Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn và Lộ Lăng một trước một sau về nhà.
Sắc trời đã tối, thứ duy nhất chiếu sáng cho con đường phía trước chính là ánh đèn màu cam. Dù đèn không sáng bằng nắng, thế nhưng cũng đủ giúp cho Hứa Ngôn nhìn thấy nụ cười của em gái khi cậu quay đầu lại. Đúng, con nhóc này cười từ đầu tới cuối, rõ ràng là rất vui.
- Có lẽ là vì cuối cùng cũng tìm được người phối hợp với sự tự kỷ của nó.
Hứa Ngôn dùng giọng nói bé đến độ không thể nghe thấy để lẩm bẩm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cậu reo vang.
Vừa kết nối liền nghe thấy giọng ba mình:
- Con trai, tối nay trường ba có buổi họp, mẹ con cũng có việc. Hai đứa tự giải quyết bữa tối đi nhé.
Hứa Ngôn sững một lúc mới phản ứng được ‘mẹ’ ở đây chính là mẹ kế, bà Lộ Thanh Mai thanh tú dễ gần. Cậu đáp:
- Vậy con đưa em ra tiệm mì ăn.
- Ba để ít rau với thịt tươi trong tủ, tốt nhất là tối con nấu cơm cho em ăn đi.
- Phiền lắm, con còn phải làm bài tập mà.
- Thôi thôi, nấu một bữa đơn giản có mất công mấy đâu, huống chi ba biết tay nghề con khá lắm mà.
Hứa Vọng Hải vẫn tận tình khuyên nhủ:
- Sáng nay ba thấy con với em vẫn có vẻ xa lạ lắm, con ngẫm mà xem, nếu con nấu cho em một bữa ngon, chẳng lẽ nó lại không thân mật với con hơn à? Ba cũng muốn tốt cho con thôi, con không muốn trở thành người xa lạ với em gái mình chứ hả?
Hứa Ngôn thở dài:
- Con còn hy vọng nó coi con như người lạ đây. Nó tốt với người lạ hơn với con nhiều.
- Người nhà mà như người lạ, thật đáng buồn! Tốt nhất là con nấu một bữa cơm để nâng cao hình tượng của con trong lòng em, gánh lấy trách nhiệm của người làm anh trai, thế không tốt à?
Hứa Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thế ba có biết chuyện nó cướp máy vi tính của con không?
- Ba biết.
- Vậy thì từ nay về sau, con có thể nấu cơm cho em nhưng ba mua cho con máy vi tính mới, được không?
Hứa Vọng Hải ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp:
- Con cũng lớp mười một rồi, phải chăm chỉ học hành...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Con dùng máy vi tính để học mà.
- Rồi... Được rồi được rồi.
Hứa Vọng Hải cuối cùng cũng đồng ý:
- Con cứ chăm sóc em cho tốt đi, cuối tuần ba đưa con đi mua.
- Một lời đã định đấy.
Hứa Ngôn tắt máy, xoay người thì thấy Lộ Lăng cũng vừa cúp điện thoại.
- Mẹ em bảo mẹ với ba anh bàn với nhau rồi, về sau khi họ bận việc, anh sẽ phụ trách bữa tối của em.
Thiếu nữ lộ vẻ trêu tức:
- Để ta thấy bản lĩnh của mi đi, phàm nhân.
Sau hai mươi phút, họ về tới nhà.
Mở tủ lạnh ra, Hứa Ngôn thấy thịt bò, trứng gà, cà chua, đậu Hà Lan, cà rốt và mấy thứ gia vị thường dùng. Suy nghĩ một lát, cậu quyết định món chính của tối nay sẽ là cơm chiên hoàng kim, ớt xanh xào thịt bò và canh trứng cà chua.
Một mặt, phối hợp mặn nhạt thế này sẽ rất ổn. Mặt khác, ba món này cũng là sở trường của cậu. Quan trọng nhất đó là ba món này dễ làm nhất.
Quyết định xong thì hành động thôi. Bước đầu là vo gạo, sau đó đổ nước vừa phải, đặt vào nồi cơm điện là được.
Sau đó là rửa rau, thái thịt. Bỗng nhiên Hứa Ngôn cảm thấy có người ở phía sau, cậu quay lại nhìn thì thấy Lộ Lăng đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình chằm chằm.
- Có việc gì không?
Hứa Ngôn dừng tay, hỏi.
- Cần… cần...
Con bé lắp bắp:
- Cần giúp gì không?
- À, không cần, em đi làm bài tập đi, chờ ăn cơm là được.
- Hừ! Đây là anh nói đấy, tôi đi đọc sách đây.
Lộ Lăng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác:
- Nhớ kỹ, ta không giống phàm nhân bọn mi, trước khi tan học ta đã làm xong bài tập rồi!
- À, lợi hại lợi hại, bội phục bội phục.
Thuận miệng nói rồi Hứa Ngôn lại cúi đầu thái thịt.
Dao phay thái trên thớt tạo thành những tiếng vang dồn dập, trong nháy mắt, hành tỏi đã chuẩn bị xong.
Hứa Ngôn quay lại nhìn thì không còn thấy bóng dáng bé nhỏ bên cửa phòng bếp nữa. Cậu nhún vai, tiếp tục nấu nướng.
