Cô Gà Mái Xổng Chuồng (Câu Chuyện Về Một Cô Gà Công Nghiệp Dám Đi Tìm Tự Do)

Chương 9: Mẹ ơi, sao con chỉ kêu "quạc quạc" được thôi




Khá lâu rồi trời mới mưa nhiều như vậy. Trận mưa dầm. Nước dâng cao khỏi mặt hồ đến mức cánh đồng lau hầu như bị ngập nước.

Đó là những ngày đáng sợ đối với Mầm Lá. Thật khó để tìm một chỗ có thể tránh mưa, bộ lông thường xuyên bị ướt, và cảm cúm thì mãi không khỏi. Ngày ngày thay đổi chỗ ngủ, tối đến cũng không được ngủ ngon, cơ thể cô trở lên rất tệ hại.

Trong khi đó, đứa bé lớn nhanh và ngày càng lộ rõ dấu hiệu của loài vịt. Thêm nữa, càng ngày đứa bé càng giống Vịt Trời. Mầm Lá thấy điều này thật vui và kỳ lạ.

Câu nói “ con yêu” giờ đây có vẻ không hợp với vịt con đã trưởng thành nên cô đặt cho con cái tên “‘ Đầu Xanh”. Nhưng dù sao Mầm Lá vẫn thích gọi con là “con yêu”. Gọi như thế có cảm giác đáng yêu và gần gũi hơn.

Sau khi mùa mưa qua đi, trận cảm cúm làm cô tức ngực cuối cùng cũng chật vật thuyên giảm. Nhưng có lẽ thân hình gầy còm của cô sẽ không thể đầy đặn trở lại.

“ Giờ đây mình đã già rồi. Đương nhiên thôi, con yêu đã lớn như thế kia cơ mà….”

Cho dù cơ thể gầy gò nhưng Mầm Lá đã trở nên mạnh mẽ hơn trước kia. Đôi mắt điềm tĩnh có khả năng phán đoán vật thể di chuyển trong bóng đêm, cái mỏ rắn chắc, móng chân sắc bén.

Mầm Lá và Đầu Xanh chưa khi nào ngủ liên tục hai lần ở một chỗ cố định. Vì thế thỉnh thoảng nhìn từ xa cũng thấy mụ Chồn phải quay về trắng tay.

Cuộc sống lang thang dù mệt mỏi nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Ngược lại, điều làm Mầm Lá buồn bực là thấy Đầu Xanh chìm vào suy nghĩ với một nét mặt u buồn. Sau khi Vịt đầu đàn rời đi, thỉnh thoảng cậu lại như vậy, lông đổi màu và nghiêm trọng hơn, dù Mầm Lá có hỏi lý do cũng không định thổ lộ tâm sự, nên Mầm Lá chỉ có thể bức bối trong lòng.

Mưa thôi rơi. Những vì sao lấp lánh trên trời và đến tận khuya, đám lông cô không bị ướt nữa. Nhìn thời tiết thì có thể tìm chỗ ngủ ở cánh đồng cỏ lau, nhưng Mầm Lá lại dẫn Đầu Xanh đi lên sườn núi. Cô xem xét phiến đá nằm ở mép rìa của ngọn núi hoang. Trong những ngày mưa dầm, cô đã từng ngủ ở đây. Nhưng vì cách xa hồ nước và ở phía trên cùng của sườn dốc nên Đầu Xanh có vẻ không thích.

“Hai ngày rồi không nhìn thấy kẻ đi săn đâu. Hôm nay chắc mụ ta sẽ xuất hiện. Chắc chắn mụ ta sẽ liếc mắt vào cánh đồng cỏ lau, dù sao thì, nếu bắt được chim chích cũng tốt.

Chỉ nghe bập bõm lời của Mầm Lá, Đầu Xanh đi về phía bụi ngải dại đang nở hoa trắng xóa và nhìn chằm chằm xuống hồ nước. Lần này Mầm Lá cũng thấy như lửa đốt trong lòng vì băn khoăn không biết Đầu Xanh đang suy nghĩ gì.

