Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 12: Đêm say rượu




Nhìn người đàn ông đang hôn mình, Lãnh Nặc Băng loáng thoáng cảm thấy được mình đã bị tính kế, cô muốn nói ra khỏi miệng thế nhưng còn chưa kịp làm được đã bị đầu lưỡi hắn dây dưa quấn quýt lấy lưỡi cô không ngừng. Hành động này nháy mặt đã ngăn cản ý định nói chuyện của cô.

Người đàn ông liều lĩnh hôn lên đôi môi anh đào mà mình mơ tưởng đã lâu. Vừa rồi, khi cùng cô nói chuyện, thời điểm nhìn thấy cô lộ ra một mảnh lưng tuyết trắng, hắn cũng có chút không khắc chế được mình, muốn bổ nhào đến cô rồi. Hắn vẫn nghĩ chẳng qua do nhu cầu sinh lí mà thôi nên cũng không thực sự coi trọng. Nhưng thời điểm nhìn đến cô, hắn chợt phát hiện cả đầu mình đều là hình ảnh tối qua cùng cô triền miên. Chẳng lẽ, hắn cũng biến thành loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Người đàn ông không ngừng khi hôn, khi liếm, khi mút lên đôi môi anh đào, mãi cho đến khi nó sưng đỏ không chịu được mới thôi. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, không ngừng vuốt ve lên mỗi bộ phận nhạy cảm trên thân thể cô gái. Lãnh Nặc Băng bị nam nhân vuốt ve cực kì không thoải mái, cảm giác như cả người đều khô nóng khó nhịn. Cụ thể cảm giác đó như thế nào, Lãnh Nặc Băng không thể dùng ngôn ngữ hình dung, chỉ có thể nói, vừa thoải mái lại khó nhịn. Đây là cảm nhận mà trước giờ cô chưa từng trải nghiệm qua. Không muốn cho người đàn ông thấy được phản ứng của bản thân mình, Lãnh Nặc Băng cứ thế cắn chặt răng, một tiếng cũng không hừ.

Người đàn ông rất bất mãn trước hành động đó của cô, hắn nghĩ, mình ở bên này cố gắng như vậy, cái cô gái này thế mà một chút thanh âm cũng không có, chẳng lẽ là bị lãnh cảm. Nhìn cô gái miệng không hé tiếng nào, người đàn ông lại càng tức, không khỏi gia tăng tốc độ mạnh yếu, cố gắng gia tăng tốc độ hành hạ người bên dưới.

Nét lạnh lùng trên mặt lại chợt lộ ra một tia thẹn thùng.

“Ân ~ a…”

Rốt cuộc, Lãnh Nặc Băng cũng chịu không nổi kích thích trên thân thể, một tiếng kêu rên từ trong miệng tràn ra. Nghe được tiếng thở gấp, người đàn ông không khỏi vui vẻ cười rộ lên, nhìn Lãnh Nặc Băng, con ngươi đen lại tràn ngập ý cười xấu xa.

Lãnh Nặc Băng vô cùng chán ghét cái tên đang nhìn cô mà tươi cười, một nụ cười hoàn toàn là cười nhạo. Cô cũng rất bất mãn hắn làm cho cô thống khổ như vậy, trong khi hắn lại hưởng thụ.

Đúng vậy, Lãnh Nặc Băng ôm cổ người đàn ông, nhắm vào bả vai cứng rắn của hắn hung hăng cắn mạnh xuống. Cô đau thì người đàn ông cùng cô cũng phải đau. Chỉ cần động tác hắn càng mạnh, Lãnh Nặc Băng liền cắn càng chặt. Mà Lãnh Nặc Băng cắn càng chặt, động tác của người đàn đông càng mạnh hơn nữa.

F***! Làm loại việc này còn muốn khiến chính mình đầy thương tích. Nam Cung Tước nhịn không được trong lòng thầm rủa, nhưng động tác không có ý định dừng lại. Nam Cung Tước đột nhiên có loại suy nghĩ, cho dù cô gái này có cắn chết mình, nhưng mình nhất định phải trước khi cô cắn chết mình thì giết chết cô trước.

Lãnh Nặc Băng rất nhanh cảm giác được mùi máu tươi trong miệng mình nhưng vẫn không có ý định nhả ra. Một là Lãnh Nặc Băng rất không thích tiếng rên rỉ phát ra từtrong miệng mình, hai là cô muốn trừng phạt người đàn ông này. Đừng tưởng rằng cô thật sự tin lời ma quỷ của hắn. Đúng là thời điểm mới bắt đầu Lãnh Nặc Băng còn tin, sau càng nghĩ lại càng không thích hợp. Nếu mình thực sự cưỡng bức hắn thì tại sao hắn ta lại mang mình đến đây. Nơi này rõ ràng có dấu vết người ở. Nếu cô đoán không sai, đây hẳn là nơi hắn thường đến nghỉ ngơi. Buổi sáng khi … tỉnh lại. Lãnh Nặc Băng tuy vừa nhìn nhưng cũng kịp thu lại hết trong phòng có gì. Về sau, Lãnh Nặc Băng phát hiện mình bị lừa, muốn ngừng trò đùa hoang đường này lại, nhưng người đàn ông trên người mình đã không thể dừng lại nữa. Cho nên Lãnh Nặc Băng muốn hắn đau. Dựa vào cái gì mà hắn thoải mái một mình!

