Sự cuồng nhiệt trong anh khiến cô muốn đẩy anh ra cũng rất khó. Anh vừa chiếm lấy nhưng không phải là hung hăng bạo lực, mà anh mềm dịu. cổ áo là thun nên kéo xuống lúc nào rồi, để lội ra bộ ngực đầy đặng, đẹp đến mê người. khiến anh thật sự miệng rất dắng, lưỡi đã khô, anh muốn thứ mật ngọt kia, nó có thể làm cho môi lưỡi của anh ngọt và mềm lại.
_ Mùi sữa, em có mùi sữa. - anh nhắm mắt tận hưởng, ngửi lấy thật mê người.
Cô xấu hổ đến ngơ người, đánh anh 1 cái gì anh dám ghẹo cô. Cô sợ nhưng lại không thể từ chối vì yêu anh cô muốn lần đầu tiên của cô sẽ trao cho anh.
_ Khang! Đừng mà - lúc này bị anh ngặm nhắm quá mãnh liệt cô thật sự tăng cao, khẽ rên.
Lúc này, anh mới bắt đầu mở mắt, nhớ đến điều mình đã tự hứa với mình sẽ trân trọng cô ấy đến ngày cưới. Anh cố gắng nuốt xuống kềm mình, nhưng vẫn hun lấy 1 lần cuối cùng. sau đó ngẫng lên nhìn lên khuông mặt đã hồng đỏ của cô. Anh hôn đầy yêu thương lên đôi môi đáng yêu của cô. kềm giọng nói.
_ Cừu nhỏ! Anh đã hứa sẽ sẽ trân trọng em đến ngày chúng ta kết hôn phải không. Mức giới hạn này có lẽ đã đủ. Em cho phép chứ? - anh thật,sự rất coi trọng suy nghĩ của cô
_ Mọi việc tùy ý anh. Cảm ơn anh đã trân trọng em. - cô như rơi vào hủ mật, được sự che chỡ của người yêu thương nhất, trân trọng cô đến phút cuối cùng.
_ Anh yêu em Hồng Nhi! - anh ôm siết lấy cô.
_ Khang, em cũng yêu anh! - cô cũng ôm anh
_ Chúng ta ngủ thôi, ngày mai sẽ là ngày vui vẻ được không? - anh đã kềm. Anh đang kềm, bế cô lên giường, sau đó chạy như bay vào phòng tắm nước lạnh, nước lạnh lạnh lạnh lạnh - nhiệt hỏa của anh đã giảm được đôi chút rồi.
Sau đó con cừu nhỏ của anh đã say giất, chỉ có anh nằm đó, gát tay thở dài rồi nhìn cô, rồi nhị trần nhà.... rồi lại thở dài. " Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ......." câu thần chú của anh ơi câu thần chú... anh phải đọc đến lần thứ 50 anh mới có thể đi vào giất ngủ.
Buổi sáng tinh yêu đã đến. Hồng Nhi lại dậy trước anh, đi xuống phòng bếp nấu bữa anh cho 2 người. Anh đang ngủ, ngữi thấy mùi thơm liền bừng tỉnh lại, nhếch miệng cười. Cứ thế này thì anh phải cưới cô sớm thôi, không thể đợi được nữa.
VSCN xong anh đi xuống phòng, nhìn dáng người áo sơ mi bự hơn mình, quần shoot trắng bên trong, lay hoay làm anh yêu cực yêu cái dáng vẻ này. bước đi nhẹ nhàng đến sau lưng cô, chụp lấy eo cô từ đằng sau, nhất bỏng cô lên ôm siết hôn lấy cái lưng thẳng đẹp của cô. làm cô vừa giật mình vừa mắc cười la lên " _ KHANG! ".
Hanh phúc đến ganh tị người ngoài luôn đó. bữa sáng tình yêu của 2 người đã xong, anh dẫn cô đi vòng vòng, có 1 cuộc điện thoại, sau đó anh vui vẻ mỉm cười 1 cách bí ẩn, rồi dẫn cô đi đến 1 ngôi nhà phía sau lâu dài.
Cô cứ đi theo, chẳng hiểu gì. nhưng vẫn đi theo. vào đến nơi..... Ngôi nhà có mật mã... anh đánh nhanh mật mã sau đó cánh cửa được mở ra. anh dẫn cô vào. nó khá tối sau đo anh đứng im, căn phòng bắt đầu di chuyển xuống., do bất ngờ nên cô bị nghiêng nga bất ngờ. khoảng 3 phút sau cánh của đó mở ra, thì ra cô đã đi vào thang máy bí ẩn của Ấn Bang. khi cô bước ra thật sự mắt cô không thể chớp cứ tròn thế mà nhìn.
