Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Liên tục bước qua hai cánh cửa, phá được hơn mười manh mối liên hoàn xong, cuối cùng Hứa Ngôn cũng đứng trước lối ra.
- Vậy nên hoa văn cuối cùng chỉ có thể là... Cái này!
Sau khi giải được ô vuông 9x9 phức tạp xong, Hứa Ngôn lùi về sau một bước, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như đã dự liệu được mọi việc trước từ lâu.
Trương Hân Di cười trộm:
- Không sai nữa chứ? Anh mất thời gian ở đây lâu lắm rồi đấy.
Hứa Ngôn liếc cô bé:
- Có mặt mũi nói anh à? Từ đầu đến cuối em có giúp gì đâu...
Chưa nói xong đã thấy thiếu nữ dùng hai tay nắm chặt góc áo cậu, lắc lắc rất đáng thương.
Hứa Ngôn nói:
- ... Được rồi, giả ngây thơ cũng coi như giúp đỡ.
Cánh cửa trước mặt hai người bỗng mở ra.
- Thấy chưa, anh nói có sai đâu? Gợi ý đều ở đó mà!
Hứa Ngôn dắt tay Trương Hân Di ra khỏi mật thất.
Cuối cùng cũng được rời khỏi hoàn cảnh giam cầm âm u kinh khủng kia, Trương Hân Di thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, không dễ dàng gì.
Cách đó không xa, một ông chú trung niên đang kinh ngạc đứng đó. Đây chính là ông chủ.
- Hai đứa ra ngoài rồi?
Ông nhìn đồng hồ:
- Mật thất đó thiết kế cho ba người, thời gian nửa tiếng. Vậy mà hai đứa mất có một giờ đã ra ngoài được rồi?
Hứa Ngôn nhún vai không nói gì.
Trương Hân Di cũng im lặng, thế nhưng cô bé lén nhìn sang nam sinh đứng cạnh mình, ánh nhìn có vẻ sùng bái.
Hứa Ngôn cảm thấy cô bé đang nhìn mình nên quay đầu nhìn lại. Trương Hân Di vội nhìn xuống để tránh ánh mắt cậu, Hứa Ngôn chỉ có thể thấy được khuôn mặt ửng đỏ của cô bé.
- Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta ăn trưa ở đâu?
Vừa né tránh ánh mắt cậu, cô bé vừa khéo léo chuyển chủ đề.
- Tùy em.
- Ừ, thế thì...
Đang nói thì chuông điện thoại reo lên, Trương Hân Di vội đi về phía tủ đựng đồ.
Mở tủ, lấy điện thoại trong cặp ra, cô bé nhấn nghe.
Sau khi cúp máy, Trương Hân Di quay lại nhìn Hứa Ngôn, nói:
- Chiều anh có rảnh không?
- Hôm nay anh rảnh cả ngày.
- Tốt quá! Tiền bối của câu lạc bộ gọi, bảo em là hôm nay phòng hoạt động trống nên hỏi em có muốn tới không. Vậy nên, Hứa Ngôn, anh... có muốn xem em múa nữa không?
- Đương nhiên rồi!
Sau khi đứng ngoài xem Trương Hân Di múa, Hứa Ngôn và Trương Hân Di ra khỏi trường đại học kia. Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi đèn đường sáng lên, nhắc nhở họ mau về nhà. Lúc này, lấy di động ra, Trương Hân Di mới thấy tất cả các cuộc gọi nhỡ đều đến từ ba mẹ cô.
Hứa Ngôn chỉ còn một lựa chọn là tiễn cô bé về tới cổng rồi lưu luyến tạm biệt.
Cho tới khi cậu về đến nhà đã là hơn tám giờ tối.
Cửa không khóa trái nghĩa là trong nhà có người. Nhưng sau khi Hứa Ngôn vào nhà, cậu thấy tất cả các phòng đều tắt đèn, căn nhà yên tĩnh như không có người vậy.
Hứa Ngôn đi quanh nhà một lượt, thấy phòng khách, phòng bếp, phòng ba mẹ đều không có ai, duy chỉ có phòng của Lộ Lăng là đang đóng cửa.
Cậu gõ cửa phòng, hỏi:
- Em ở nhà một mình à?
- Ba mẹ có việc ra ngoài rồi.
Lộ Lăng nói rất nhỏ, lại cách cửa phòng nên càng khó nghe, tuy nhiên như vậy cũng đủ để Hứa Ngôn nghe rõ rồi.
Vậy là Hứa Ngôn không nói thêm gì nữa, cậu vội chạy về phòng, bật máy tính lên. Trên đường về, cậu nhận được tin nhắn của Trương Hân Di, biết rằng video của cô đã được đăng lên Bilibili rồi.
