Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 13: Du lịch - Đi học lại 1




_ Anh biết, lỗi của anh, anh biết, ngoan! - cô cố sức đánh anh, nhưng anh không hề giận dữ, chỉ có cô gái này mới dám đánh anh như vậy, anh nhẹ nhàng, dịu dàng nhận lỗi với cô.

_ không thèm để ý anh nữa! - cơn tức của cô cũng đã hết, cô cũng đã nín khóc, nhưng vẫn giận lẫy.

_ Em dám!- anh nghe cô nói, biết cô gái đáng yêu này đang mắng yêu, lấy tay nâng cằm cô lên nhìn vào cô cười vui vẻ nói, sau đó hôn thật sâu thật mãnh liệt vào đôi mội đỏ mộng của cô.

Cô bị anh hôn, nụ hôn say đắm khiến cô cũng đắm chiềm vào nơi đó, mọi việc có vẻ đã khác so với dụ định ban đầu của cô, cô tính sẽ giận anh, không nhìn mặt anh không nói chuyện với anh. Nhưng giờ đây mọi sự tức giận của cô đã bị anh lấy đi hết rồi.

_ Úm! Khang! Úm - cô cố gắng khoát ra chưa kịp nói bị anh hôn sâu và mạnh hơn. khiến cô giờ không thế nào nói gì cả chỉ biết hưởng thụ lấy sự đê mê của anh cho cô.

Rất lâu sau. Anh mới chịu buông cô ra. 2 hai người thở gấp, hơi ấm phà vào mặt nhau. Thật sự rất kích tình. Anh đôi mắt yêu chìu nhìn cô với vẻ đầy ham muốn, cứ hôn rồi thôi rồi lại hôn rồi lại thôi. Tạo cho người cô 1 sự hưng phấn lạ thường.

_ Em có biết không! Em thật đẹp, thật quyến rủ, anh không thể nào buông em ra. Nếu chừng 5 phút nữa thôi, anh không biết sẽ trở thành gì. - anh đang cố kềm dục vọng xuống, nói thỏ thẻ cùng cô.

_ Anh..... anh! - cô cực kì xấu hổ khi nghe anh nói những lời yêu kích dục này.

_ Hahaha! Em yên tâm.Anh sẽ không ăn nếu như em không cho phép. Đến khi em sẳn sàng, lúc đó tự động chuyện sẽ diễn ra. - cắn nhẹ mũi cô anh yêu chìu, rất sợ làm cô tổn thương, anh muốn cô tất cả là tự nguyện, có như vậy tình yêu của 2 người mới thật sự linh thiêng và đẹp đẽ

_ Anh thật đáng yêu! Khang, em yêu anh! - cô nghe được sự tôn trọng của anh dành cho cô. Nó làm cô không khỏi hạnh phúc.

Nghe được câu nói này từ cô, anh như rơi vào hủ mật ong tận hưởng đến ngẫng người. Bên ngoài Hồng Nghi cũng nghe hết câu chuyện của 2 người, ánh mắt buồn bã, căm hận, không thể làm gì chỉ biết siết chẵ tay thành nắm đấm bỏ đi về phòng của mình.

Từ ngày đó đôi uyên ương trẻ này càng nồng nàn hơn. Anh cưng chìu cô hết mực, chỉ cần thứ gì có thể làm cô cười, anh đều làm hết, còn cô ngày càng không thể thiếu anh.

Năm mới cũng đã đến, xung quoanh mai, tắc trưng đầy nhà không khí tết rất thoải mái. Hồng Nhi cũng đang trang trí nhà cửa, cảm giác đang thực sự rất hạnh phúc. Đang mãi mê trang trí tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hồng Nghi gọi cô, đang trong giờ giải lao, Viên Phúc Khang phải đi ăn cùng đối tác lớn, có thư ký Lâm nên Hồng Nghi không cần đi theo.

_ Chị 2 - giọng nói vui vẻ của cô em gái nhỏ

_ Em ăn cơm chưa - giọng nói có chút nhẹ nhàng như có hơi lạnh nhạt

_ Dạ! Chưa - thành thật trả lời.

_ Vậy chị đến đón em ha. Chị em ta cùng đi ăn trưa nha - Hồng Nghi vừa lái xe vừa nói chuyện

15 phút sau, Hồng Nghi đã trở về Biệt Thự đón Hồng Nhi đi đến một quán ăn cũng khá ngon. Vừa ăn chị em vừa nói chuyện.

_ Em và Khang nay có vẻ rất thân nhỉ? - Hồng Nghi chua sót hỏi.

_ À dạ cũng bình thường hì hì - Cô vừa ăn vừa nghe chị 2 mình hỏi.

_ Hồng Nhi à! Em có thể nhường Khang cho chị không? - Hồng Nghi có vẻ cầu khẩn.

_ Chị! Tình yêu không thể nào ép buộc, nếu anh ấy không yêu chị, em có nhường thì chị có hạnh phúc sau? - Hồng Nhi đang ăn thì ngừng lại ngẫng lên hỏi ngược lại chị.

_ Chị rất yêu anh ấy, có lẽ nếu không có em, anh ấy sẽ yêu chị - Hồng Nghi lạnh giọng nói.

_ Chị! - Hồng Nhi xửng sờ trước câu nói đầy căm phẩn của chị mình.

Cô không nói được gì, chỉ khẽ cười nhạt, tim cô cũng khá đau, khi nghe người chị ruột của mình nói như vậy.

_ Có lẽ là như vậy! Em thật sự thấy có lỗi với chị 2, nhưng em không thể nhường Khang cho chị. - cô kiên quyết trả lời.