Mầm Lá nằm trong hang đá quan sát Đầu Xanh từ phía sau. Giờ đây nhìn con phổng phao dần, Mầm Lá thấy vô cùng buồn bã.

Dù cô có thầm hỏi Vịt Trời thì cũng chẳng được đáp lời.

“Những lúc thế kia nó thật giống Vịt Trời quá.”

Mầm Lá thấy bất an vì Đầu Xanh giống Vịt Trời quá. Như thể con sẽ bất cẩn mà bị mụ Chồn hại giống Vịt Trời. Những lúc đờ đẫn như thế kia chính là giây phút nguy hiểm nhất.

Mầm Lá đi ra khỏi hang định gọi con quay lại. Nhưng đúng lúc ấy, ở trên phiến đá có một bóng đen nhảy vù xuống? Như một cơn gió nhưng không phải vậy.

“Ối!”

Mầm Lá dường như ngừng thở. Là mụ Chồn.

“Không được!”

Sao mình lại mắc phải sai lầm như thế này chứ? Mình đã chọn sai chỗ trú ngụ. Đến tận bây giờ dù nhiều lần tránh được mụ Chồn, nhưng suy tính của mụ Chồn đã vượt xa Mầm Lá.

Đầu Xanh vẫn đang thẩn thờ, không hề biết mụ Chồn đang tới gần. Mầm Lá định thần lại trong gang tấc.

“Phải lấy lại tinh thần, mình là mẹ cơ mà. Không thể để bị hại như thế này được!” Không thể để bị hại như thế này được. Mầm Lá lấy một hơi rồi lao tới nhanh như chớp.

“Cục tác cụ tác! Biến ngay khỏi đây!”

Cô vừa vỗ cánh phành phạch kêu lên thì mụ Chồn quay lại. Giây phút đó Đầu Xanh cũng bị bất ngờ, nó đập cánh phành phạch và thét lên một tiếng. Không biết có phải mụ Chồn bất ngờ không mà hết nhìn Mầm Lá lại nhìn Đầu Xanh. Mụ ta trở nên to và nhanh hơn trước kia rất nhiều nhưng Mầm Lá không thể nhượng bộ được.

Hoảng sợ, Đầu Xanh tiếp tục đập đập cánh. Mầm Lá dồn sức vào móng vuốt và xù hết lông lên. Hai mắt cô nhìn thẳng vào mặt mụ Chồn.

“Cục tác cục tác. Ta sẽ không để yên đâu!”

Mầm Lá nói với tinh thần quyết tử. Mụ Chồn từ tốn lắc đầu.

“Đừng ngăn cản ta!”

Một giọng sởn da gà. Mụ Chồn chỉ muốn có Đầu Xanh. Vì thế mụ không mấy cảnh giác Mầm Lá. Mầm Lá trừng mắt.

“Hãy để cho nó yên”

Mụ Chồn lập tức bật cười như có gì đáng cười lắm. Mầm Lá cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. Trái tim đập loạn xạ như sắp vỡ tung, sự phẫn nộ trào dâng khiến cô chẳng e ngại gì ánh mắt của mụ Chồn nữa.

Trong giây phút mụ Chồn đảo mắt nhìn, Mầm Lá đã lao đến như tên bắn, giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Và cô mổ xuống đầy hung dữ.

“Quác!”

Mụ Chồn thét lên và bắn về phía Đầu Xanh. Mụ vô thức kéo theo Mầm Lá với cái mỏ cứng. Đầu Xanh nghe thấy tiếng la hét. Mầm Lá và mụ Chồn cuộn lại với nhau rồi bắt đầu lăn xuống sườn dốc. Mụ Chồn ngửa ra sau, chân vùng vẫy cào móng vuốt vào bụng Mầm Lá. Phải đến khi vướng vào tảng đá ở sườn dốc núi cả hai mới rời nhau. Mầm Lá đã mất hết tinh thần.