Hứa Ngôn mau chóng tìm được video mới ra lò kia, vì mới đăng lên nên bên dưới chưa có bình luận. Vậy là trước khi xem video, Hứa Ngôn vội vàng cướp sofa cho bình luận đầu tiên:
"Các người cút cả đi, đây là bạn gái ông! Không đùa đâu, nghiêm túc đấy!"
Sau đó, Hứa Ngôn mở video, định thưởng thức thêm lần nữa.
Khi video bắt đầu, cậu để ý thấy đã có người bình luận.
"Em gái ơi gả cho anh đi!"
"Chủ thớt ở thành phố nào? Xe đạp của anh đây đã bơm căng hơi rồi đấy!"
"Cô em gái này, tôi muốn!"
"Tạm dừng thành công rồi, pantsu màu trắng!"
"Lầu trên ê, cái ông thấy là quần bảo vệ"
"Vì sao dạo này ai cũng mặc quần bảo vệ? Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu?
"Các ông đang xem vợ tôi múa đấy à?"
"Vợ, đừng múa nữa, mau về nhà với anh đi!"
Xem hết đống bình luận, Hứa Ngôn mỉm cười giễu cợt:
- Ha ha, những tên hèn có gan nói không có gan làm! Trạch nam ngu xuẩn!
Tuy trước kia Hứa Ngôn cũng là thành viên trong đám bình luận này, cũng giống các trạch nam khác, đi bày tỏ hứng thú của mình với 2D, không thích các em gái 3D, nhưng chờ tới khi có bạn gái rồi, tất nhiên là... mau chóng phản đội ngũ thôi.
Sau khi hết video, Hứa Ngôn vào nhà vệ sinh, chờ tới lúc cậu trở lại ngồi trước máy vi tính, kéo xuống dưới video thì thấy khu bình luận đã rất đông vui rồi.
Bình luận đầu của Hứa Ngôn bây giờ đang đứng top.
"Tiên sinh ơi, búp bê bơm hơi ngài đặt hàng đã đến nơi rồi."
"Muốn có bạn gái đến phát điên à?"
"Like cho lầu trên. Thế giới này tàn khốc đến cỡ nào, người sáng suốt như tôi đã sớm nhìn thấu rồi. Khỏi nói nhiều, tôi đã tải hết video rồi đấy."
"Tay lái lụa, cho đi cùng với"
"Tích! Thẻ học sinh."
"Tích! Thẻ người cao tuổi."
"Vừa khai giảng đã xuất phát à? Không sợ lật xe à?"
"Nhìn ánh mắt chính trực của tôi đi! Đừng nói gì cả, lên xe!"
Hứa Ngôn đang đọc bình luận vui vẻ thì bỗng nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng gì đó vang lên. Một tiếng "rầm" rất vang, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Cậu đứng lên, ra khỏi phòng, sau đó thì hoảng sợ.
Lộ Lăng mặc đồ ngủ, nằm rạp trên đất, hình như ngã ngất xỉu rồi!
Hứa Ngôn vội chạy tới định đỡ cô bé dậy nhưng cô bé đã hoàn toàn bất tỉnh, hệt như say rượu vậy. Thấy không thể đỡ được, Hứa Ngôn chuyển sang bế, một tay cậu đỡ vai Lộ Lăng, một tay đỡ dưới đầu gối, bế cô bé lên.
- Thả ta xuống, phàm nhân!
Dù miệng nói vậy nhưng Lộ Lăng lúc này hoàn toàn không có sức chống cự.
Hứa Ngôn bế thiếu nữ vào phòng ngủ rồi đặt cô bé lên giường. Sau đó, cậu hỏi:
- Này, rốt cuộc là em làm sao thế?
- Đau bụng.
Lộ Lăng thều thào như động vật nhỏ đang sinh bệnh vậy.
Hứa Ngôn nhíu mày:
- Sao lại đau bụng?
- Đau thì đau thôi, lấy đâu ra lắm nguyên nhân vậy. Nếu… nếu mọi chuyện trên thế gian mi đều có thể khám phá ra thì mi là thần rồi còn gì?
Lộ Lăng mơ màng lẩm bẩm, khóe miệng còn dính kem.
Từ từ, kem?
Hứa Ngôn khẽ chạm lên khóe miệng cô bé, thứ này có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ cơ thể rất nhiều.
- Em... đau bụng do ăn kem đúng không? Thành thật khai báo đi, em ăn bao nhiêu cái rồi hả?