Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 47: Luận về việc đóa hoa của tổ quốc bị hủy hoại




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Sau khi ăn trưa, Hứa Ngôn và Trương Hân Di cùng nhau về lớp.

Trong phòng học đã có khá đông học sinh, có người đang tranh thủ những phút cuối cùng của giờ nghỉ trưa để chợp mắt, có người thì đang thì thầm với bạn, đương nhiên cũng có người cúi mặt chơi điện thoại.

Như Thái Khang chẳng hạn.

Điều này làm Hứa Ngôn thấy ngạc nhiên, dù sao cũng là học sinh mẫu mực, Thái Khang nếu không ngủ trưa thì chắc chắn là ngồi học từ mới, chưa bao giờ thấy cậu ta chơi di động hăng say như thế cả.

Vậy là Hứa Ngôn bước ra sau cậu ta, lén nhìn thoáng qua nhưng vừa thấy thứ trong màn hình thì cậu đã giật bắn người, kêu lên.

Thái Khang đeo tai nghe, trán kề xuống mặt bàn, hai tay cầm điện thoại. Sau khi thấy rõ hình trên di động, Hứa Ngôn kinh hãi nói:

- Đậu má, đây là White Album 2 mà?

Thái Khang đeo tai nghe nên không biết gì, vẫn tiếp tục chơi.

Hứa Ngôn vỗ vai cậu ta, chờ tới lúc Thái Khang ngẩng lên, tháo một bên tai nghe xuống, cậu mới nói:

- Mày chơi Galgame từ bao giờ đấy?

- Galgame á?

Thái Khang ngẩn ra.

Hứa Ngôn chỉ vào di động:

- Là cái mày đang chơi đấy, trò chơi về gái đẹp đấy.

- À, đây là di động của Lưa Tử Hằng mà. Nó đề cử trò chơi cho tao, chơi thử thấy cũng được.

Thái Khang đặt điện thoại xuống rồi sờ bụng:

- Hơi đói rồi, đi ăn cơm thôi.

Hứa Ngôn:

- Mày... chưa ăn cơm à?

Thái Khang ngây thơ gật đầu.

- Tốt nhất là nhanh lên, sắp vào học rồi kia kìa. Mày nhìn đi, bọn tao ăn xong hết rồi.

Thái Khang hoảng quá, cậu vội vàng đứng lên, nhưng trước khi xuống canteen, cậu vẫn do dự mấy giây rồi cầm điện thoại và tai nghe theo.

Hứa Ngôn thở dài nhìn về phía Lưu Tử Hằng.

Thằng này đang ngủ.

Hứa Ngôn đi tới, đấm một cái lên bàn Lưu Tử Hằng để đánh thức cậu ta.

- Thầy, em không ngủ... Đậu, Hứa Ngôn à? Mày cố ý làm tao sợ!

Hứa Ngôn lắc đầu:

- Có phải mày đề cử cho Thái Khang thứ không phù hợp với thiếu nhi không hả?

- Không phù hợp với thiếu nhi à?

Lưu Tử Hằng gãi đầu:

- Tao thấy White Album coi như là loại tình yêu thuần khiết thôi, ít ra nhẹ nhàng hơn Euphoria rồi.

- Mặc xác nó thuộc loại gì, sao mày có thể đề cử 2D cho thằng bé vừa thất tình hả? Thế chẳng phải là mày đang đẩy người ta vào hố trạch à?

Lưu Tử Hằng thản nhiên đáp:

- Không sao, chỉ cần nó vào giới trạch này thì sẽ không bao giờ thất tình nữa.

Hứa Ngôn phun tào:

- Vì sẽ không bao giờ yêu con gái đời thực nữa đúng không?

Buổi chiều của Hứa Ngôn trôi qua rất nhẹ nhàng.

Những nội dung mà giáo viên giảng, cậu đã học qua cả, lại còn có bạn gái ngồi ngay cạnh, tình trạng này quả là có khả năng làm mù mắt người nhìn, ví dụ như Thái Khang ngồi sau.

Thái Khang là học sinh gương mẫu, là bé ngoan luôn nghe lời giáo viên và người lớn, vậy nên chuyện chơi game trong giờ là chuyện không bao giờ xảy ra. Bởi vậy, bạn Thái Khang luôn chăm chỉ nghe giảng đã bị Hứa Ngôn và Trương Hân Di khoe ân ái đến tận chiều.

Nhưng theo thời gian trôi, lực sát thương của hành vi khoe ân ái đến từ cặp đôi bàn trên đã ngày càng nhỏ với cậu ta. Một là vì nhìn nhiều thành quen, hai là vì mỗi khi nghỉ giữa giờ, Thái Khang sẽ lập tức lấy di động ra, dùng em gái 2D ngọt ngào chữa trị những tổn thương trong tâm hồn mình.

Đương nhiên, là một người chơi dày dạn kinh nghiệm của White Album 2, Hứa Ngôn rất mong chờ cảm xúc của Thái Khang khi chơi đến kết cục game.

