Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hơn năm giờ chiều ngày thứ bảy, triển lãm Anime đã kết thúc, Hứa Ngôn tạm biệt Trương Hân Di rồi cùng Lưu Tử Hằng đi xe bus về nhà.
Trên xe, cậu nhận được điện thoại của ba mình, câu đầu tiên là hỏi:
- Con trai, đang ở đâu đấy?
Hứa Ngôn trả lời:
- Còn hai bến nữa là về đến nhà ạ.
- Ba đón hai người họ về rồi. Con mau về giúp khuân đồ đi.
- Sao ba bảo chủ nhật cơ mà?
- Trước thời hạn. Hình như phòng trọ bên kia có vấn đề gì đó.
- Đã biết, con về ngay đây.
Nói xong, Hứa Ngôn cúp máy.
Dù những năm gần đây chỉ có hai sinh vật giống đực sống với nhau nhưng Hứa Ngôn cũng nghe nói với phụ nữ thì quần áo, đồ trang sức, túi xách này nọ, bao nhiêu cũng là không đủ. Một người phụ nữ lại thêm con gái, hẳn hai người họ sẽ có không ít đồ đạc nhỉ? Mà phiền hơn là nhà cậu ở tầng bốn, không có thang máy, cho nên trừ ba ra thì chỉ có thể dựa vào mình thôi. Nghĩ đến đây, Hứa Ngôn cũng chỉ có thể giữ vững tinh thần, chuẩn bị lao động.
Xuống xe bus, đi đến cửa nhà, Hứa Ngôn đã thấy xe nhà mình đang đỗ dưới khu tập thể. Ba cậu đứng tựa cửa xe, có vẻ như đang chờ cậu.
- Ba đi hai chuyến rồi, còn lại giao cho con đấy.
Thấy Hứa Ngôn lại gần, Hứa Vọng Hải gật đầu từ đằng xa.
Hứa Ngôn hỏi:
- Còn bao nhiêu ạ?
- Ba đem hết đồ của mẹ con lên rồi, còn đâu là của em gái con thôi.
- Mẹ con, em gái con... Sao nghe như đang chửi vậy?
Hứa Ngôn nói thầm.
- Đứng nói nhảm nữa, mau làm đi.
Hứa Ngôn ra sau xe, nhìn thấy ghế sau chỉ có một chiếc vali đã phai màu.
- Chỉ có một cái này thôi ạ?
Hứa Ngôn hỏi.
- Đúng thế.
- Em Lộ Lăng... Tất cả quần áo với hành lý của em ấy đều ở đây á? Không thể nào!
Hứa Ngôn nhớ rằng cô bạn cùng bàn Trương Hân Di dù đi học toàn mặc đồng phục nhưng dưới lớp áo khoác đồng phục của cô là trang phục nửa tháng không hề lặp lại, càng khỏi phải nhắc tới bộ đồ cosplay hôm nay cô mặc đi triển lãm Anime. So sánh vậy thì quần áo của cô em gái mình có vẻ quá ít nhỉ?
Hứa Vọng Hải thở dài:
- Phải, điều kiện kinh tế của họ không tốt lắm. Khổ thân hai mẹ con.
- Vâng, toàn lỗi của ba đấy.
- Đừng có động một tí là châm chọc ba đi, được không?
- Con chẳng có ưu điểm gì ngoài việc thích nói thật cả.
Nhìn bề ngoài thì Hứa Ngôn giống như một trạch nam bỏ bê rèn luyện, thế nhưng trên thực tế, tính về mặt thể chất, cậu khỏe hơn đa số bạn cùng trang lứa. Điều này dĩ nhiên phải quy công cho người cha vốn là giáo viên thể dục cấp hai rồi. Mặc dù vali rất nặng nhưng với Hứa Ngôn mà nói, việc khiêng nó lên tầng bốn cũng không quá phiền.
Nhưng ngay khi cậu bước vào nhà, đặt vali xuống thì cái phiền đã tự động đến.
Chào mẹ kế xong, Hứa Ngôn bước vào phòng mình, vừa nhìn sang đã đứng hình: Máy tính để bàn mất tích!
Hứa Ngôn vội vàng xông ra khỏi phòng ngủ, hỏi mẹ kế đang ngồi trên salon:
- Mẹ thấy cái máy vi tính của con đâu không?
- Đang nghĩ phải nói với con thế nào đây...
Lộ Thanh Mai lúng túng:
- Tiểu Lăng vừa mang máy tính vào phòng ngủ của nó rồi.
- Phòng ngủ của nó?
- Là thư phòng đấy. Về sau nó sẽ ngủ trong đó.
