Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 51: Đãi ngộ chưa bao giờ có




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hứa Ngôn gọi cho cha mình, kể rõ tình hình của em gái nhưng lại nhận được câu trả lời thế này:

- Thanh Mai đi công tác rồi, phải trước giờ cơm tối mai mới về, cho nên nhiệm vụ chăm sóc em gái chỉ có thể giao cho con thôi.

Hứa Ngôn hỏi lại:

- Thế còn ba thì sao? Ba không về xem con gái cưng à?

- Ba? Ôi...

Hứa Vọng Hải thở dài bất lực:

- Con bé không chào đón ba mà.

- Nên ba cứ tiếp tục trốn tránh con bé như thế?

- Con trai, ba tin con, quan tâm chăm sóc em gái cho tốt đi. Ba đang đi huấn luyện rồi, thực sự không về được.

- Ba là giáo viên thể dục cấp hai thì đi huấn luyện cái gì hả? Chẳng lẽ ba định dạy thêm Ngữ văn à? Ba...

Hứa Ngôn chưa bắn liên thanh xong thì Hứa Vọng Hải đã ngắt lời:

- Chỉ cần con có thể tập trung chăm sóc em thì mọi phí tổn ba về sẽ trả lại cho. Nếu mai em còn khó chịu thì ba xin phép cho hai đứa nghỉ học, được chưa

- Được, thành giao.

Sau khi dập máy, Hứa Ngôn cất di động vào túi.

Cậu muốn mua một nhu yếu phẩm cho cô em gái nên mới ra ngoài, sau khi ra khỏi khu tập thể, cậu lập tức gọi cho ba, khi nói chuyện xong, cậu cũng vừa lúc đứng trước cửa siêu thị.

Hứa Ngôn quả quyết bước vào, đi tới khu bán đồ nữ. Thêm hai bước nữa là tới nơi cần đến rồi, Hứa Ngôn nhìn xung quanh, hy vọng có thể tránh khỏi tầm mắt của mọi người.

Nhưng vì định luật Murphy thần kỳ, có một bác gái bán hàng đã chú ý tới cậu.

- Nhóc muốn mua gì đấy?

Trước sự nhiệt tình của người bán hàng, miệng Hứa Ngôn như bị dán băng dính, mãi không nói thành lời.

Nhưng bác gái đã sống đời nhân viên bán hàng rất lâu rồi, tình hình này thấy nhiều thành quen, bác có vẻ chắc chắn nói:

- Cậu nhóc đến mua băng vệ sinh cho bạn gái à?

Hứa Ngôn vội sửa lại:

- Không phải bạn gái, em gái ạ.

- Có gì phải ngượng? Bác hiểu mà! Thanh niên các cậu lạ thật, rõ ràng là quan hệ yêu đương mà cứ thích gọi anh trai với em gái.

- Không phải! Cháu có bạn gái rồi, nhưng đây là em gái cháu thật!

Bác gái không kiên nhẫn:

- Rồi rồi, cháu nói em gái thì là em gái.

Hứa Ngôn cảm thấy bất lực:

- Thì rõ là em gái mà. Thôi, sao cũng được.

- Em gái cháu dùng nhãn hiệu nào?

- À...

- Cái này cũng tùy hả?

Bác gái trêu chọc.

- Không, cái này... Cháu cũng chả biết băng vệ sinh có nhãn hiệu gì. Em gái bảo chỉ cần loại bông mềm... À, là kiểu thiếu nữ nữa.

Bác gái nhìn lướt qua kệ hàng rồi hỏi:

- Em gái cháu bao tuổi rồi?

- Mười lăm ạ.

- Thế dùng cái này đi, dễ chịu lắm.

Bác gái mau chóng chọn một bịch từ trên kệ hàng rồi đưa cho cậu.

Hứa Ngôn chưa kịp nhìn nhãn hiệu đã cầm túi băng vệ sinh đi về phía quầy thu ngân.

- Cháu từ từ đã!

Bác gái vội vàng gọi cậu lại:

- Cháu cầm mỗi ban ngày, còn chưa có ban đêm mà! Hơn nữa một bịch sao mà đủ?

Hứa Ngôn lại vòng về:

- Còn chia ngày đêm nữa ạ

- Chắc chắn rồi!

Mười mấy phút sau, Hứa Ngôn cầm mấy thứ kia về nhà.

