Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 96: Bàng hoàng




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hứa Ngôn xuống xe, cậu đứng ở ven đường, trơ mắt nhìn chiếc Land Rover nghênh ngang đi mất.

Vị trí mà Hứa Ngôn đứng lúc này là ở trong sân thể dục gần khu ký túc xá nữa, còn Lưu Tử Hằng thì lái chiếc Land Rover của cậu ta vào trong.

Tất nhiên là nam không thể nào vào được khu ký túc xá nữ, thế nhưng nếu chỉ đỗ xe bên ngoài cửa ký túc, mời nữ sinh lên xe thì hẳn sẽ không thành vấn đề gì. Chỉ cần cô gái được mời lên xe không gào lên mấy câu kiểu "Sàm sỡ" hay "Lưu manh" gì đó, dì quản lý ký túc xá cũng sẽ không tiện nói gì về một việc đôi bên đều tình nguyện như vậy.

Hứa Ngôn bực bội và ngán ngẩm đứng nguyên tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Ngôn đã thấy chiếc Land Rover kia vòng ra từ một đầu khác của ký túc xá, lướt qua trước mặt cậu, sau đó lại quẹo vào khu ký túc lần nữa.

Đợi thêm một lát nữa, chiếc xe kia lại lao ra, lại quẹo vào.

Hứa Ngôn nhìn chiếc Land Rover cứ ra ra rồi lại vào vào khu ký túc xá nữ mà cạn lời, xe cứ đi ra đi vào như thế rất nhiều vòng.

Gần nửa giờ sau, Hứa Ngôn thực sự đã không tài nào kiềm chế nổi nữa, đợi tới khi chiếc Land Rover lại lướt qua trước mặt mình một lần nữa, cậu vọt lên trước, cản chiếc xe lại rồi bước tới vị trí cạnh ghế lái, gõ gõ cửa sổ xe.

Chờ tới khi cửa sổ xe hạ xuống, cậu lập tức bắn một tràng dài:

- Mày đấy, mày vòng qua vòng lại cũng được mười tám vòng rồi, tròn mười tám vòng đấy! Chẳng phải là mày đi bắt chuyện hay sao? Ngay cả xe cũng không dừng lại thì mày bắt cái con khỉ!

Lưu Tử Hằng mạnh miệng chống chế:

- Tao chỉ đang tìm kiếm mục tiêu thôi! Tao còn chưa nghĩ kĩ xem mình sẽ tán ai.

Hứa Ngôn không hề khách khí mà giơ thẳng ngón giữa lên:

- Sợ thì cứ nói thẳng đi.

- Ai sợ? Mày bảo ai sợ cơ?!

- Có giỏi thì mày bắt chuyện với một người cho tao xem nào!

- Bắt chuyện thì bắt chuyện! Mày tránh ra!

Hứa Ngôn lùi về sau một bước, cậu thấy chiếc xe chạy về phía trước vài mét rồi dừng lại bên cạnh một cô gái xinh đẹp ở gần đó nhất.

Cô gái dừng bước, nhìn sang chiếc xe đột ngột xuất hiện này.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lưu Tử Hằng nhìn thẳng vào mắt cô.

Nữ sinh dùng ánh mắt mang ý hỏi để nhìn lại cậu ta.

Sau nửa ngày nghẹn lời, Lưu Tử Hằng phụt ra được một câu:

- Xin hỏi, thư viện ở phía nào vậy?

- Ở đằng kia kìa, một công trình kiến trúc lớn như vậy, bên trên còn có hai chữ "Thư viện" to đùng như thế mà cậu không nhìn rõ à?

Cô gái cười duyên, nói.

Lưu Tử Hằng đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, cậu ta lại nhấn kính cửa sổ lên, lái xe về phía thư viện cách đó không xa.

Hứa Ngôn đứng cách hiện trường có vài mét nên cũng nghe được cuộc đối thoại này, cậu ngửa mặt lên trời, thở dài:

- Rõ ràng là không có năng khiếu làm ăn chơi trác táng, ngay cả mặt cũng không dày nổi, thế mà cứ nhất định phải học người ta đi cưa gái, cái thằng cu này cũng thật là... Ôi.