Cho tới khi chuông hết tiết cuối vang lên, mọi người nhao nhao chuẩn bị sách vở đi về, Hứa Ngôn nhìn xuống, vẫn thấy Thái Khang cúi đầu chơi game.

Lưu Tử Hằng đi tới, nói với cậu ta:

- Tao về đây, trả điện thoại cho tao đê.

Thái Khang vội vàng lướt cốt truyện, trả lời mà chẳng thèm ngẩng lên:

- Chờ tao một tí! Xong ngay đây!

Hứa Ngôn nhìn Lưu Tử Hằng, hỏi:

- Chiều nay mày không nghịch di động à?

- Đúng, thằng ranh này chiếm đoạt điện thoại của tao rồi.

Mặt Lưu Tử Hằng tràn đầy vẻ hối hận.

Cuối cùng, Thái Khang cũng tháo tai nghe, trả di động cho Lưu Tử Hằng, thậm chí cậu còn thuận miệng hỏi thêm:

- Mai tao lại mượn di động của mày được không?

Thằng bạn lắc đầu lia lịa:

- Không được, một lúc của mày là nguyên một ngày luôn rồi!

Lúc này, Thái Khang ngồi còn Lưu Tử Hằng đứng cạnh, góc nhìn của Thái Khang với tên kia chính là góc ngẩng đầu 45 độ, đáng sợ hơn nữa là Thái Khang hơi bĩu môi, tỏ vẻ làm nũng!

Lưu Tử Hằng không chịu nổi, cậu ta giằng lấy điện thoại, xoay người nôn khan một lúc lâu.

Mãi mới bình tĩnh trở lại được, Lưu Tử Hằng mới sợ hãi nói:

- Thế này đi, Thái Khang, mai tao mang điện thoại cũ của tao cho mày dùng. Tối nay tao sẽ lưu hết game trong máy tính của tao vào điện thoại cho mày.

Thái Khang vội nói:

- Từ từ! Thế tối nay tao biết làm gì?

- Tối nay... Học cho ngoan đi! Mày là học sinh gương mẫu cơ mà?

- Không được! Thế này đi, tối nay tao bảo bố mẹ một câu là về muộn. Tao sang nhà mày trước để lấy di động cũ của mày...

- Mày muốn sang nhà tao á? Yamete! Đừng mà!

Lưu Tử Hằng tuyệt vọng như diễn viên quần chúng sắp phải nhận cơm hộp vậy.

- Sao không được? Bố mẹ mày quản lý mày rất lỏng mà?

- Tao...

Nhận ra mình không còn lý do gì để cự tuyệt, Lưu Tử Hằng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hứa Ngôn đang đứng xem.

Hứa Ngôn cầm tay Trương Hân Di lên ngay lập tức:

- Đi, chúng ta tránh xa bọn biến thái này ra!

Hứa Ngôn vô cùng tự hào về sự nhanh trí của mình.

Đưa em gái về nhà là nhiệm vụ hằng ngày phải làm do bố giao cho, đưa bạn gái về nhà là nhiệm vụ mới tăng thêm, vậy phải làm thế nào để toàn vẹn đôi bên?

Cách làm của Hứa Ngôn là mình và bạn gái sẽ đưa em về nhà, sau đó cậu tiễn bạn gái về rồi đi về một mình.

Kể từ đó, dù phải đi bộ nhiều hơn nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là thời gian ở bên cạnh bạn gái cũng nhiều hơn. Đối với thiếu nam thiếu nữ vừa mới yêu đương nồng thắm thì họ chẳng bao giờ chê thời gian bên nhau là dài cả.

Nhưng khi Hứa Ngôn đang một mình đi về thì nhận được điện thoại của Lưu Tử Hằng. Cậu nghe được một chuyện rất đáng sợ.

- Hứa Ngôn, Thái Khang vừa về rồi. Tao đưa di động cũ cho nó, có game mô phỏng với Galgame tao lưu trữ đã lâu.

Chẳng biết tại sao mà giọng Lưu Tử Hằng rất hoảng hốt.

- Ừ, thế thì sao?

Những lời tiếp theo của Lưu Tử Hằng khiến Hứa Ngôn giật mình gào lên.

- Sau đó, nó không chơi White Album nữa, hình như là chê không đủ kích thích. Nó lật đống game tao lưu trữ ra, lấy...

Lưu Tử Hằng nuốt nước bọt một cái rồi mới nói tiếp:

- Josou Sanmyaku.

- Josou Sanmyaku? Mẹ nó, mày đang đùa tao à?

Lưu Tử Hằng có vẻ suy sụp:

- Tao làm gì còn tâm trạng mà đùa mày hả anh giai? Tao, tao cảm thấy đại sự không ổn rồi! Thái Khang đến nhà tao, biết địa chỉ nhà tao rồi!

Hứa Ngôn càng suy sụp hơn:

- Thôi đi! Mày hệt như Shin bút chì ấy! Nhưng mà tao, tao ngồi trước mặt nó... Mẹ ơi, thế giới này nguy hiểm quá!