Haizzz...Một lần nữa, ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay không phải ngày nắng đẹp mà thay vào đó là một ngày mưa rào sấm chớp. Trời mây xám xịt, không còn nghe thấy tiếng chim hót như mọi khi, dưới đường xe cộ vẫn đi lại tấp nập làm nước bắn tung tóe lên vỉa hè. Nhưng....có thế mới biết, cho dù trời là xấu hay đẹp là đen hay trắng thì cũng chả ảnh hưởng tới mộng đẹp của Vũ Mi đây. Nhìn thì biết, hờ hờ, kiểu này chắc đang ăn tiệc hay cái gì trong mơ đây mà. Chăn thì trời ơi, khổ thân nó đã bị ném tới tận khu du lịch sala hưởng thọ ùi, 1 chân thì nghỉ mát dưới sàn đá bằng phẳng dịu lạnh rất SẢNG KHOÁI nha. Còn cái chân kia lại lười biếng ở lại trên giường ngủ và vô cùng vinh hạnh được kê lên Chiếc gối hello kitty (con này có khả năng cuồng hello kitty nha) của Vũ Mi. Đương nhiên nhân vật chính của chúng ta là Hương Vũ Mi đây cũng thoải mái không kém. Khi ngủ còn phát ra mấy tiếng cười duyên đến man rợ mà có vẻ trong mơ cô được ăn gì ngon lắm á từ miệng còn có.....nước miếng chảy ra nha hahaha...Làm sao khung cảnh này có thể"ĐẸP" đến thế cơ chứ đẹp như bãi chiến trường a. Tự dưng đang ngủ ngon thì:
-Vũ Mi! Vũ Mi! Mày có dậy không đấy hả, muộn làm tới nơi rồi kia kìa, dậy, dậy mau cho tao!
-Mẹ ơi! Cho con ngủ...OÁP..thêm tý nữa đi, 5 phút thôi mà.- Vũ Mi ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
-Tao mà là mẹ mày thì mày chết lâu rồi con ạ, có dậy không thì bảo,thôi mày muộn thì muộn nha, tao đi làm trước đây, mai nếu mày còn thế này thì vĩnh biệt cái xuất được đón đi làm nha!- Người ngoài cửa tựa hồ đã tức muốn thổ huyết a!
"Nó không phải mẹ thì là ai nhỉ? Ai ở nhà mình giờ này chứ! Sao lại đi làm trước nhỉ? Đi làm trước? Chết rồi Như Băng!" Vũ Mi vừa ngủ vừa nghĩ rồi giật mình suýt đứt ruột gan. Chết tôi rồi! Con Băng nó đi trước rồi, làm sao giờ! Chả nhẽ đi bus sao? Mà mình sợ xe bus lắm rồi, nhưng thế thì đi bộ à? Trời mưa thế này cơ mà, huhuhu, ngủ nướng quả là thảm họa a, mà...MẤY GIỜ RỒI! Vũ Mi vồ lấy cái đồng hồ như vồ bảo vật, nhìn tới nhìn lui rồi thở dài nhẹ nhõm:
-May, may quá! Mới có 6 giờ, thế mà con Như Băng đúng là quân phiền phức mà, thoải mái đê.
Thế là cô cứ bình tĩnh làm từng việc, vscn, ăn sáng và lên đường đi bộ tới công ty. Trên đường tới Công ty Vũ Mi cứ nhìn trời nhìn đất nhìn mây, tóm lại không nhìn đường, đi trong vô thức đâm vào đâu cũng mặc kệ vì nó vốn dĩ chả đâm vào đâu cả!
-Sao trời âm u thế nhỉ! Chán thật, con Như Băng tàn nhẫn!- Cô oán trách cả ông trời, lẫn con bạn thân.
