Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Hai em đang làm gì thế hả?!
Nghe thấy giọng nói này, Hứa Ngôn đã biết là thầy chủ nhiệm tới.
Thầy chủ nhiệm của trường, thầy Dương, rõ ràng là một nhân vật nam hung ác nhưng lại có một giọng nói cao vút thiên nữ tính. Chuyện bi thảm về những lần thầy trừng trị các học sinh nghịch ngợm, gây sự cũng nổi tiếng và được mọi người lan truyền rộng rãi y hệt như giọng nói của thầy vậy.
Hứa Thanh cướp mèo trắng từ trong ngực Lộ Lăng lại, sau đó, cậu ôm hai chú mèo, quay lại nhìn ánh mắt hung ác của thầy Dương, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Thưa thầy, em nhặt được hai con mèo con nên đang cho chúng nó ăn ạ.
- Mèo à?
Thầy Dương lại gần vài bước tới khoảng cách cách Hứa Ngôn khoảng nửa mét thì thầy cúi thấp người xuống, nhìn chằm chằm vào hai chú mèo.
- Meo meo.
Có vẻ như thấy không gian quá nhỏ và chật chội nên chú mèo đen đã nghển cổ chui ra.
- Meo?
Mèo trắng bé nhỏ thì tò mò nhìn thầy Dương, nó còn thò một bàn chân bé xíu ra, quơ quơ với thầy Dương nữa.
Vẻ hung dữ của thầy Dương dần thay đổi, nét mặt hung dữ và tàn nhẫn mỗi lúc một dịu xuống.
Hứa Ngôn nhìn thầy chủ nhiệm mà mắt giật đùng đùng: Chẳng lẽ hai con mèo con này đã "thu phục" thầy Dương rồi? Vậy có phải là có khả năng trốn được nạn này không?
Thế nhưng sự thật chứng minh rằng tưởng tượng của Hứa Ngôn quá đẹp.
Mặc dù đúng là thầy Dương thấy mèo quá đáng yêu, thế nhưng thầy hoàn toàn không có ý định lỏng tay với Hứa Ngôn. Khi thầy nhìn cậu, vẻ mặt lại trở nên hung dữ:
- Em là học sinh lớp nào?
- Lớp 7, khối 11 ạ.
Hứa Ngôn đàng hoàng đáp.
Thầy Dương lại nhìn về phía Lộ Lăng, nhíu mày hỏi:
- Thế còn em, em học lớp nào?
Hứa Ngôn cướp lời:
- Thầy ơi, bạn ấy chỉ thích mèo nên mới qua giúp em cho mèo ăn thôi ạ.
Lộ Lăng đang định mở miệng thì nghe thấy Hứa Ngôn nói vậy nên cô bé lập tức dừng lời.
- Hai em... không liên quan đến nhau? Không quen biết?
Ánh mắt của thầy Dương lại quét tới quét lui giữa hai anh em.
Hứa Ngôn thành khẩn:
- Tất nhiên là không quen rồi ạ, bạn ấy chỉ giúp em cho mèo ăn thôi mà.
- Mèo này là em mang đến trường? Hay là nhặt được ở trường?
Hứa Ngôn do dự trong giây lát.
Thầy Dương cười lạnh:
- Em nói là nhặt được mèo mà? Vậy nếu nhặt được thì thầy sẽ để em phóng sinh chúng nó luôn, được chứ?
Hứa Ngôn thở dài, bất đắc dĩ đáp:
- Là mèo nhà em nuôi ạ.
- Hừ, cái lí do sứt sẹo đó mà còn dám lấy ra lòe tôi!
Thầy Dương đắc ý ra mặt:
- Bạn nữ kia, không còn việc gì liên quan tới em nữa rồi, em mau về lớp, chuẩn bị vào học đi thôi.
Lộ Lăng cắn môi dưới, cô bé nhìn Hứa Ngôn rồi quay người chạy ra khỏi rừng cây. Cô lo lắng nếu mình còn chần chừ do dự một giây nữa thì mọi cố gắng khi nãy của Hứa Ngôn sẽ đổ sông đổ bể.
Chờ tới khi bóng lưng của Lộ Lăng đã hoàn toàn khuất, Hứa Ngôn mới khẽ thở phào.
- Được rồi, đi với tôi tới gặp chủ nhiệm lớp em.
Thầy Dương lạnh lùng nói.
.......
Chủ nhiệm lớp 7 của khối 11 là Trương Cẩm Khương, đây là một người phụ nữ trung niên mạnh mẽ. Việc làm trong ngành giáo dục lâu dài đã giúp bà có được một đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh và lời lẽ sắc bén.
- Hứa Ngôn ơi Hứa Ngôn, em bảo tôi phải nói gì với em thì mới được đây hả? Thi cuối kì có kết quả khá là cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi!
Trong khi thản nhiên ngồi trong phòng giáo viên để nghe chủ nhiệm lớp răn dạy, Hứa Ngôn còn có tâm tư nghĩ thầm. Ví dụ như lời răn dạy của cô Trương thật sự quá cũ rồi, y hệt như bài mà các thầy cô răn dạy học sinh từ hai mươi năm trước, không hề thay đổi. Ừm, nhất định là bởi vì không có học sinh nào cãi lại. Nếu như cho phép học sinh cãi lại thì chẳng khác nào đưa ra cơ chế cạnh tranh, phải như thế thì năng lực răn dạy của các giáo viên mới đạt được bước tiến bộ vượt bậc.