Sau đó, cậu cũng đi về phía thư viện.

Năm phút sau, trên con đường trước cổng thư viện, Hứa Ngôn đã đuổi kịp xe của Lưu Tử Hằng rồi mở cửa vị trí phó lái, ngồi vào trong xe.

- Có còn muốn làm quen với tán gái nữa không?

Hứa Ngôn nhìn thằng bạn bên cạnh, trêu chọc.

Lưu Tử Hằng gục mặt xuống vô lăng, lắc đầu:

- Thôi thôi, chúng ta rút lui đi, tao đưa mày đến chỗ này.

- Đi đâu thế?

- Đến nơi là mày sẽ biết.

Lời này của Lưu Tử Hằng gần như giống hệt với câu nói ngày hôm qua, thế nhưng lại không có cảm giác giả vờ thần bí, dương dương tự đắc, ngược lại còn làm người ta thấy có chút cô đơn.

.......

Lưu Tử Hằng lái xe, tìm một siêu thị rồi dừng lại trước cửa. Cậu ta kéo Hứa Ngôn đi mua vài lon bia rồi ra khỏi siêu thị nhỏ, ngồi xuống ngay bên vệ đường.

Hứa Ngôn cũng ngồi bên vệ đường cùng với Lưu Tử Hằng.

Lưu Tử Hằng cầm một lon bia lên, kéo nắp rồi tu ừng ực một ngụm.

Hứa Ngôn cũng kéo nắp một lon khác nhưng cậu không uống vội mà hỏi:

- Tự dưng lại cuống lên đi tán gái, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với mày đấy? Trước kia tao chưa bao giờ thấy mày t*ng trùng thượng não như vậy.

Lưu Tử Hằng uống thêm một hớp vơi hết nửa lon, cậu ta đặt lon xuống đất, quay đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn.

- Mày làm sao đấy hả?

Bị Lưu Tử Hằng nhìn chằm chặp như vậy, Hứa Ngôn cũng run run.

Lưu Tử Hằng chộp lon bia bên cạnh lên, lại uống một ngụm to, lần này là uống cạn luôn cả lon. Cậu ta tiện tay ném cái lon rỗng sang bên cạnh, nhìn dòng xe cộ như mắc cửi trước mặt với ánh mắt vô hồn, nói:

- Tao đã không còn là trai tân nữa rồi.

- Mày nói cái gì cơ?!

Hứa Ngôn giật bắn người, suýt nữa thì cậu đã nhảy dựng lên:

- Chuyện này hẳn phải là một chuyện tốt chứ hả? Mày... có vẻ như bị ám ảnh về tâm lý ấy, không phải là mày bị người ta cưỡng hiếp đấy chứ?

Lưu Tử Hằng chỉ chỉ vào mặt mình:

- Mày thấy có người sẽ cưỡng hiếp tao ấy à?

- Thế thì là làm sao?

Lưu Tử Hằng lại bật một lon bia khác ra, vừa uống vừa đứt quãng kể.

- Mấy hôm trước là lần đầu tiên tao đi chơi ở hộp đêm, tao có gặp một cô gái. Thời gian chắc là vào lúc mày đi Kanas ấy, tao sờ trong túi quần, thấy một cái thẻ tín dụng với hạn mức tiêu mãi không hết, lại sẵn đang tò mò, nên tao mới vào.

Ở đó, tao có gặp một cô gái, vóc dáng đẹp, mặt cũng đẹp vô cùng, hơn nữa trong số rất nhiều cô gái xinh đẹp là nhờ ánh sáng mờ ảo cộng thêm lớp trang điểm đậm thì cô ấy lại không giống thế. Cô ấy đứng đó, trông chẳng khác nào một đóa hoa sen trong đầm nước.

Tao thấp thỏm làm quen với cô gái ấy, rốt cuộc tao nhận ra sở thích của tao với cô ấy rất giống nhau, cả hai đều thích xem phim. Bọn tao tâm sự suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi cho tới tận đêm khuya, cực kì vui vẻ.