Mở cửa vào nhà, thay dép xong, Hứa Ngôn hỏi:

- Em còn trong toilet hả?

- Nói thừa.

Lộ Lăng khe khẽ nói.

Hứa Ngôn mang túi đến toilet, hỏi:

- Anh đưa cho em thế nào?

- Mở cửa ném vào.

Hứa Ngôn làm theo, cậu mở cửa phòng ra rồi tay trái thò túi vào, quăng tới. Sau đó, cậu vội đóng cửa lại.

- Thế được chưa?

Hỏi xong, Hứa Ngôn không nhận được câu trả lời nhưng cậu nghe tiếng sột soạt mở túi, sau đó là tiếng... xé túi băng vệ sinh à?

Thiếu nữ đột kêu lên:

- Anh còn ở ngoài cửa à?

Hứa Ngôn rón rén đi xa mấy bước rồi lớn tiếng đáp:

- Anh gần về đến phòng rồi!

- Thế thì được.

Hứa Ngôn vào phòng ngủ, ngồi xuống bàn học, mở laptop. Nhưng máy tính còn chưa kịp khởi động xong, cậu lại sực nhớ ra điều gì đó nên chạy ra ngoài, gọi về phía toilet:

- Anh đưa em đi viện nhé?

- Không cần, chỉ là ăn nhiều kem nên khó chịu thôi, không phải phiền vậy.

Dù em gái trả lời chắc chắn nhưng Hứa Ngôn vẫn cố thuyết phục:

- Phải đi viện! Mới nãy em đi một nửa đã ngất xỉu, thế làm sao mà để người khác yên tâm được?

- Mai còn phải đi học, hơn nữa bác sĩ cùng lắm cũng chỉ cho thuốc giản đau thôi!

- Uống giảm đau cũng được! Hơn nữa không đi viện thì anh không yên tâm.

Thiếu nữ im lặng.

Hứa Ngôn thừa thắng xông lên:

- Quyết định vậy đi, chờ em chuẩn bị xong thì anh đưa em đi viện.

- Bệnh viện giờ này cũng đóng rồi chứ?

Lần này, cô bé không quật cường như trước nữa mà thái độ đã có vẻ mềm hơn.

- Em yên tâm đi, cấp cứu có 24/24.

Mấy tiếng sau, cổng chính bệnh viện.

Bác sĩ trực ban đã chẩn đoán tình hình cho Lộ Lăng, kêt luận: lần sau đừng làm vậy là được rồi. Mặc khác, bác sĩ còn kê thêm chút thuốc giảm đau và trung dược có tác dụng điều trị.

- Thả em xuống đi. Anh đỡ em là được rồi.

Thiếu nữ trên lưng cậu nói khẽ.

Hứa Ngôn từ chối:

- Không được, phải nhớ là lúc vừa tới bệnh viện, em bước xuống xe là ngã rồi đấy.

Lộ Lăng lớn giọng hơn một chút:

- Nhưng em thấy bây giờ tốt hơn rồi...

- Anh không thấy thế, giọng to hơn cũng không chứng minh được gì cả. Tốt nhất là em đừng có cố chấp.

Nói vậy rồi Hứa Ngôn run lên, bởi lẽ lúc này có một cơn gió thổi qua.

Gió đêm đầu tháng ba còn rất lạnh, điều này khiến người ta có ảo giác mình đã trở lại với mùa đông.

Nhưng lúc này, thiếu nữ trên lưng Hứa Ngôn như cảm thấy sự run rẩy của cậu, đôi bàn tay vốn vòng trước cổ đã di chuyển xuống dưới, che kín lồng ngực cậu. Cùng lúc đó, cô bé cũng ôm chặt hơn, hệt như con bạch tuộc quấn trên lưng cậu.

Hai người dính chặt lấy nhau như sưởi ấm cho nhau.

Thiếu nữ cọ cọ vào gò má cậu, khe khẽ nói thầm:

- Anh trai, cảm ơn anh.

Hứa Ngôn không đáp lại, dường như cậu chẳng nghe thấy gì cả. Tuy nhiên, chưa qua hai giây sau, cậu đã mỉm cười.

Lần đầu tiên, khi không có người khác, Lộ Lăng ngoan ngoãn gọi cậu là anh trai!

Trò chơi Địa Ngục chết tiệt này cuối cùng cũng qua bàn được rồi!

Mẹ nó, không dễ dàng gì!