“Con ơi, chạy trốn đi.”

Mầm Lá vô thức thì thầm. Cô mở mắt ra. Chẳng nhìn thấy bất cứ ai và cũng không thể nào di chuyển được. Có gì đó trong miệng, cô nhổ ra thì thấy một miếng thịt. Trong lúc Mầm Lá mổ mụ Chồn, cô đã giật luôn nó ra.

“Con ơi! Con ơi!”

Mầm Lá nhìn xung quanh tìm kiếm Đầu Xanh. Thật quá tĩnh lặng. Liệu có phải con đã bị mụ Chồn hại chết rồi không. Nước mắt đột nhiên trào ra. Việc không có Đầu Xanh bên cạnh còn đau đớn khó chịu hơn cả nỗi đau do vết thương mang lại.

“Mụ Chồn xấu xa! Thà rằng mụ cứ bắt ta ăn thịt đi có hơn không? Nó vẫn còn bé cơ mà....”

Mầm Lá nhắm mắt lại phó mặc sự đời. Giống như khi bị bỏ vào cái hố tử thần, cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa.

Đúng lúc đó.

“Mẹ ơi, dậy đi!”

Có gió thổi nhẹ trên đầu và tiếng nói của Đầu Xanh. Mầm Lá hấp háy mắt. Không thể tin được. Chẳng phải Đầu Xanh đang vẫy cánh và bay trên không trung đấy sao. Nhìn cậu vỗ cánh có vẻ khó nhọc nhưng rõ ràng là đang bay rồi.

“Ối trời ơi! Cánh của con sao thế?”

“Rất tuyệt phải không ạ! Con chỉ suy nghĩ phải chạy trốn thế rồi toàn thân bay bổng lên. Con bay được rồi mẹ ơi!”

Đầu Xanh hưng phấn hét lên. Điều này thật quá sức tưởng tượng của Mầm Lá, cô không nói được câu gì nữa, chỉ biết mỉm cười.

“Thật đúng là kỳ tích!”

Đây là kỳ tích thứ ba. Kỳ tích thứ nhất là khi cô rời cái lồng sắt đến sống dưới cây hoa Mimosa. Kỳ tích thứ hai là khi cô ấp trứng. Chỉ cần thế thôi cũng đủ ngạc nhiên và hạnh phúc rồi, vậy mà lại có một kỳ tích nữa xảy ra. Mụ Chồn thất bại trong một cuộc đi săn, và Đầu Xanh lại còn bay được nữa.

“Mẹ ơi, con xem nào. Mẹ đau lắm không?”

Đầu Xanh dang cánh ôm lấy Mầm Lá đang bị thương vào lòng. Cô thấy biết ơn vì điều đó nên cổ họng như nghẹn lại. Cô ngậm chặt mỏ để giấu nước mắt, nhưng vô ích.

Mùa hè vừa kết thúc thì cơn gió khô hanh bắt đầu thổi. Ánh nắng gay gắt chiếu từ bầu trời và những bông hoa cỏ lau nở bung cứ đung đưa lạo xạo.

Mầm Lá có nhiều ngày buồn bã. Đầu Xanh đắm chìm vào niềm vui bay lượn, cả ngày cậu chỉ ở hồ nước nên Mầm Lá thường đi dạo mát ở cánh đồng cỏ lau hoặc leo lên dốc ngắm nhìn Đầu Xanh bơi lội và bay lượn.

Gần đây Mầm Lá ít nhìn thấy mụ Chồn. Chắc mụ ta đang lén rình mò trại gà rồi vồ lấy gà con hay săn những con gà còn chưa chết trong cái hố tử thần để sống. Đáng ra mụ ta phải như thế. Việc nổi lòng tham với Đầu Xanh thật là một hành động ngu xuẩn. Dám dòm ngó một con vịt hoang có thể khuấy tung bầu trời thoải mái như đi lại trên mặt đất thì thật là!