Sau đó, tao dẫn cô ấy ra ngoài, để chứng minh là mình có tiền, tao còn cố ý chọn một cái khách sạn đắt đỏ. Kết quả là phá thân này nọ khỏi phải nói nhiều, tao sẽ nói chuyện ở phía sau.

Tao với cô ấy bắt đầu yêu nhau.

Hôm trước tao nóng đầu, tao đưa cô ấy về nhà ra mắt ba tao. Kết quả là ba tao nói với tao một câu: Mày thực sự cho rằng cô ta thích mày à?

Sau đó, ba tao với cô ấy nói chuyện riêng với nhau một lúc.

Sau đó, cô ấy làm lơ tao.

Cô ta quyến rũ ba tao.

Ngẫm lại cũng phải, tao chỉ là một học sinh cấp ba thôi, chẳng biết phải chờ đến bao giờ mới có thể thực sự kế thừa tiền của ba tao, cứ bám thẳng vào ba tao thì chắc chắn đào mỏ nhanh hơn nhiều.

Cho nên bị em gái NTR thì đã là cái đếch gì? Tao bị ba tao NTR này! Thực sự NTR luôn này!

Nhưng mà như thế còn chưa xong đâu, mãi đến ngày hôm qua tao mới biết, trong suốt nhiều năm nay, ba tao đã lừa dối mẹ tao, bao rất nhiều tình nhân, hơn nữa còn có vô số những mối tình một đêm...

Nói đến đây, Lưu Tử Hằng bỗng nhiên ngưng bặt.

Hứa Ngôn thở dài, vỗ lưng bạn.

- Thế nên mày nói đi, vì sao hôm nay tao phải đi tán gái?

Lưu Tử Hằng ngẩng mặt nhìn thẳng vào Hứa Ngôn, đôi mắt cậu ta đã đỏ bừng, cũng chẳng biết là do tác dụng của cồn hay là do những nguyên nhân khác.

Hứa Ngôn lắc đầu:

- Bất kể ba mày làm gì thì đó cũng là chuyện của ông ấy. Tao cảm thấy mày vẫn nên tập trung làm việc của bản thân đi.

- Việc của riêng tao ấy à? Ha ha!

Lưu Tử Hằng cười sằng sặc:

- Con mẹ nó, tao thì có việc gì để làm? Ba tao đã kiếm đủ tiền để cho tao tiêu đủ cả đời rồi, ngoại trừ việc ngoan ngoãn nghe lời lão già lưu manh đó thì tao còn có thể làm cái gì?

Dòng xe cộ trên đường lớn vẫn cứ tấp nập như cũ, trên lối đi bộ, mọi người cũng đang rảo bước vội vàng. Bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, ai cũng vội về nhà, ăn cơm, tan làm, tan học... Tóm lại là chẳng có một người nào quan tâm tới hai thiếu niên đang ngồi bên lề đường cả.

Việc Lưu Tử Hằng nổi điên không tạo ra bất kì gợn sóng nào ngoài việc có vài người đi đường nhìn sang với ánh mắt khinh bỉ hoặc là kinh ngạc.

Trong nhất thời, Hứa Ngôn cũng chẳng nghĩ ra được lời gì để nói, vậy nên cậu chỉ có thể khuyên nhủ:

- Chúng ta về trước đi đã, về bình tĩnh một chút. Tao cảm thấy mày cần thời gian suy nghĩ kĩ càng, hơn nữa chỉ còn nửa tháng thôi là khai giảng rồi, mày có đi học không?

- Nhanh thế, đã sắp đi học rồi? Nghỉ hè vừa mới bắt đầu mà!

Hứa Ngôn cười khổ:

- Chúng ta đã là học sinh lớp mười hai rồi, những ngày nghỉ về sau hẳn là sẽ bị rút ngắn hết mức có thể.

- Lớp mười hai...

Lưu Tử Hằng đứng lên, lắc lắc đầu. Không một ai thấy được vẻ mặt cậu ta lúc này.