Cô Gái Băng Tuyết (Ice Snow Girl)

Chương 51




Cả người nó đè lên hắn. hắn cuống quýt nhìn cái tay chảy máu ròng ròng của nó thì xót xa muốn mau mau băng lại cho nó. Nhưng nó nằm dài trên người hắn làm hắn ko thể nào ngồi dậy được. đang luống cuống thì mon tỉnh dậy liền bước xuống

-Ai đó? – mon dụi dụi mắt

-Mon ? tỉnh rồi hả ? mau đỡ kim dậy dùm tôi. Tay cô ấy chảy máu nhìu quá kìa !

-Hả ? ừ..ừ…

mon vội cuống quýt lên làm theo vừa lo cho nó vừa ngạc nhiên, tự hỏi ko biết có phải ken thật ko. Vì nhìn hắn thật…chẳng giống hắn tí nào. Chắc trời nóng quá cái tảng băng trong người hắn tan luôn gòi. Tại trời nóng hay tại…ai kia đây… ^ ^

sau khi 2 người hì lên hục xuống cãi nhau mấy bận ròi thì cũng đã băng được cái tay của nó. Lúc đó thì nó mất cả lít máu gòi ^ ^

-Giờ sao ?

-để tôi đem cô ấy lên phòng – hắn nói rồi bế nó lên trên phòng nhe nhàng đặt xuống giường. Và ngồi xuống kế bên nhìn nó. Lúc nãy hắn cũng chính là người bế mon lên phòng, nhưng…hắn ko cảm thấy gì hết, còn bây giờ….

Dang mê mẩn nhìn nó thì diện thoại reo lên làm hắn giựt mình

-mẹ ? – hắn trả lời điện thoại

-con đang đi chơi hả - mẹ hắn hỏi

-v…vâng

-vậy khi nào về ? có ăn tối ở nhà ko ?

-ơ…thật ra…tối…tối nay con sẽ ko về nhà !

-hả ? vậy con ở đâu ? nhà Jen hả ?

-k…ko ạ. Một người….bạn khác

-ừm cũng được thôi. Vậy chúc con chơi vui vẻ nhé ?

-vâng

cúp máy. Hắn thở dài. Tự nhiên có chút gì đó trong lòng. Ba hắn mất. giờ chỉ còn có mẹ và hắn. đêm nay… trong ngôi nhà to lớn, trống trải và lạnh lẽo đó, mẹ hắn,…sẽ ở nhà…một mình….hắn thấy hơi hối hận. nhưng hắn lại ko muốn rời xa nó. Tại sao…hắn cứ muốn nhìn nó mãi….

Hắn tiến lại gần. cầm bàn tay nó lên, hôn nhẹ. Ngay lập tức có tiếng mở cửa và tiếng cười ha hả…của mon

-a ha ! bắt quả tang ngen…

-g…gì ?

-he he ? anh thích cậu ấy phải ko… ha ha ha…tôi vừa thấy anh ….ha ha

-Cô đứng ở cửa nãy giờ sao ? đồ nhiều chuyện !

-Gì chứ…. Chẳng qua là tôi thăm bạn tôi, và tình cờ phát hiện…. ha ha ha – mon cười thỏa mãn. 1 lát sau nhận ra mình có hơi …mất hình tượng con gái, nhỏ vội đứng nghiêm chỉnh lại, hắng giọng rồi nói

-- tối rồi. anh ko về nhà sao ?

-Tôi..tôi muốn…

-A ! tôi hỉu. anh muốn ở lại chăm sóc kim chứ gì ? he he

-K…ko…chỉ là…

-He he. Tôi hỉu mà. Thế tôi ra ngoài nhé? Trả lại ko gian riêng tư cho anh và cậu ấy? hi hi chúc hạnh phúc nhé! Hè hè

-Cô… - hắn đỏ mặt

-Mon tính ra ngoài thì lập tức quay đầu lại, vừa nói vừa lườm hắn: anh đừng có giở trò đen tối với cậu ấy. nếu anh làm gì tôi xử anh đấy !

-Cô…cô nói gì thế hả! tất nhiên là tôi ko…

-Hì – mon cười rối đóng cửa ra ngoài. Hắn thở phào ngồi phịch xuống giường nó. Nó mở mắt dậy

-Ơ….

-E…em tỉnh rồi ha

-ừm – nó ngồi dậy

-em có đau ở đâu ko?

-Ko…ko…- nó nhìn lại vết thương trên tay nó

-Tôi và mon đã băng lại cho em đấy. em bị ngất vì mất quá nhìu máu

-Cảm ơn – nó bước xuống giường

-Em khỏe hẳn chưa?

-Rồi

-Nó đứng dậy nhưng bị ngã và may là hắn đã đỡ nó. Hắn ôm nó vào

-Này….em chưa khỏe đâu, nằm xuống đi!

-Nhưng tôi đói bụng!

-Hả? thôi được rồi. tôi sẽ dẫn em xuống dưới

Hắn dìu nó xuống cầu thang nhưng vừa đi mấy bậc nó đã muốn té nên hắn bực mình quá bế ngang nó rồi “ bưng” nó xuống cầu thang luôn mặc cho nó đánh bịch bịch vào ngực hắn

-Aaaaaaaaaaaaa bỏ tôi xuống bỏ tôi xuống!

-Rồi. được chưa? Em thật hung dữ. – hắn thả nó xuống và nhìn nó

-Chà chà. Hai người tình cảm dữ hen. – mon cười châm chọc

-Nín đi – nó nhìn mon ánh mắt đe dọa

-Hì. Thôi được rồi… mà trận đấu sao òi? Thắng hay thua?