đột nhiên một chiếc xe chạy qua cô làm bắn nước tung tóe lên suýt chút dính vào người Vũ Mi, cô tức giận liền cầm viên đã chuẩn xác ném đốp vào cửa kính cái xe kia. Chiếc xe dừng lại, cô liền chạy đến chỗ đó mắng người:
-Này! Tên kia! Đi đường cho cẩn thận vào, trời đã mưa, đường đã ướt lại còn phóng nhanh, nhỡ đâu làm ướt hết quần áo người ta thì sao? Tôi yêu cầu nhận được phí tổn thất tinh thần và thể chất! (t/g: *Té ghế* Chị ơi, tranh thủ vừa thôi chứ!)
Chiếc xe dần dần hạ kính xuống cô mới nhìn rõ người ở bên trong. Mà lạ nhỉ, cửa kính vừa mở, một luồng khí lạnh liền tràn ra ngoài như ở bắc cực ý xe này bật máy lạnh sao? (không có, khí từ người ảnh đó đó) Trời này còn bật? Đúng là điên hết cỡ nói! Khoan! Tên này chẳng phải là....CEO! Tên hỗn đản Vân Chính Thiên bắt mình dọn vs sao? Á À được lắm! Hôm nay bà bắt đền đúng người rồi hehe.
-Cô cần đền bù thiệt hại về tinh thần lẫn thể chất?- Chính THiên ko thèm liếc mắt Vũ Mi hỏi.
-Đúng đó! Có đền không?- Cô hỏi lại.
-Được thôi! Coi như đền bù, lên xe đi! Tôi chở cô đến công ty.- Chính Thiên nói thản nhiên.
"Hắn tốt bụng vậy sao? Hay hắn có ý đồ với mình" Một ý nghĩ nổi lên trong đầu Vũ Mi.
-Này anh đừng có ý đồ gì với tôi đó nhá! Tôi cảnh cáo a đấy!
Chính Thiên nghe vậy cũng giật giật khóe miệng, tự mãn thật!
-Cô về lấy gương soi lại đi, dáng người như thế mà muốn tôi có hứng thú hả? Không bao giờ! Tôi chỉ đơn giản là đền bù cho cô thôi!- Thiên ca ca lên tiếng làm tan nát cõi lòng mỏng manh của Vũ Mi. Hại cô mặt đỏ tới mang tai.
Mở cửa xe định trèo lên thì nghe thấy tiếng nói rất chi là nhỏ của Chính Thiên:
-Tôi sẽ đền bù cho cô nhưng không phải bây giờ, cứ tiếp tục đi bộ cho khỏe ha!
Rồi chiếc xe vèo cái phóng đi để lại Vũ Mi vẫn trong tư thế giơ một chân chuẩn bị bước lên giữa đường phố nhộn nhịp làm cô một lần nữa mặt đỏ chót như quả cà chua. Mà vừa rồi chiếc xe đang đứng ở vũng nước nên lúc chạy đi đã.....làm nước bắn sạch sẽ lên người Vũ Mi, trông cô bây giờ tuyệt đối không sai sót là kẻ điên ra cửa quên uống thuốc, mấy người qua đường nhìn cô cứ khúc khích cười thầm làm cô cáng xấu hổ, lúc này mặt cô nóng hơn lửa tựa hồ có thể rán trứng được rồi. Tức giận nhìn theo hướng cái xe kia vừa đi bằng ánh mắt hận ko thể phân thây triệu mảnh, trong lòng của cô đang đập bàn, đập ghế, ném bát, ném đĩa la hét tùm lum chửi rủa Chính Thiên ca thân mến. Nhìn đồng hồ đã sắp vào làm không kịp về thay quần áo, Vũ Mi đành ngậm ngùi cắn răng mà vác bộ dạng quên chưa đi khám của mình tới công ty mà lòng đau như cắt. Cô thề, nếu để cô gặp lại tên chó chết Vân Chính Thiên thì cô sẽ cầm dao xẻ thịt hắn nấu canh xương hầm bí đao mà ăn (t/g: Trời ơi! Ai đó làm ơn cho tôi biết đó ko phải con gái tôi đi mà, con gái tôi đâu có ác thế chứ, sao nó nỡ lòng nào xẻ thịt con trai của ta chớ) huhu
END