Bay được thật là tuyệt. Ngoài việc không cần sợ mụ Chồn nữa còn rất nhiều những điểm hay ho khác. Có thể bay từ đầu này sang tận đầu kia của hồ nước rộng lớn, có thể nhìn ngắm trước sau trên cánh đồng cỏ lau và chọn chỗ ngủ tốt.

Gà chỉ bớt đất và sống nhưng vịt hoang thì khác. Đất rồi nước, cả bầu trời kia đều là thế giới của nó. Khi nhìn Đầu Xanh, Mầm Lá vừa buồn bã vừa có chút ghen tị. Vì rõ ràng Đầu Xanh là con mình nhưng việc nó là vịt hoang cũng là một sự thật không thể chối cãi được.

“Loài gà đã từ bỏ đôi cánh của mình. Tại sao loài gà chỉ nhớ mình là dòng dõi có mào nhỉ? Mào thì cũng có đánh lui được kẻ đi săn đâu.”

Đầu Xanh không hiểu được nỗi buồn của Mầm Lá. Đầu Xanh có nỗi buồn riêng của mình. Vì cậu không cục ta cục tác được nên chẳng phải là gà, tuy có nhiều nét tương đồng với đàn vịt nhà nhưng cậu lại bị coi thường. Giờ đây chúng chẳng quan tâm đến Đầu Xanh nữa, cả cái việc đến gần cũng tránh.

Nhưng đêm hai kẻ cô đơn không có đàn cũng nép mình vào nhau ngon giấc cũng rất hạnh phúc. Cả hai lắp đầy cái bụng trống rỗng bằng những con cá mà Đầu Xanh bắt mang về, và mỗi khi ngủ Mầm Lá lại nghĩ đến Vịt Trời. Nhất&nb;là khi những chiếc lông bóng mượt của Đầu Xanh ánh lên dưới ánh trăng, cô lại càng nhớ Vịt Trời hơn.

“Con yêu, dù có ngủ thì cũng luôn phải dỏng tai nghe ngóng đấy nhé. Kẻ đi săn cưỡi màn đêm để đến đấy. Mụ ta có thể đến bất cứ lúc nào. Không có chuyện mụ ta từ bỏ đâu.”

“Mẹ đừng lo lắng gì cho con cả. Chính ra con mới lo lắng cho mẹ đấy. Mẹ chẳng bay được, cũng chẳng biết bơi.”

“Dù gì mẹ vẫn không sao mà. Chắc mụ ta cũng chẳng có hứng thú gì với mẹ đâu. Mẹ già rồi, mụ ta có ăn cũng chẳng ngon miệng. Ha ha”

Cái đó thì sao chứ. Dù chúng ta có khác nhau nhưng vẫn có thể yêu thương nhau. Mẹ yêu thương con biết bao nhiêu...”

Mầm Lá nói cho con nghe những điều mà Vịt Trời đã từng nói với cô trước kia. Mầm Lá hiểu những lời đó nên cô mong Đầu Xanh cũng hiểu được. Nhưng Đầu Xanh chỉ lắc đầu.

“Không mẹ ơi. Con không biết đâu. Con sợ cứ thế này rồi đám vịt nhà sẽ không bao giờ chịu đón nhận con. Con muốn hòa nhập với đàn”

Đầu Xanh lặng lẽ khóc. Mầm Lá không biết phải làm sao, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cho Đầu Xanh.

“Con à, từ trước đến nay chúng ta sống vẫn vui vẻ còn gì.”

Dù nói vậy nhưng Mầm Lá biết rõ điều đó chẳng thể xoa dịu được Đầu Xanh. Không lẽ hồi đó con đã nghe thấy lời nói của vợ chồng ông bà chủ trại gà nhưng cứ đi ra, giả vờ không biết. Giá như khi Vịt Trời Đầu Đàn thuyết phục, cô không giả vờ hiếu thắng và để con đi.

“Con biết mẹ yêu con. Nhưng dù sao chúng ta cũng khác nhau mà.”