Lãnh Nặc Băng cảm giác thời điểm mình ở trước mặt Nam Cung Tước, trí thông minh bị giảm xuống. Lời nối dối đơn giản như vậy cô lại tin tưởng. Vẫn là lời nói của đàn ông có chứa ma lực, có thể ngay tại lúc cùng cô nói chuyện mà trừ đi chỉ số thông minh của cô. Tóm lại, ở trước mặt Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng luôn cảm thấy đầu óc của mình lại không nghe mình sai bảo. Có thể nói chỉ số thông minh hoàn toàn không có. Lãnh Nặc Băng chán ghét việc hắn có khả năng có thể khống chế cảm xúc của cô.

Nam Cung Tước không biết mỏi mệt muốn Lãnh Nặc Băng một lần lại một lần, hắn cảm giác mình như là đang hút ma túy vậy. Không thể khống chế một lần lại một lần hút. Mà Lãnh Nặc Băng không thể nghi ngờ chính là ma túy của Nam Cung Tước rồi.

Hai người giao triền cùng một chỗ, không ngừng quấn quýt dây dưa cùng nhauỗ. Mặc cho ai cùng không chia cách được lúc bọn họ cùng nhau liên hệ chặt chẽ.

Suốt một buổi sáng đều có thể nghe thấy từ trong phòng tiếng đàn ông gầm nhẹ, tiếng người con gái thở gấp lại rên rỉ. Nam Cung Tước nhìn cô gái đang mê man trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi nói “Cái cô gái này”, sau đó mắt liền chứa ý cười.

“Thật đúng là con mẹ nó không phải can đảm bình thường”

Nam Cung Tước sở dĩ đối đãi ác với Lãnh Nặc Băng như vậy, đơn giản chính là muốn nghe được miệng cô thốt ra lời cầu xin tha thứ. Mà Lãnh Nặc Băng biết rất rõ ràng ý định này của Nam Cung Tước, nên cắn chặt môi không nói ra lời chịu thua. Rõ ràng giờ phút này, thân thể cô nhịn không được sự mãnh liệt của Nam Cung Tước, nhưng Lãnh Nặc Băng vẫn kiên trì không cầu xin tha thứ, cuối cùng chỉ có thể ngất xỉu dưới thân hắn.

Nam Cung Tước biết thân thể cô đã không thể chịu được mình nữa, cũng không làm khó dễ cô

“Cô gái quật cường, nhưng mà anh thích” Hắn cuối đầu, trên chiếc mũi mượt mà của Lãnh Nặc Băng khẽ hôn một cái. Nghiêng người nằm xuống, sau đó liền đem cô ôm chặt trong ngực của mình. Nhìn giữa khuỷu tay, dung nhan Lãnh Nặc Băng im lặng ngủ, Nam Cung Tước không hiểu vì sao, cho dù cứ như vậy ôm cái gì cũng không làm nhưng cũng cảm giác được hạnh phúc.

“Hạnh phúc” vừa nghĩ tới chính mình trong đầu xuất hiện hai chữ “hạnh phúc”, Nam Cung Tước không khỏi cười tự giễu. Con người như hắn, làm sao có được hạnh phúc…

Ôm lấy cô gái, Nam Cung Tước muốn chợp mắt một chút. Nhưng ông trời không tốt, Nam Cung Tước vừa nhắm mắt lại, di động liền vang lên. Nam Cung Tước cầm lấy di động, cau mày, nhìn thấy điện thoại báo cuộc gọi là của trợ lý mình liền mở di động ra, cất giọng lạnh lùng nói:

“Chuyện gì?”

“ Tổng tài, món hàng mà anh nhìn trúng hôm qua, hôm nay đã bị người ta đoạt mất rồi”

Lý Trạch cố gắng nói ngắn gọn, cho dù là cách điện thoại, Lý Trạch vẫn có thể cảm nhận được áp lực nổi giận từ đầu dây bên kia.

“Tôi về ngay”

Nam Cung Tước cúp điện thoại, nhìn đến người mềm mại trong lòng, thực là luyến tiếc. Nhưng hắn cũng không phải là Thương Trụ Vương, cần mỹ nhân không cần giang sơn. Hơn nữa, chưa nói tới, đối với cô chẳng qua là thân thể phù hợp. Cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại như hoa. Thật là ngọt chết, hắn nhịn không được lại muốn cô rồi. Cố nén lại xúc động, Nam Cung Tước đứng dậy, lập tức mặc xong quần áo rời đi. Hắn sợ nếu mình nhìn xuống lần nữa thì sẽ không nhịn được rồi.