Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 93: Kết thúc 3




Ngôi trường cấp ba vốn dĩ rất bình yên mỗi ngày, nó không phải là một ngôi trường sang trọng hay là danh giá gì, chỉ là một ngôi trường tầm thường mà thôi, tất cả đều do Hồng Nhi sắp đặc, cô muốn rằng con gái cưng của cô sẽ được trải qua những ngày tháng đi học thật yên bình, có những người bạn thật bình thường, ở nơi ngôi trường bình dân đó An Nhiên có thể học được không những là tình thương người mà còn có những người bạn không khoe khoang, không ỷ lại gia đình đó cũng là cách dạy của Hồng Nhi.

Hồng Nhi không muốn con mình học cách đua đòi của một vị tiểu thư gia đình danh giá, cô muốn An Nhiên phải biết quý trọng những gì mình đang có, hòa nhập với những người bạn cực kì bình thường.

Người con trai đứng trước chiếc siêu xe kia ánh mắt thâm túy, đầy sự băng lạnh, dù rằng Nghiêm Tuấn có hay trêu đùa con gái nhưng thật sự ra cậu ta chỉ trêu đùa với những đứa con gái tự cho mình là thiên kim là cao quý ỷ vào gia đình mà vênh mặt với đời. Nó cũng là thú vui của cậu ta, như là muốn lợi dụng rồi bỏ và dạy cho các vị thiên kim đó một bài học.

Trước khi về Thượng Hải với Phúc Khôi, cậu ta cũng biết sơ về An Nhiên, cậu cũng đã từng liệt kê An Nhiên cũng sẽ giống như những đứa con gái khác, sẽ rất kênh kiệu, rất hất mặt bất cần đời, và sẽ dễ dàng si mê anh. Nhưng có lẽ giây phút đầy tiên gặp được An Nhiên thì Nghiêm Tuấn đã phải có một suy nghĩ khác, cô gái bé nhỏ này lại coi anh như một người rất bình thường những việc cần nói cần kêu thì thôi còn ngoài ra An Nhiên chưa kề có một cử chỉ hay một ý định nào muốn gặp riêng, nói riêng và tỏ vẻ tình tứ với Nghiêm Tuấn điều này làm cho anh rất ấn tượng với cô. Có khi anh cố tình bày trận ra để cô phải sập bẫy nhưng lại không nghĩ rằng cô lại chẳng bao giờ để hắn vào mắt của mình. Trong lòng Nghiêm Tuấn có chút mâu thuẩn từ lúc đó.

Cầm hộp cơm của An Nhiên, bình thản sải những bước chân đầy mãnh mẻ, dáng người của những vị lãnh đạo tài năng.

Reng reng reng reng. À đó là tiếng chuông báo hiệu giờ nghĩ trưa.

Rất nhanh, những tiếng la hét vang lên khắp sân trường, Những cô bé gái chạy ra lan can hò reo rất lớn một mỹ nam đang đi trong sân trường của mình, thật là một cảnh tượng ngàn năm có một lần đó nha.

Sân trường bắt đầu đông dần, nhưng chỉ đông ngay chỗ của Nghiêm Tuấn đứng, các nữ sinh bao vay lấy anh thật rất kinh khủng, cứ hò reo, lấy điện thoại ra chụp hình này nọ. Nghiêm Tuấn đứng yên một chỗ, hình như đang cố gắng định vị xem cô gái mình cần tìm đang ở đâu, cũng nghĩ rằng cô mà nghe có mỹ nam đế trường thì cũng sẽ chạy ra giống như bọn nữ quái này nhưng nhìn hoài chẳn thấy.

Ánh mắt của Nghiêm Tuấn bắt đầu tập trung vào một cô bé, đang dùng ánh mắt say đấm nhìn anh, xưa nay anh chỉ chọc ghẹo những cô gái nhỏ hơn anh 2-3 tuổi thôi những cô bé này còn quá nhỏ xem ra nếu mà anh chọc ghẹo thì được gọi là Sói Già rồi, mà cũng là lần đầu tiên xem ra cũng rất thú vị ; anh không ngần ngại bước thẳng về phía cô bé tay trái vẫn còn nắm lấy hộp cơm, tay phải thì bỏ vào túi quần rất nhẹ từng bước, ánh mắt có ý cười miệng cho ra một nụ hoa.