“Chúng ta chỉ có ngoại hình khác nhau thôi. Có con bên cạnh mẹ rất vui. Dù ai đó nói gì chăng nữa, con vẫn là con của mẹ.”

Dẫu Mầm Lá có buồn bã tiếc nuối, Đầu Xanh vẫn ngồi nhích ra xa. Và nói đầy quyết tâm.

“Mẹ quay lại vườn đi. Con sẽ đi theo đàn!”

“Con nói quay về trại gà sao…”

Trái tim của Mầm Lá như vỡ vụn. Nói vậy nhưng cô không mong muốn níu giữ Đầu Xanh. Cô nhận ra sự thật rằng Đầu Xanh thuộc một dòng giống khác từ rất lâu rồi, bắt đầu từ khi cô thấy con mình nhảy trên lá sen không hề sợ hãi, ngã xuống nước và bơi được. Vì thế cô vẫn luôn bất an và trái tim thì luôn cô đơn buồn bã.

“Con à, mẹ đã từng là một cô gà mái sống trong chuồng gà và chỉ biết đẻ trứng. Mẹ chưa bao giờ được ấp trứng dù chỉ một lần. Việc được ấp trứng và chứng kiến gà con chào đời là ước mơ của mẹ. Từ khi mẹ không đẻ trứng được, mẹ đã bị tống ra khỏi chuồng gà. Lúc đó mẹ tưởng như đã chết rồi. Nhưng được gặp con, nhờ có con mà mẹ đã được trở thành mẹ đây.”

Mầm Lá nhìn Đầu Xanh và khẽ nói.

Không biết có phải Đầu Xanh đang ngủ hay không mà con chỉ úp cánh lên đầu và bất động. Trên mặt nước chỉ có ánh trăng đang chiếu sáng mờ mờ ảo ảo.

“Con à, chúng ta không có lý do gì quay lại sân vườn cả. Vì mẹ là cô gà mái chẳng ai cần đến ở vườn, còn con thì giỏi giang hơn các thành viên trong vườn rất nhiều.”

Mầm Lá tiến đến bên cạnh Đầu Xanh và lại xoa nhẹ lên lưng cậu. Dù nghe hết những lời Mầm Lá nói nhưng Đầu Xanh vẫn không mở mắt, giả vờ ngủ. Đầu Xanh đã lớn đến mức Mầm Lá có dang rộng hết cánh cũng không ôm được cậu. Hình như cậu ngủ mất rồi thì phải.

“Kẻ đi săn sẽ không đến nữa đâu, mình biết làm gì đây? Mà dù mụ có đến cũng chẳng vấn đề gì, vì con đã lớn, có thể bay lên cao được rồi.”

Mầm Lá buồn đến mức thức suốt đêm. Cô không sao dỗ được giấc ngủ. Nhưng vào sớm tinh mơ khi Đầu Xanh đi về phía hồ nước, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Bởi lẽ cô lo sợ lại phải nghe con mình nói sẽ đi về phía đàn vịt.

Mầm Lá đứng ở sườn dốc và theo dõi hình ảnh Đầu Xanh bơi lòng vòng bên cạnh đàn vịt nhà. Chúng lạnh lùng với Đầu Xanh. Chúng kêu thét lên, Vịt Đầu Đàn còn tấn công cậu nữa.

Vào lúc mặt trời lặn, Vịt Đầu Đàn dẫn cả gia đình trở về khu vườn. Đầu Xanh bị rớt lại, lạch bạch đi theo sau. Mầm Lá cảm giác như thể cô đang nhìn thấy hình ảnh của Vịt Trời.

“Cục tác cục tác. Con à, về thôi.”

Mầm Lá muốn ngăn Đầu Xanh. Cô gào lên khản cả giọng. Nhưng chẳng ai quay lại cả.

“Dù có quay lại vườn thì vẫn sẽ cô đơn thôi. Vì con đặc biệt mà. Chẳng có lý do gì mà gia đình sân vườn đón nhận con cả.”

Mầm Lá đi theo Đầu Xanh cách một quãng xa.