Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Nghe cô nói thế Hứa Ngôn không khỏi kinh ngạc. Còn Trương Hân Di lại càng cười tươi hơn.
- Đương nhiên là…
Sau khi hồi thần Hứa Ngôn cũng cười đáp:
- Thích Light Novel chứ gì nữa.
- Cậu thích Light Novel á? Tớ không tin.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Tớ xem cậu làm bài Ngữ văn rồi, chẳng thấy được thấm nhuần gì từ Light Novel cả. Rồi cả lúc nói chuyện nữa, cậu đâu có giống người mê Light Novel tẹo nào đâu…
- Khụ khụ khụ…
Hứa Ngôn ho khan, cậu nói:
- Này này, mong là bạn Hân Di hiểu rõ mình không phải loại người ưa khoe khoang sở thích cá nhân đâu. Mà không, phải nói là không muốn người khác biết rõ sở thích cá nhân của mình thì đúng hơn. Thế nên xin bạn đừng nói cho ai biết mình là fan của Light Novel đấy nhé.
Thấy Hứa Ngôn bắt đầu dùng giọng điệu nói chuyện khác lúc thường, mắt Trương Hân Di bỗng sáng rực lên. Nói về Light Novel cô chẳng đọc được mấy quyển nhưng thế giới 2D cô lại rất quen thuộc.
Không cần nghĩ nhiều, cô đáp ngay lập tức:
- Ngôn quân… thì ra bạn cũng là đồng đạo ư? Đúng là duyên phận bất ngờ mà.
Một trong những điều kiện tiên quyết để nhận là fan của Light Novel ấy là phải thêm “Quân” vào sau tên nam giới. Những lời tiếp theo của Hứa Ngôn lại càng khẳng định những tích lũy sâu sắc của cậu trong giới otaku.
- Cho dù mình không dám lớn tiếng nói câu “Tôi thích Light Novel” nhưng bạn Hân Di đây cũng có thể chấp nhận mình là đồng đạo được sao?
Dứt lời Hứa Ngôn không cẩn thận khiến mình bị sặc, không kìm được húng hắng ho mấy tiếng.
- Không đâu mà~ Như Ngôn quân dù không được người đời chấp nhận nhưng vẫn kiên trì sở thích mới là tồn tại khiến thế gian lạnh như băng này trở nên ấm áp như xuân về hoa nở ấy chứ!
Hứa Ngôn không kịn được cảm thán:
- Câu dài như thế… cậu đúng là chuyên nghiệp thật!
- Không tiếp tục à?
- Cũng được, nhưng tớ không tiếp nổi nữa rồi.
- Thế à… Vậy xem ra tớ phải tung vũ khí mạnh nhất ra rồi.
Trương Hân Di giơ tay vén tóc mai, rất nhập tâm nói một câu mà bất kể là ai yêu mến thế giới 2D cũng đều quen thuộc:
- Ừm, Ngôn quân muốn trở thành người thế nào?
- Phốc ha ha ha… Khụ khụ khụ…
Hứa Ngôn vất vả lắm mới ngừng cười được:
- Xin lỗi nhé, nhưng tớ buồn cười quá.
- Không sao mà, dù Ngôn quân bỗng dưng cười như thế đúng là khiến người ta ngại chết đi được…
Hứa Ngôn ngẩng đầu suy nghĩ, lát sau thốt lên một câu:
- Mà này, không biết gần đây vì sao bạn Hân Di lại để ý đến mình nhiều thế? Chuyện này mình vẫn luôn thắc mắc mãi đấy.
Nụ cười của Trương Hân Di bỗng chốc cứng đờ, Thiếu nữ chăm chú nhìn cậu, hồi lâu sau mới nói:
- Nếu mình bảo mình đã để ý Ngôn quân từ lần đầu nhìn thấy bạn chắc chắn Ngôn quân sẽ cho là mình nói dối. Nhưng với mình thì đó chính là sự thật. Có lẽ vì ở Ngôn quân toát ra cảm giác đồng loại nên mình mới để ý bạn. Mà bạn có nhớ hồi bắt đầu học kỳ mới giáo viên có phân lại chỗ ngồi không? Lúc được phân ngồi cùng Ngôn quân mình đã có cảm giác rất tò mò, rất muốn biết “cậu trai này thật ra là người thế nào” đấy.
Không biết đàn chị kia đã ra ngoài từ lúc nào, còn quan tâm mà đóng cửa lại giúp họ nữa. Trong phòng quay rộng rãi chỉ còn lại có một đôi thiếu nam thiếu nữ đứng đối diện nhau.