-Thắng. mày nấu cơm chưa tao đói bụng

-Rồi. bữa nay ăn bò nhúng giấm. tao sẽ bổ sung lại máu cho mày

-Ưm. Ngon đấy. thank you nhé

-Được rồi. ngồi xuống ăn đi

-Mon dẫn 2 người lại rồi ấn xuống ghế. Nhưng khi mon quay đi thì nó vội đứng lên

-Em đi đâu? – hắn lo lắng hỏi nó

-Xuống phụ mon. cậu ấy ko phải osin

-Vậy. ngồi xuống đi anh sẽ đi phụ mon cho. Em chưa khỏe hẳn mà

-Anh thích thì cứ xuống phụ cậu ấy. nhưng tôi phải xuống

-Haizzz. Em xuống thì làm được gì? chân em đi ko vững nữa mà. Ngồi im đó đi

Cuối cùng thì công chúa bướng bỉnh của chúng ta cũng phải chịu thua trước hoàng tử và ngồi im trên bàn

………30 phút sau…………….

-Ngon quá. Mày đi thi đầu bếp được đó – nó cười

-Giỡn quài má ơi

-Tao nói thiệt mà. Mày nấu ăn ngon lắm đó

-Xem ra ở nhà em nói nhiều nhỉ? – hắn xen vào

-Lien quan à? Mà tối rồi anh ko về nhà hả?

-Ơ…thì… - hắn gãi đầu gãi tai

-He he. Anh ta muốn ở lại để chăm..ưm….ưm…. – mon đang nói ngon lành với ánh mắt nham hiểm nhìn hắn thì bị hắn bịt miệng lại

-Hì. Ko có gì đâu. Thôi bây giờ anh về hén? – hắn cười

-Ô. ‘Anh’ luôn ha. Ngọt ngào dữ ha?

-Nín. – hắn lườm nhỏ cháy áo

-He he. Được ròi anh về đi. Đừng có lườm tôi nếu ko tôi sẽ nói bí mật của anh lúc nãy đấy - Mon

-Bí mật gì…chứ? – hắn lúng túng

-Ô. Anh quên rồi sao? Vậy tôi kể lại nhé? Lúc nãy trong phòng kim…

-Thôi thôi! Được rồi tôi biết rồi. tôi đi về đây!

-ừm. thế thì tốt - nhỏ cười bí hiểm còn nó thì chả hỉu gì

……………………………………………

Tối

Trong phòng nó

-sao? Mày kể đi. Lúc chiều mày với Ken đi đâu thế?

-Đi chơi thôi

-À thế hả…phải ko đó.. – mon cười

-Th…thật mà !

-Thôi đi cô. Ta biết cô có chuyện gì rồi nè ! hè hè

-Có gì đâu ?

-Sao ? hắn có nói gì với mày ko ? hả … hè hè

-Mày cười nhìn cái mặt nham hiểm quá. Thì hắn nói hắn thich tao. Vậy thôi

-OMG! Nhanh thế à? Thế mày nói gì?

-Nói gì là nói gì?

-Mày trả lời hắn chưa ?

-Tao chưa nói gì hết. trời nắng quá nên tao bị ngất rồi hắn đưa tao về nhà hắn và….. – nó nói và chợt bịt miệng mình lại

-He he. Moi thêm được 1 cái. Mày tới nhà hắn rồi hả? hè hè

-Thì sao chứ?

-Hè hè. Đâu sao? Mà mày có thích hắn ko?

-Ko biết

-Ô. Ko biết cơ đấy?

-Sao chứ. Tao ko biết

-Lần trước tao hỏi mày dứt khoát trả lời ko. Còn bây giờ thì lại ko biết….he he

-Ta mệt mi quá. Thế mi và tên Jen sao gòi?

-Có sao đâu? Thoy tao về phòng nghen! – nhỏ lật đật chạy về phòng

-Ê ê. Hừ! Sợ bị mình tra khảo chứ gì!

Điện thoại nó hiện lên một tin nhắn

“ hi. Chúc em ngủ ngon. Nhớ suy nghĩ về câu trả lời cho anh nhé?”

“ trả lời gì? “ – nó ngu ngơ nhắn lại. đại ngốc mà!

“hả? quên rồi hả? vậy thì…thôi. Mà sao em khóc vậy? “

“ hả? tôi đâu có khóc? Điên à?”

“ anh hỏi sao lúc ở nhà anh em khóc đó”

“à. Tại trời nóng quá nên mới khóc”

“hả?”

“ ờ. Vậy đó. Mà anh làm ơn đừng có anh anh em em nữa đi.”

“why?”

“ tôi ko thích”

“nhưng anh thích”

“nhưng tôi ko thích”

“ nhưng anh thích”

“ mệt quá. Bye”

“ giận à?”

‘ ‘ ko’’

‘ ‘ hì. G9. Mai gặp em’’

‘ ‘ whatever !’’ – ( sao cũng được)

Kết thúc cuộc đối thoại, nó thở dài. Nó ko biết trả lời hắn như thế nào đây. Nó ko biết mình có thích hắn ko nữa? chắc là ko. Nhưng…. Thôi tốt nhất là giả vờ quên chuyện đó đi vậy. haizzz. Một ngày dài….

……………………………………………………..

Sorry các pạn. chap này hơi chán đúng hong. Mình xin lỗi. mình sẽ cố gắng chap tiếp theo nhá! Pái pai ^ . ^