Hứa Ngôn rảo bước đi về phía thư phòng, vội vàng gõ hai lần rồi đẩy cửa vào. Cậu chỉ thấy Lộ Lăng đang nằm sấp trước máy vi tính, nghiêm túc nhìn.
Hôm nay, con bé không mặc đồng phục, cũng không mặc bộ quần áo tối hôm trước mà là một chiếc áo hai dây vàng nhạt phối với một chiếc quần bò xanh đã bị giặt đến độ trắng bợt. Mái tóc không được buộc lên mà xõa tung trên vai, có vẻ hơi rối. Phối hợp với cách ăn mặc chính là dáng ngồi cũng rất thoải mái. Lộ Lăng ngồi khoanh chân trên ghế, một tay chống cằm, một tay cầm chuột.
Nhưng mặc cho cách ăn mặc xuề xòa, cảm giác thanh tân thoát tục cô mang tới không hề phai màu như bộ đồ cô mặc. Làn da trắng nõn không tì vết, dáng người mảnh mai, cho dù dáng ngồi không đứng đắn đi nữa cũng khó khiến người khác trừ điểm nổi. Lại thêm vào khuôn mặt xinh đẹp đang lộ vẻ nghiêm túc kia nữa.
- Khụ khụ.
Hứa Ngôn cố ý ho mấy tiếng để hấp dẫn sự chú ý của Lộ Lăng.
Thế nhưng thiếu nữ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chứ không quay lại.
- Này này, em đang dùng máy tính của anh đấy.
Hứa Ngôn đành phải nhắc nhở.
Lộ Lăng không đáp mà chỉ xua tay như đang đuổi ruồi.
- Em quá đáng rồi đấy, em tưởng anh là thằng nam chính trong truyện cuồng em gái à?
Thuận miệng lầm bầm xong, Hứa Ngôn bước tới sau lưng Lộ Lăng rồi nhìn vào màn hình.
Sau đó, cậu im lặng.
Trên màn hình không phải trò chơi, không phải phim Hàn, không phải Anime, không phải bất kỳ thứ gì có tính chất giải trí mà là một đống công thức toán loằng ngoằng! Hứa Ngôn dám thề với Viêm Thần rằng đống bùa chú kia cậu chẳng hiểu cái gì sất!
Lúc này, Hứa Ngôn mới nghe thấy cô bé đang lẩm bẩm:
- Không, không phải thế. Dùng hệ số chưa xác định thì không ra được. Vẫn phải dùng biến đổi Fourier mới được...
Hứa Ngôn toát mồ hôi hột. Cậu phải thừa nhận mình đã bị giật mình bởi Lộ Lăng, nhưng bình tĩnh ngẫm lại, một cô bé mười bốn tuổi làm sao hiểu được mấy thứ toán học cao cấp thế. Sau khi khó khăn trấn an tinh thần, Hứa Ngôn cười lạnh.
Mỗi lần dùng máy vi tính để chơi điện tử, cậu luôn cài đặt trò chơi ở dạng cửa sổ, đồng thời mở ra một giao diện tràn đầy tài liệu học tập. Nhờ vậy, khi ba mình đột ngột bước vào, Hứa Ngôn có thể dùng tốc độ cực nhanh thu nhỏ cửa sổ game và giữ lại giao diện học tập, giả vờ như mình đang nghiêm túc học hành.
- Hừ, thiếu nữ, em quá thơ ngây rồi. Nếu em đang đọc tài liệu của học sinh trung học thì may ra anh còn tin, nhưng mấy thứ như thiên thư thế này mà em hiểu được chắc? Ai mà tin được?
Nói rồi, Hứa Ngôn lập tức hành động.
Cậu giằng lấy con chuột trong tay cô bé rồi nhấn một cái, rời khỏi giao diện full screen, chỉ thấy...
- Trời đậu, không có cái khác?
Thứ duy nhất đang chạy trên chiếc máy tính này chính là website toàn thiên thư kia.
- Thiếu nữ, tay em nhanh lắm.
Hứa Ngôn nói rồi mở lịch sử trình duyệt, kéo một loạt xuống mà không thấy những website giải trí theo dự tính, chỉ thấy một dọc dài toàn ‘Bài tập Jimmy Dovich’.
Lúc này, cậu mới để ý thấy cạnh bàn phím có một quyển vở bài tập đang mở, trên vở đầy công thức toán. Thế này là thế nào? Nó đang đọc mấy thứ này thật à? Ít nhất đây cũng là toán bậc đại học mà!
Hứa Ngôn bó tay rồi.
Lộ Lăng cười lạnh, cô bé đứng lên, đối diện với Hứa Ngôn.
Cậu vô thức lùi lại một bước.
- Thế nào, kiểm tra xong chưa?