_ Tiểu muội! Anh có thể hỏi em một chuyện được không?! - Mỹ nam kế, nhẹ nhàng thôi mà lòi mọi việc.

_ DẠ DẠ. - Cô bé gật đầu như điên, miệng không ngừng một chữ " Dạ " liên hồi

_ Em có bé bạn nào lên Viên Phúc An Nhiên không? - Tiếp câu của Nghiêm Tuấn.

_ DẠ em biết - Giọng nói này không phải là cô bé anh hỏi mà là cô bé đứng kế bên.

Anh liết sang bảng tên à thì ra cô bé anh hỏi nhỏ hơn tiểu yêu kia 1 tuổi còn cô bé này lại cùng tuổi, cùng tuổi cùng khối chắc chắn sẽ biết thôi.

_ Vậy! Em có thể dẫn anh đi đến chỗ bạn ấy được không? Anh là người nhà của bạn ấy - Nụ hoa vẫn còn trên mặt của Nghiêm Tuấn, như một thuật thôi miên.

_ DẠ.....! Anh theo em - Cô bé kia như trúng một tờ vé số độc đắc, không khỏi hò reo trong đầu.

Tiếp bước sau lưng cô bé kia, Nghiêm Tuấn mắt nhìn quan sát từng phòng học, từng cửa sổ, từng lan can nơi An Nhiên được học, đôi mày đẹp của anh có phần nhíu lại khó hiểu. Cô bé dẫn đi đằng trước rất cung kính, cô bé không dám đi nhanh, vừa đi tay vừa chỉ hướng cho anh phải quẹo khúc nào phải đi thẳng ở đâu, nhưng Nghiêm Tuấn lúc này chỉ biết đi theo còn việc cô bé kia đang nói gì thì anh không hề nghe.

Đi theo sau cô bé gái tới ngã 3 quẹo phải, vừa quẹo cô bé đụng phải giáo viên của mình, đồ trên tay giáo viên đỗ xuống, cô bé có phần lúng túng, cuối đầu xin lỗi nhiều lần vẻ rất xấu hổ trước mặt anh.

Người thấy giáo không nói gì chỉ ngồi xuống nhặc mấy thứ bị rơi sau đó đứng lên vỗ nhẹ đầu của cô bé ý trách rằng " Lần sau cẩn thận " sau rồi ánh mắt của thầy mới dời đến người thanh niên đang đứng sau lưng cô bé.

_ Tiểu Vân! Đây là ai? - Giọng nói trầm ổn, rất ấm của thầy giáo phát lên. Xem ra độ tuổi của hai người cũng có thể gọi là ngang bằng.

_Dạ! Đây là người nhà của An Nhiên đó thầy, anh ấy muốn đưa đồ cho bạn ấy nên em dẫn anh ấy đến phòng học của mình - Cô bé ngây ngô kể sự tình với thầy giáo.

_ Chào anh! Tôi là chủ nhiệm của An Nhiêm, trường học có quy định trong giờ không cho người lạ vào, nếu anh muốn gửi gì cho An Nhiên anh có thể đưa cho tôi, tôi sẽ đưa lại cho cô bé - Thầy giáo có vẻ kiên quyết không cho Nghiêm Tuấn gặp An Nhiên.

_ Tôi là bạn của anh trai An Nhiên! Tôi đến để đưa cơm hộp cho cô bé, và có vài việc cần nói với cô bé, mong thầy cho tôi được gặp cô bé - Nghiêm Tuấn không cần giả vờ cũng chẳng cần sợ một ai, anh cứ nói sự thật.