Anh lúc này mặt đã lạnh hơn rồi, bước lại phía 1 ấn vệ xem ra người này là trưởng rồi, trên ngàn người dưới 1 mình anh thôi.... anh bước lại gật đầu như ra lệnh 1 chuyện gì đó sau đó tên ấn vệ hiểu ý. cuối chào, bước đi rất nhanh, anh lại xoay người dẫn cô vào 1 căn phòng.
_ Đồ đã được chuẩn bị, em hãy thay đi. Rồi chúng ta sẽ cùng xã stressss! - anh vừa nói giọng cười vừa bí ẩn.
Cô nhìn cũng hiểu nó là đồ võ, anh vẫn quyết định sẽ kiểm tra trình độ của cô đến vậy sao?... nhắm mắt lại, thở phào 1 tiếng " Yêu nhau! Yêu cả đường đi lối về " cho nên cô sẽ cho anh biết 1 con người khác của mình. Nếu thật sự yêu anh sẽ chấp nhận cô thôi. Nghĩ cong, cô bước đến thay y phục sau đó bước ra ngoài.
Anh nhìn cô, nhíu mày có vẻ vẫn chưa hiểu ra cái gì đó thì phải. Nhìn cô mãi anh nghĩ " thay đồ võ rồi nhìn cũng mềm yếu mà, đâu ra dáng 1 sát thủ hay là 1 người võ công phi phàm đâu? ". câu hỏi này cung y chan khi các ám vệ của anh thấy cô, họ có ve muốn cười khi thấy cô bé nhỏ kia lại dám đấu với họ, thật là không sợ sống chết mà.
Cô bước đến chỗ anh, nhìn anh ý " Vừa lòng chưa hả?". rồi cô quay qua nhìn 4 nữ ấn vệ kia, bước lại hỏi
_ Nơi đây có bao nhiêu cấp bật. - sắt mặt cô có chút thay đổi khi chân vừa bước qua vạch đỏ kia.
_ Thưa! Có 4 cấp - 1 ám vệ đứng giữa anh dũng trả lời.
_ Vậy các cô ở cấp mấy? - cô hỏi tiếp.
_ Thưa! Chúng tôi cấp 4. - cấp 4 là cấp nhỏ nhất. xem ra Viên Phúc Khang xem thường cô rồi.
_ Anh kia! Đi kiếm cây bút chì đưa tôi - cô chỉ qua người quản giáo cũng là huấn luận viên của các ấn vệ ở đây, đương nhiên là anh ta đứng cấp 1 rồi
Anh ta nhìn qua chủ tử sau khi được chủ tử gật đầu, anh mới quay đi kiếm liền 1 cây bút chì theo yêu cầu của cô gái nhỏ. Sau khi đưa cô cây bút chì anh ta quay lại phía chủ tử của mình trên tay cầm quyển sổ đứng nhìn.
Hồng Nhi nhận lấy cây bút chì, sau đó nhìn về phía anh khẩu hình miệng của cô anh đã hiểu " Nhìn kỹ nhé! ". Sau đó cô quay lại, nhắm mắt hồi tưởng 1 thứ gì đó chỉ mình cô biết, anh bên này nhìn cô, vẻ cười nhếch miệng. Còn 4 ám vệ kia thì nhìn cô khó hiểu, cô không hề vận động nóng người hay sao, mọi người đều phải làm vậy mà, còn cô thì không. 4 ám vệ vẻ mặt không đổi nhưng trong ánh mắt có chút Khinh bỉ.
Anh cũng nhìn cô khó hiểu, cô không hề hoạt động gì cả, cô chỉ đứng đó nhắm mắt, sau 5 phút, cô bắt đầu mở mắt ra, tay phải cầm bút, tay trái quấn tóc 1 cách thần tóc, sau đó những nữ ấn vệ cấp 4 của anh có chút biến đổi sắc mặt, anh đứng ngang thật sự không thể thấy rõ sắc mặt hiện tại của cô, nhưng anh thấy sự động người nhẹ của 4 ám vệ.
