiên, bảo vệ từ đâu chạy tới không nói không hỏi cầm áo xách hai cô ra ngoài rồi thả trước cửa rạp đóng cửa ầm một cái không thương không tiếc. Đường phố mặc dù tấp nập nhưng vỉa hè nơi hai cô đang đứng lại vắng tanh không có tới 1 cái bóng ma nào. Hai người đứng đó gió thổi bụi bay cuồn cuộn. Mái tóc của hai người theo lá khô và bụi đường vi vu trong gió, bộ quần áo của cô gái kia thì theo mốt thời trang bây giờ áo trễ vai quần thì rách chỗ này chỗ kia, còn của Vũ Mi thì bạc màu sờn cũ nhìn như 2 đứa ăn mày chính hiệu ấy chứ. Bất chợt không hẹn mà cùng quay ra nhìn nhau tầm 5 giây rồi sau đó:
-AHAHAHA.....HAHAHA- Cả hai phát ra tiếng cười man rợ hù dọa người qua đường nhìn 2 người với ánh mắt như tránh bệnh dịch vậy. Rồi hai người cùng nhau đi vào 1 quán cà phê uống 1 cốc nói chuyện:
-Nè cô tên gì tôi tên Lâm Như Băng.-Cô gái kia lên tiếng trước.
-Tôi là Hương Vũ Mi a mà cô có thấy chúng ta khá hợp nhau không?
-Ừm! Tôi cũng thấy vậy đó. Chúng ta làm bạn nhé không đánh không quen mà hihi.-Như Băng nói.
-Được thôi mình cũng nghĩ vậy đấy. Tên cậu là Lâm Như Băng đúng không? Thật không hiểu nổi cha mẹ cậu nghĩ sao mà lại đặt tên cậu như thế cơ chứ chả hợp tý gì!- Cô nói.
-Mình chả biết đâu, chắc bố mẹ thích vậy thôi. Hôm đó cậu đi đâu thế?
-Mình đi tuyển vào công ty The World đó cậu thì sao?
-Vũ Mi, mình cũng vậy a thật trùng hợp nhỉ?
-Nhưng đâu phải đi hướng đó đâu?
-Tại mình quên đồ thôi ấy mà hihi- Như Băng gãi đầu cười hì hì nó với Vũ Mi.-Thế cậu thi tuyển được gì rồi mình làm ở phòng kế toán a.
-Cậu nhắc lại làm mình càng tức. Không hiểu sao lúc mình vào phỏng vấn bọn họ chẳng nói chẳng rằng phán ngay mình bị loại nha. Nếu ko phải mình phàn nàn chắc đã bị đuổi lâu rồi. Bây giờ mình rõ ràng là sinh viên tót nghiệp hạng A của trường kinh doanh lại đi làm nhân viên trực thang máy nè.-Vũ Mi ấm ức phàn nàn với Như Băng.
-Hahaha...-Như băng bật cười rạng rỡ.
-Vậy mà cậu còn cười được- Vũ Mi tức giận
-Xin lỗi xin lỗi nha haha..mình nhịn ko được!
Cả buổi hôm đó 2 người ngồi tán dóc bao nhiêu lâu tới tận 5 rưỡi mới tạm biệt nhau ra về. Hai người vô cùng hợp tính nhau nha. Vũ Mi cô hôm nay tâm trạng rất tốt nên về nhà vẫn cứ cười mãi như đứt dây thần kinh vậy a làm mẹ cô khó hiểu nhìn cô nhưng rồi mỉm cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục nấu ăn. Lúc ngồi vào bàn ăn Vũ Mi theo thói quen nhìn quanh một lượt nhưng rồi lại xuất hiện sự thất vọng trong đôi mắt đen của cô:
-Mẹ ơi! Hôm nay vẫn thế sao?
-Ừm- Mẹ cô chỉ gật nhẹ đầu với cô.
Bữa cơm diễn ra rất nhanh chóng, nó dường như khá khó chịu và bí bức thi thoảng cô và mẹ lại nói điều gì đó để xua tan không khí nhưng rất nhanh nó lại trở về quỹ đạo cũ thôi. Ăn cơm xong cô phụ giúp mẹ dọn dẹp rồi chạy lên phòng của mình. Cô nhảy vào trong chăn cuộn tròn lại một lúc rồi ló đầu ra nhìn bầu trời đen huyền ảo lấp lánh đầy sao không có 1 bóng mây che khuất thầm nghĩ” Các người được ở chung thật vui vẻ ước gì ta cũng vậy” ( t/g: Đố mọi người bít là sao nha cmn bên dưới nhé, dễ mà đúng không?^_^). Cô nằm xuống gối nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay trên khóe mắt còn vệ nước nho nhỏ không rõ ràng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng Hôm sau.
Reng....Reng....Reng
Chiếc đồng hồ nhỏ nhắn xinh xắn, duyên dáng kêu vang mong sao có thể đánh thức cô chủ thân yêu của mình dậy. Lần này nó không phải kêu nhiều chỉ cần 3 tiếng phát ra thôi à. Đồng hồ thân yêu vội vui mừng hôm nay cô chủ tiến bộ rồi a nào ngờ nó nhanh chóng phải chôn sâu ý nghĩ đó xuống dưới lòng đất. Một bàn tay từ trong chiếc chăn ấm áp vươn ra ngoài nắm lấy đồng hồ thẳng tay ném nó vào bức tường kia. Chỉ đơn giản 1 tiếng choang mà thôi nhưng nó đã dừng đc sự quấy nhiễu buổi sáng mà ngủ ngon. Nào ngờ chưa được 3 phút thì tiếng ầm từ đâu vang lên như tiếng chảo va chạm bên ngoài mãi không dừng làm cô bức bối hét lên:
-Con chó nào đem chảo lên phòng bà gõ đấy hả có tin bà hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà mày không hả?
-Tin chứ! nhưng mà phải hỏi thăm bản thân trước đấy nhé vì cũng nằm trong con cháu của 18 đời tổ tông mà.
Chêt! Là mẹ. Trong lòng Vũ Mi thầm than khổ lần nào cũng vậy sao không thể dậy sớm chứ lần này mẹ ở ngoài cửa rồi xong đời mất thôi. Cô vội lên tiếng:
-Mẹ thân yêu mẹ cứ đùa mãi thế con nào dám đâu hahaha...
Rồi cô dậy vscn mặc quần áo đi dày dép cầm theo cái túi nhỏ chạy xuống nhà ăn sáng chuẩn bị đi làm thôi. Một ngày mới lại bắt đầu.