Màn này diễn ra trước mắt một cô nhóc 14 tuổi, một người là thầy giáo hot nhất của trường, một người là soái ca từa tìm tới trường, Dù câu chuyện và người họ kể không phải nói đến cô nhưng nó làm cô rất hạnh phúc có thể gọi một sự ảo tưởng cực độ của cô bé mới lớn.

Nghiêm Tuấn không phải vì thế mà chịu thua, ánh mắt sâu của anh nhìn người thầy trách nhiệm đẹp mã kia một hồi rồi lôi điện thoại trong túi ra, nhấn một dãy số.

_ Tiểu yêu! Anh đang ở lầu 2 trường em, mau ra đây - Thầy không đồng ý là chuyện của thấy anh tự liên lạc với cô bé là chuyện của anh.

Chưa tới 1 phút, An Nhiên như phóng tên lửa tới, hơi thở của cô không đều khiến cô phải thở bằng miệng hả móc mồm ra mà thở. Nhưng chưa kịp lấy lại hơi thì đã thấy trước mắt một cảnh tượng vô cùng kinh khủng. Hai người đàng ông đang đứng đối đầu với nhau. Một là thầy chủ nhiệm người kia lại là tên đáng ghét. Trong đầu An Nhiên lúc này hiện rõ ra câu hỏi " Sao anh ta lại ở đây? ", Ánh mắt của cô cũng cho ra câu hỏi đó, liền bước đến.

_ Em chào thấy,! Anh.... sao anh lại ở đây? - Lễ phép chào thầy trước sau đó cô mới quay qua bước nhanh đến chỗ của Nghiêm Tuấn.

_ Em để quên hộp cơm trưa, Phúc Khôi kêu anh đưa đến cho em - Nụ hoa trên mặt của Nghiêm Tuấn nở rõ hơn khi nhìn thấy An Nhiên, tay đưa lên hợp cơm lắc lư.

_ À! Sáng vội quá em quên, đang tính cùng bạn xuống căn tin, anh đã đưa đến thật cảm ơn, vậy anh về đi - miệng vừa nói tay vừa hoạt động chờm tới bắt lấy hộp cơm.

_ Vậy chiều anh đón em - Cô bé nhỏ tính lấy hộp cơm nhưng Nghiêm Tuấn lại nhanh tay hơn đưa hộp cơm lên cao hơn xa khỏi tầm với của An Nhiên, như rằng một trao đổi.

_ À... à.... không cần, em tự về được rồi - An Nhiên nhíu mày đẹp vì chụp hụt. Có ý bất mãng, không chịu thua tay vẫn với lên lấy hộp cơm còn miệng vẫn cứ từ chối như cũ.

_ Anh sẽ đón - Biết rằng bé cưng sẽ làm gì, Nghiêm Tuấn đưa cao hơn nữa, dằn lại câu nói, đôi mày nhướng lên vẻ thách thức nếu không đồng ý thì còn lâu anh mới đưa hộp cơm.

Cô nhìn xung quoanh rất nhiều bạn bè đang nhìn thật rất xấu hổ nên đành phải chịu thua gật đầu với anh, và nói cho anh biết mấy giờ cô tan học. Thầy giáo chủ nhiệm nãy giờ đứng nơi đó mọi hành động của người thanh niên kia đều được thu vào trong mắt của thầy, trong lòng có một ngọn lửa đang đốt lên nhưng không thể nói được cố dằn xuống.

Giao dịch thành công, Nghiêm Tuấn cũng không ở lại mà lập tức ra về, anh muốn mau thật mau thoát khỏi đám yêu tinh nhỏ ham trai kia. An Nhiên sau khi lấy được hộp cơm cũng chẳn ngu dại gì đứng đó liền biến nhanh khỏi hiện trường. ĐÁm học sinh cũng dần tản ra, và câu chuyện cho ngày hôm nay là chàng Soái Ca tìm đến cô công chúa nhỏ bị thầy giáo hotboy của trường ngăn cản. Thông tin tìn truyền đi nhanh hơn cả điện và tia chớp.