- Hứa Ngôn, em đừng có xao nhãng, cẩn thận nghe lời tôi nói đi!
Hứa Ngôn tròn mắt:
- Em đang nghe cô nói mà, cô Trương.
- Em... Em đừng tưởng là mới thi tốt một lần thì muốn làm gì cũng được! Chuyện của em với Trương Hân Di, tôi còn chưa nói em đâu đấy, tốt nhất là em biết điều cho tôi!
Hứa Ngôn thở dài.
Giáo viên lập tức hỏi ngay:
- Em thở dài cái gì?
Hứa Ngôn cúi đầu, lắc lắc rồi lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt giáo viên, bình tĩnh nói:
- Cô à, lần trước em với Trương Hân Di đã ở đây nhận sự dạy bảo của cô suốt cả một tiết liền. Em không biết cảm tưởng của Trương Hân Di thế nào, nhưng ít ra em cũng khắc trong tâm khảm.
- Vậy chuyện lần này thì sao, em nói thế nào?
- Em chỉ có thể nói là em xin lỗi, lần sau em sẽ không mang thú cưng tới trường nữa.
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày đánh giá vẻ mặt Hứa Ngôn nhưng lại chẳng nhìn ra điều gì cả, sau đó bà nói:
- Em thật đúng là không biết trời cao đất dày. Cứ chờ ở đây, tôi gọi điện thoại cho ba em!
Hứa Ngôn khẽ nhếch môi:
- Bình thường ba em không quản em đâu.
- Vậy đưa số của mẹ em cho tôi.
- Em nhớ là khi vừa đi học em đã nói cho cô rồi mà, ba mẹ em li dị.
Mặc dù bây giờ ba lại kết hôn rồi, nhưng tất nhiên Hứa Ngôn sẽ không giao liên lạc của mẹ kế cho giáo viên chủ nhiệm đâu. Nói đúng hơn thì tốt hơn hết là sự tồn tại của mẹ kế cũng không nên để cho giáo viên chủ nhiệm biết.
Trương Cẩm Khương nhíu mày chặt hơn đến độ Hứa Ngôn phải lo lắng thay cho bà, không hiểu liệu bà có biết phần mày của bà có thể làm cho kính thấp xuống được rồi.
- Em đừng có tưởng sẽ lấy được sự thông cảm của tôi vì ba mẹ em li dị, bây giờ người có cha mẹ li dị nhiều lắm.
Hứa Ngôn không nhịn nổi nữa, cậu dứt khoát ngắt lời:
- Cô ơi, em có một đề nghị.
- Đề nghị gì? Em nói đi.
Tuy nói như vậy nhưng vì bị ngắt lời nên cơn giận của cô Trương đang vùn vụt dâng cao, trừ phi lời Hứa Ngôn nói ra có thể làm bà dao động, nếu không chắc chắn Hứa Ngôn sẽ phải nhận một cơn sóng to gió lớn.
Nhưng Hứa Ngôn làm được.
Cậu mỉm cười:
- Nếu như thành tích thi của em từ nay về sau đều cao hơn so với thành tích cuối kì vừa rồi thì cô có thể tha cho em không?
- Em nói là tất cả các lần đều cao hơn lần trước?
- Đúng thế ạ, em muốn nói là nếu em giữ vững vị trí nằm trong mười người đứng đầu của lớp thì có thể không cần gọi phụ huynh hoặc các hình phạt khác chứ?
Tổng thành tích cuối kì trước của Hứa ngôn là đứng thứ mười bốn trong lớp, mà thành tích này đã là một sự tiến bộ lớn so với trước đây, vậy nên khi cậu tự nói ra mười vị trí đầu trong lớp thế này, với cô Trương mà nói thì đúng là tự tìm đường chết!
Cô Trương nghi ngờ nhìn Hứa Ngôn rồi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu:
- Từ nay trở đi, mười vị trí đầu trong lớp? Lần nào cũng thế?
Hứa Ngôn tự tin gật đầu.
Vẻ mặt của cô Trương khá bối rối, rõ ràng là cơn giận của bà còn chưa được bùng phát, thế nhưng học sinh đã đưa ra lời hứa hẹn như vậy rồi mà còn phê bình thì chẳng phải là đả kích tinh thần học tập tích cực của cậu sao?
- Nếu em đã nói thế thì... lần này cô sẽ không gọi phụ huynh. Nếu em không đạt được mười vị trí đầu...
- Đảm bảo để cô tính tổng nợ luôn ạ.
Hứa Ngôn tự tin mỉm cười.
Thấy ánh mắt bối rối của giáo viên chủ nhiệm, Hứa Ngôn bỗng có một linh cảm khá tốt: Chỉ cần mình nâng cao thành tích học tập, có khi sau này sẽ không phải lo chuyện bị giáo viên khiển trách nữa.
Còn làm thế nào để nâng cao thành tích học tập á?
Nói đùa à, có em gái rồi!