_ Vậy hãy tranh đấu với nhau 1 cách công bằng nhất có thể - Hồng Nghĩ nhẹ nhàng nói với Hồng Nhi

_ Dạ! Vâng! Dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn là chị em phải không? - cô băng lòng, cũng lo lắng, chỉ sợ chuyện tình cảm mà làm tổn hại tình chị em.

Sau bữa trưa Hồng Nghi phải quay lại công ty, Hồng Nhi bắt xe đi về nhà. Trong văn phòng trên tầng 99 tập đoàn Viên Thành, Viên Phúc Khang đang ngồi cầm bút xoay, chăm chú lắng nghe trong tai phone của mình, anh khẽ nhếch môi cười khi nghe được cuộc nói chuyện của 2 chị em. Anh càng yêu Hồng Nhi hơn, cô gái có lòng vị tha vô cùng. Dù biết chị mình có lòng với người mình yêu nhưng cô vẫn không ganh ghét chị mà còn động viên chị nữa, đúnng là cô gái ngốc..

_ Hồng Nhi! Em có trong phòng không? - Sau khi tan ca, anh chạy vội về nhà đi thẳng đến phòng của anh và cô. Sau khi cô chuyển đến đây 2 ngày, anh đã chuyển cô hoàn toàn đến phòng của anh, tất cả mọi người trong nhà đều biết. anh đẩy của đi vào.

_ DẠ? - cô đang sửa lại dây đàn guitar của mình thì chợt giật mình khi nghe tiếng cửa và tiếng nói khá lớn.

_ Chuẩn bị hành lý, chúng ta sẽ đi đến 1 nơi - anh đi lại hướng cô, rồi quay sang tủ quần áo của cô, đứng trước tủ quần áo lấy đi cũng khoảng hơn 20 bộ đồ, bên ngoài, người hầu đã chờ sẳn, thấy anh đứng lấy đồ, cô người hầu cung kính nhận lấy những cái áo đầm của cô, sau đó sắp ngăn nắp gọn gàn vào vali cho 2 người.

_ Đi đâu? - Cô chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy anh nói rất nhanh rồi lại lục đồ của cô ra.

_ Đi rồi biết, em thay đồ đi. - anh như có 1 bí mật động trời, không nói cho cô biết.

Thu dọn hành lý xong cô cùng anh đi ra xe, chiếc xe phóng nhanh đến phi trường, trên 1 chiếc chuyên cơ riêng của nhà anh, anh và cô cùng hưởng thụ những giây phút trên máy bay chỉ riêng 2 người, giống như lần đầu 2 người gặp nhau, nhưng đây là 1 tình cảnh khác. SAu 3 tiếng ngồi trên máy bay, cũng đã đến nơi, đó là 1 hòn đảo khá lớn, không có tên trên bản đồ, nó là hòn đảo của anh mua, và người chủ quyền là tên cô. Anh mang cô đến đây, cũng ý muốn cùng cô thư giản và bù đấp 1 tháng trời qua không bên cô.

Đôi mắt tròn to lấp láy của cô kinh ngạc khi thấy hòn đảo xinh đẹp như thiên đường, bãi biển cát trắng chải dài, biển xanh như bầu trờ, trong đến nổi có thể thấy được những vịnh san hô cùng đàn cá thực sự rất đẹp, từ phía chuyên cơ đi lên là những bật thang được xây rất đẹp, rất tỉ mỉ, dẫn lên trên ngọn đồi là 1 ngôi biệt thự cực kì xinh đẹp, 2 bên ven đường là cây hoa ngải hương màu tím kéo dài đẹp đến mê người, có những cây ăn quả khác, cùng với những hàng dừa cực đẹp. Cô chạy tung tăng, nắm tay anh chạy qua trái chỉ chỉ rồi lại chạy qua phải chỉ chỉ. thật sự cô rất thích nơi này.

_ Hồng Nhi, em có thích nơi này không? - Anh ôm lấy cô nhỏ nhẹ hôn lên trán cô.

_ Dạ thích, thích lắm lắm lắm đó! - cô ôm lấy anh, tỏ vẻ sung sướng.

_ Được, vậy sau này nơi này sẽ là của riêng anh và em! - Anh yêu chìu, cưng yêu cô.

_ Vậy còn Lão gia, và chị 2 thì sao? - cô dù rất sung sướng khi biết anh chỉ yêu mình cô nhưng cô vận lo lắng về việc của chị 2.

_ Lão già đó ở yên 1 chỗ, còn Hồng Nghi anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, em yên tâm, chỉ cần em ở yên bên anh là được - Anh ôm cô vào lòng. nhắm mắt lại tận hưởng phúc giây hạnh phúc này.

_ Vậy chúng ta ở đây đến khi nào? - Cô dựa hết vào ngực anh, sau đó hỏi.

_ 1 tháng nữa em sẽ đi học, và anh cũng phải đi công tác sang mỹ 2 tháng, cho nên chúng ta còn 1 tháng để ở cùng nhau. Em có đồng ý không? - Anh cưng chiều, giải thích cho cô hiểu lý do.

_ Dạ được! hihi - Cô cực ngoan ngoãn, chỉ cần được ở bên anh, chuyện gì cô cũng làm.

Sau đó anh cùng cô đi vào ngôi biệt thự lớn, họ như lúc ở chung với nhau tịa khách sạn Việt Nam, mỗi sáng cô đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, buổi trưa cùng anh nằm trong nhà ngắm nhìn biển cực đẹp, tối cùng anh ăn cơm, xem ti vi, trò truyện, vui đừa và đi dạo quoanh khu nhà. Cuộc sống vợ chồng son của họ thật rất ngọt ngào, anh tận hưởng cùng cô trong vòng 1 tháng để khi anh phải đi công tác 2 tháng thì anh cũng không phải tiếc vì đã có được cả tháng ở bên cô.