Nửa giờ sau, Hứa Ngôn bưng một bát cơm lớn lên bàn. Khác với cơm thường, đây là một bát cơm vàng óng, khi đặt trên bàn, được ánh sáng từ đèn rọi xuống, trông nó càng chói mắt. Trong cơm hoàng kim có trộn hành thái xanh tươi và đậu Hà Lan, thêm vào đó là màu đỏ của cà rốt thái sợi. Riêng bề ngoài này đã hấp dẫn hơn tác phẩm nhập học của nam chính trong Shokugeki No Soma rồi.
Lộ Lăng đã ngồi chờ sẵn bên bàn, vừa thấy bát cơm vàng óng, cô bé liền tròn mắt:
- Này, cái gì thế?
- Cơm chiên hoàng kim đấy.
Hứa Ngôn nhanh tay xới một bát cơm nhỏ rồi đặt trước mặt Lộ Lăng.
- Em mau ăn đi, còn hai món nữa cơ.
- Thịnh soạn vậy á?
- Cũng thường mà? Anh thấy cũng chưa thịnh soạn mấy, thỉnh thoảng anh cũng tự nấu vậy để ăn.
Lộ Lăng ngạc nhiên:
- Bình thường là anh tự nấu mấy cái này?
- Đúng thế, phải biết thỏa mãn cái miệng và dạ dày của bản thân chính là môn học bắt buộc với trạch nam.
Lời còn chưa dứt, Hứa Ngôn đã xoay người vào bếp.
Nguyên liệu cho thịt bò xào ớt xanh và canh trứng cà chua đã được chuẩn bị cẩn thận xong xuôi, chỉ cần cho vào nồi nữa là xong. Vậy nên chỉ vài phút sau, cậu đã bưng một đĩa thịt bò xào ớt xanh thơm nức mũi lên bàn.
Cô bé vội vàng gắp một miếng thịt bò, ngay lập tức, mắt cô như tỏa sáng:
- Ôi ôi, này này này, cũng là anh nấu luôn à?
- Nói nhảm.
Mười phút sau, Hứa Ngôn bưng một nồi canh lớn lên, nhưng khi thấy cảnh tượng trên bàn, cậu đã lảo đảo đến độ suýt làm đổ canh.
Đĩa thịt bò đã thấy đáy, chỉ còn chút ớt xanh trơ trọi! Một bát cơm chiên hoàng kim to đã vơi ba phần tư!
- Em… em là Yuka Kinoshita à? Ăn nhiều thế này...
Hứa Ngôn trợn mắt há hốc mồm. Cũng may là cậu còn nhớ phải đặt canh lên bàn, nếu không chắc là đổ thật rồi.
- Thức ăn hấp dẫn thế này nhất định là thủ đoạn hèn hạ của phàm nhân các mi!
Lộ Lăng một tay ôm bụng một tay vẫn cầm đũa:
- Đừng... Vẫn muốn ăn nữa.
Thấy bụng cô bé đã to hẳn lên, Hứa Ngôn lầm bầm:
- Ăn no rồi còn cố, em là quỷ chết đói đầu thai à?
- Hừ! Đây chắc chắn là âm mưu của tên phàm nhân này!
Lộ Lăng chun mũi, nhìn Hứa Ngôn:
- Nói đi, mục đích của mi là gì?
- Anh chỉ nấu bữa cơm bình thường thôi mà, em... em thật sự lớn lên ở Trung Quốc hả? Sao giống như chưa bao giờ được ăn ngon thế?
Lộ Lăng đỏ mặt:
- Không, chỉ trùng hợp lúc tôi đói thôi.
- Sao lại đói, trưa không ăn cơm à?
Cô bé do dự rồi nhỏ giọng đáp:
- Chưa no.
- Vì sao trưa không ăn no?
Hứa Ngôn lại hỏi.
- Không ăn được.
- Không đúng, buổi trưa anh cũng ăn ở canteen, dù không ngon như anh nấu nhưng cũng không đến mức nuốt không trôi. Lúc trưa em mua cái gì?
Lộ Lăng chần chừ một lúc mới nói:
- Khoai tây sợi.
- Chỉ có khoai tây sợi á?
Cô bé đáng thương gật đầu.
- Sao lại thế?
Lộ Lăng thẹn quá hóa giận, đỏ mặt gào lên:
- Vì lúc làm thủ tục, mẹ tôi quên làm phiếu ăn! Mượn phiếu ăn của người khác làm sao dám ăn nhiều!
Trong giây lát, căn phòng an tĩnh lại, an tĩnh đến quỷ dị.
Một lúc lâu sau, Hứa Ngôn nhìn sang chỗ khác rồi nói:
- Trưa mai ăn cơm với anh. Em dùng phiếu của anh cũng được.
Mấy giây sau, Lộ Lăng khẽ đáp:
- Ừm...
Nhận được câu trả lời của Lộ Lăng, Hứa Ngôn nhìn thoáng qua bàn ăn rồi lại vào bếp.
- Anh... anh vào bếp làm gì?
Cô bé hỏi.
- Nấu mì tôm. Phần bữa tối cho hai người bị em giải quyết hết rồi, anh cũng phải lấp dạ dày chứ.
Hứa Ngôn lại bận rộn trong bếp, nhưng công việc lần này đơn giản hơn nhiều. Cậu lấy nồi, đổ nước, đặt lên bếp, bật bếp, xé gói gia vị. Bỗng nhiên, Hứa Ngôn nghe thấy có giọng nói vang lên.
- Xin lỗi.
Tiếng Lộ Lăng nhỏ tới khó nghe, tới mức Hứa Ngôn không nghe rõ.
- Em nói gì cơ?
Hứa Ngôn hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, hẳn là Lộ Lăng về phòng ngủ rồi.