Con bé khoanh tay trước ngực. Theo lý thuyết thì đó sẽ là một tư thế khá nam tính, nhưng nó không hề tạo ra dấu hiệu kỳ quái nào trên người nó cả, ngược lại còn tạo thành cảm giác bí ẩn và vẻ kiêu ngạo.
- Em... em đang xem cái gì thế?
- Như anh thấy đấy, bài tập toán cao cấp. Nếu anh hỏi bài mà tôi vừa làm thì đó là bài về phương trình vi phân.
Mặc dù Lộ Lăng thấp hơn Hứa Ngôn nhiều, thế nhưng cậu đang cảm thấy mình bị cô bé nhìn từ trên cao xuống.
- Chuyện này...
- Phàm nhân ngu xuẩn, nếu mi lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta, ta sẽ bỏ qua sự mạo phạm của mi với ta khi nãy!
Nghe lời thoại tự kỷ của cô bé, mí mắt Hứa Ngôn giật giật. Cậu phản bác:
- Ai mạo phạm ai? Máy vi tính này là của anh!
- Nếu anh dùng để lập trình hay làm những chuyện ý nghĩa thì thôi, nhưng mà khi nãy tôi thấy lịch sử trình duyệt của anh rồi.
Lộ Lăng tỏ vẻ nuối tiếc:
- Ngoài web tiểu thuyết thì toàn web Anime. À, còn một số web có nội dung không lành mạnh lắm nữa. Anh cảm thấy nếu tôi nói với ba chuyện này thì ông ấy sẽ giao quyền sử dụng máy vi tính cho ai?
Hứa Ngôn nghiến răng:
- Đây là máy vi tính của anh, em tự tiện mang đi còn chưa tính, lại uy hiếp anh nữa. Em đừng quá đáng!
- Hì hì, anh mách đi xem nào!
Cô bé tinh nghịch lè lưỡi.
Hứa Ngôn bỗng nhận ra một việc còn đáng sợ hơn cả chuyện bị người ta nắm được nhược điểm: Vào giây phút Lộ Lăng làm ra biểu tình kia, cậu cảm thấy cô bé rất đáng yêu!
Đúng thế, rất đáng yêu, mẹ nó chứ.
- Được rồi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.
Hứa Ngôn thở dài rồi quay đi. Cậu đã cảm thấy tương lai của mình bi thảm cỡ nào, sẽ bị bao trùm trong mây đen thế nào rồi.
Ngay trước khi Hứa Ngôn ra khỏi phòng, Lộ Lăng còn nói với sau lưng cậu:
- Đúng rồi, quên không bảo anh, phòng này về sau không còn là thư phòng của anh nữa đâu.
- Anh biết rồi, là phòng ngủ của em.
- Đúng thế, cho nên những quyển sách trên giá này đều thuộc về tôi hết. Nhưng nể tình anh đã có công sưu tầm những quyển sách khá thú vị, tôi cho phép anh mượn đọc.
- Đùa à?
Hứa Ngôn quay lại, thái dương giật giật.
Nhưng Lộ Lăng lại cười hì hì đi đến cạnh giá sách, mở bộ Đế Quốc Ngân Hà dày cộp ra rồi rút một xấp truyện thật dày bên trong xuống.
Đúng, truyện 18+, Gekijo-ban Kan Colle, Misaka Mikoto, S ABer, Asuna, đủ các nữ thần mọi thời đại. Tất cả đều là bản màu.
- Mấy thứ này trả anh, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh. Cho nên giá sách này thuộc về tôi nhé. Còn vấn đề gì không, phàm nhân?
Lộ Lăng cười cực kỳ ngây thơ và ngọt ngào, thế nhưng trong mắt Hứa Ngôn thì đây chính là nụ cười của ma nữ!
Cậu nhìn đám tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, trinh thám, sách khoa học, bách khoa toàn thư, sử ký, Mặc Tử, Trang Tử, thần thoại Hy Lạp, thần thoại Bắc Âu, lịch sử thế giới cận đại... Đây toàn là sách kinh điển cậu cẩn thận sưu tầm mấy năm nay!
Sau đó, Hứa Ngôn lại nhìn truyện trong tay cô bé, dứt khoát... cầm lấy đám truyện.
Dù sao sách kinh điển có thể mượn, nhưng truyện 18+ mà bị nộp lên thì chắc chắn không còn đường về.
Hứa Ngôn ra khỏi phòng, phía sau lại vang lên tiếng gọi:
- Tự giác đóng cửa đi, phàm nhân.
Cậu quay lại lườm cô rồi quả quyết... đóng cửa.
Trong phòng, thiếu nữ vung nắm tay chúc mừng, dù không hề phát ra âm thanh nhưng nụ cười tươi rói kia hoàn toàn không thể giấu giếm được.