Khi cô hồi tâm, là lúc cô gặp được sư phụ mình trong tri thức, và cô khi mở mắt ra, cột mái tóc ống mịn kia lên thì cô như 1 Sát thủ ở cấp độ hơn cả đặc biệt, cả siêu cấp. 1 ấn vệ bắt đầu trước, do cấp 4 nên thế tấn công thật sự còn nhiều sai sót, đôi mắt đen long lanh của cô đã trở nên sắt lạnh, ám vệ cách cô 4 bước chân, 1 đòn thôi không cần tốn sức, nữ ấn vệ đó đã nằm bất tỉnh, thật sự cô chỉ mới sử dụng 1/4 công lực thôi. thấy vậy 3 nữ ấn vệ kia cùng xong tới, cô như khiêu vũ chứ không phải múa, người nữ ám vệ gần cô nhất chụp lấy tay cô ta, vòng qua eo cô ta, xoay người 360, cô ta va thật mạnh vào nữ ấn vệ kia, cú va chạm rất mạnh 2 người cũng đã bất tỉnh, sau đó xoay qua 1 cứ chập tay nhẹ, nữ ấn vệ thứ 4 cũng đã té xuống.
Cô như chưa bao giờ động tay động chân gì đến những cô gái đó. 4 người trong vòng 7 giây. thật là không tưởng. Cô quay sang nhìn anh tay đưa lên, ám hiệu, tăng cấp độ, anh nhiếu mày phấy tay lên ra lệnh người kế bên làm theo lệnh cô, anh ta đang ngây người 1 chút nhưng lại chấn tỉnh quay sang gật đầu cùng 6 ấn vệ nam cấp độ 3.
Hành lễ cuối chào. và tích tắc 10 giây, 6 tên đó cũng nằm trên sàn. 1 tiếng trôi qua 600 ấn vệ nam nữ của Ấn Bang anh đã nằm thành đống, anh bắt đầu để tay lên cằm, ánh mắt của anh bắt đầu nhíu lại. ra lệnh cho người kế bên, đã đến lượt anh ta. Cuối chào rồi quay đi, đến nơi cô gái kia.
Rất tự tin với năng lực của mình, là huấn luận viên hàng đầu của Ấn Bang, anh cũng phải giữ thể diện cho mình chứ. Nên rất hùng hùng sát khí bước ra, anh cũng chưa nhìn thấy rõ mặt cô, chỉ giữ sắc thái của mình nên đã không thèm nhìn đến đối phương, anh rất tự hào vì 1 mình mình lâm chiến với 20 tên, nên đã như vậy thì anh phải giữ khí thế. Nhưng sau khi cuối chào, anh ta vừa ngước lên thì ánh mắt của anh đã chợt thay đổi, đôi môi có chút rung lên " Cô gái này là cô gái lúc nãy sao? Đây thật sự là 1 sát thủ? 1 sát thủ không ai ngờ tới, cấp bật của mình thứ hạng đã cao nhưng nhìn vào ánh mắt ngay lúc này của cô, anh thật sự lạnh hơn cả tuyết tháng 12. Thật sự rất sợ ". Anh đã thầm nghỉ trong đầu, nhưng rồi quay sang nhìn chủ tử, anh biết chủ tử muốn thử sức cô gái nhỏ này, nên anh không muốn khách khí..... trận đấu đã bắt đầu.
Cảm nhận được lực cánh tay, lực cú đá, lực xoay người trong lòng anh ta khỏi cảm thán " Sao 1 cô gái cô thân hình mềm yếu lại có 1 lực mạnh như vậy cơ chứ ". Thật sự anh ta rất bất ngờ với điều này.... mà nếu như anh được nghe cô kể về sự tính học đạo của mình thì chắc giờ phúc này anh không dám đấu với cô đâu nhỉ.
15 giây, anh ta đã nằm ngay ngắn trên sàn như 600 người kia,. Viên Phúc Khang lúc này trọn trắng mắt. sau đó đi lại, bước vào sân, thì bị 1 cánh tay của cô dơ lên như ngăn cản. cô cảm nhận được anh đang đến, nhưng cô đang trong tìn trạng mất kiểm soát nặng, nên nếu anh tới gần cô không dám chắc rằng sẽ kiểm soát được mà đánh anh.
Anh thấy dấu hiệu liền đứng lại nhìn, sau đó anh đã không khỏi bàn hoàn và hiểu được vì sao các ám vệ của anh lúc đầu rất tự tin, nhưng sau khi bước lên sàn nhìn cô thì lại giật mình và có chút sợ như vậy. thì ra cô đã là 1 sát thủ, không uổn sao cô lại không học võ nữa, không muốn ai biết, và các thành tích kia của cô là sự thật. Anh bắt đầu cảm thấy kháng phục cô hơn thế.
Đợi 15 phút sau cô đã lấy lại mình, tay tháo cây bút chì xuống, quay sang nhìn anh, thật sự lại là con người khác, dịu dàng ấm áp, thiên sứ mà anh biết.
_ Hồng Nhi à! Em còn bất ngờ nào nữa không.... anh không thể kềm lòng được nữa. VỢ YÊU À! EM THẬT ĐA TÀI ĐA NGHÊ ĐÓ.