Dưới ánh đèn sáng ngời Hứa Ngôn lẳng lặng nghe thiếu nữ bày tỏ tấm lòng – dù cách thổ lộ này có điểm lạ lùng, khiến cậu cứ có cảm giác như mình vừa mới bất cẩn xuyên không vào thế giới 2D vậy…
- Từ đầu chỉ là tò mò rồi sau này dần tiếp xúc nhiều hơn mình mới phát hiện ra thật khó để hiểu rõ cậu bạn học này, dù Ngôn quân ngồi cách xa mình chẳng đến một gang tay. Quan hệ của chúng mình chỉ giới hạn trong chuyện mượn nhau đồ dùng học tập, rồi sau đó Ngôn quân có tiến thêm một bước là mượn sách bài tập của mình để chép nhưng mình vẫn thấy rất khó để có thể hiểu được Ngôn quân. Nói bạn là học sinh hư ư? Không, rõ ràng bạn rất thích đọc sách. Là học sinh ngoan ư? Càng không, bạn không hề nghiêm túc học tập. Thế nhưng bất kể ra sao mình lại phát hiện ra trên người Ngôn quân toát lên thứ cảm giác rất độc đáo, giống như không cần biết là chuyện lớn thế nào thì trong mắt bạn cũng chỉ là vài lời trào phúng, mỉa mai, giễu nhại mà thôi. Trong thế giới của Ngôn quân dường như không có điều gì có thể làm khó bạn được.
Hứa Ngôn không nói lời nào. Vừa nghe thiếu nữ đối diện nói cậu vừa chú ý tới hàng mi đang rung lên của cô – lông mi dài thế chắc chắn là mi giả đúng không?
Không, không chỉ có lông mi giả mà lớp makeup trên mặt cô cũng rất đậm. Nghe nói khi quay phim thì bất kể là trang điểm đậm tới đâu cũng sẽ trông như không hề trang điểm vậy.
Thế nhưng dưới con mắt đánh giá của Hứa Ngôn thì khuôn mặt này dù có trang điểm rất đậm nhưng lạ là vẫn toát lên vẻ thanh thuần khó tả.
Bởi cô vốn là một thiếu nữ mười bảy tuổi thôi. Có thể nói đây là độ tuổi đẹp nhất trong đời một cô gái nhỉ?
Thiếu nữ vẫn đang tiếp tục…
- Áp lực học hành ở cấp ba thật sự rất lớn, thế nên có thể ở bên Ngôn quân gần như thế trở thành một chuyện cực kỳ vui vẻ với mình. Gì mà bài tập, học hành, đến lớp, kỳ thi… dần dần liền trở thành chỉ cần có Ngôn quân bên cạnh, dùng cái nhìn hài hước đánh giá mọi thứ sẽ khiến mình có cảm giác được giải thoát khỏi mớ bòng bong đó, thoải mái hít thở không khí tươi mới từ thế giới bên ngoài. Đôi khi mình thật sự rất muốn trộm lấy đi cảm giác thoải mái từ trên người Ngôn quân mang về cất giấu!
Nói xong thiếu nữ dừng lại thở dốc. Nói cả đoạn với nhiều câu dài như thế làm cô có cảm giác thở không ra hơi nữa.
Hứa Ngôn gãi đầu, ngượng ngùng đối diện với ánh mắt của cô, bảo:
- Thật ra loại tiểu thuyết mà tớ thích nhất không phải Light Novel mà là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cơ. Nhưng… ít nhất tại giây phút này tớ có thể chắc chắn rằng, cô gái mà tớ thích, chính là cậu.
Người ta đã nói nhiều thế mà còn không dám chắc chắn thì… Dù thế nào Hứa Ngôn cũng không phải loại đàn ông con trai vô dụng đó.
- Ngôn quân… thì ra cũng thích mình sao?
Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ. Trong mắt cô phòng quay đơn sơ này như đang nở đầy hoa hồng, tràn ngập cảm giác xuân về muôn hoa đua nở, khiến cô như muốn say trong đó.
Thấy má Trương Hân Di chậm rãi đỏ lên, lại nhìn niềm vui sướng không hề che giấu trong mắt cô, Hứa Ngôn đã sáng tỏ.
Cái gọi là mối tình đầu có lẽ đã đến rồi.
Chỉ có điều đến tận lúc này nghi thức còn chưa kết thúc.
Hứa Ngôn hỏi:
- Thế nên, câu trả lời bạn Hân Di là sao?
- だぃすき!
Cậu nhướng mày.
- Sao, nghe không hiểu à?
Hứa Ngôn thản nhiên đáp lại:
- Với một thanh nhiên chơi Galgame lâu năm mà nói thì không khó để hiểu câu này. Nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể thành thực xác nhận cảm giác của mình.
Thiếu nữ nghiêng đầu, nói:
- Okay… I like you.
- …Có thể nói bằng tiếng Trung không?
- Không ~ được ~ nha ~
Thiếu nữ quơ một ngón tay trước mắt cậu:
- Tớ nói nhiều thế mà cậu chỉ nói đúng một câu thích thôi. Nếu cả câu này tớ cũng nói ra nữa thì chẳng phải là chịu thiệt rồi sao?
- Một câu “thích” của cậu cứ nợ như vậy à?
- Đúng thế, đợi lúc nào có tâm trạng tớ sẽ nói cho cậu nghe.
Thiếu nữ nở nụ cười tinh nghịch.