Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ngoài trời lạnh hơn trong nhà rất nhiều, thế nhưng Lộ Lăng lại thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng thả lỏng hơn.
Hứa Ngôn nhìn cô bé chằm chằm rồi hỏi thẳng:
- Lúc trước em sống nhờ ở nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Lộ Lăng không đáp, cô bé chỉ nghiêng mặt sang một bên:
Thấy vậy, Hứa Ngôn chỉ đành đổi giọng:
- Nữ thần đại nhân, tôi hy vọng có thể tìm hiểu được chuyện quá khứ của ngài. Nếu không làm sao tôi có thể sánh vai bên ngài được?
- Không cần nói nhiều, chỉ là một tên phàm nhân ti tiện thôi, không tạo thành bất cứ uy hiếp nào với Chân Thần hết.
Giọng Lộ Lăng rất bình tĩnh:
- Anh nghe về hiệu ứng đá mèo chưa?
- Là sao?
- Khi trước, bản thần đã có ý định tìm ra một nguyên nhân hợp lý cho những tao ngộ của mình. Sau đó, ta đã tìm được một thứ gọi là hiệu ứng đá mèo. Ví dụ thế này: Một tổng giám đốc lái xe phạm luật nên bị cảnh sát giao thông phạt, cũng vì thế mà làm lỡ một buổi họp quan trọng, sau đó ông ta trút giận vào thư ký của mình; thư ký vô duyên vô cớ bị mắng cũng nổi giận, liền trút giận vào bảo vệ; bảo vệ tức giận, về nhà trút giận vào con trai; con trai của bảo vệ cũng tức giận, vậy là nó đá con mèo nhà mình thật mạnh. Kết luận của bản thần chính là trước khi thần thức thức tỉnh, ta chính là con mèo kia. Hành vi của Mạc An Phong hoàn toàn có thể lý giải bằng hiệu ứng đó, đây chính là thói hư tật xấu điển hình của phàm nhân.
Lộ Lăng nhìn thẳng vào Hứa Ngôn, thản nhiên nói.
Hứa Ngôn giơ tay lên, sau vài giây do dự, cậu vẫn đặt tay mình lên trán thiếu nữ, nhẹ nhàng xoa mấy lần rồi an ủi:
- Mặc kệ khi trước ra sao, bây giờ tốt cả rồi.
- Đúng vậy, thần thức của bản thần đã thức tỉnh rồi.
Lộ Lăng rụt cổ trốn bàn tay của Hứa Ngôn:
- Điều này có nghĩa là bản thần đã không còn trong thời kỳ thơ ấu yếu ớt nữa. Sẽ có một ngày dù là người nhà họ Mạc hay những bạn học cấp hai kia, tất cả đều phải ngưỡng mộ ta.
- Phải, nữ thần đại nhân.
Hứa Ngôn vừa cười vừa nói, cậu dùng tay dụi mắt để lau đi hơi nước đã dâng lên bên trong.
- Mi biết là tốt rồi.
Hứa Ngôn nhìn thiếu nữ đang cười ngoác miệng, cậu hỏi:
- Nhưng mà tên phàm nhân lớn mật kia đã cả gan làm những gì? Hắn nói hắn từng thử...
- Tâm tư xấu xa của phàm nhân các ngươi ta hiểu rõ. Mạc An Phong luôn coi ta là con mèo để trút giận, nhưng vào năm ta học lớp sáu, có một buổi tối, khi ta ngủ trên salon...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Lúc em ở nhà họ thì ngủ trên salon à?
- Ừ.
- Tám năm đều thế?
- Phải.
Hứa Ngôn nghiến răng:
- Được rồi, sau đó thì sao? Tối hôm đó xảy ra chuyện gì?
- Anh ta lén lút như trộm chạy tới trước salon rồi đột ngột bịt chặt miệng ta. Ta nói rồi đấy, tâm tư xấu xa của phàm nhân ta hiểu lâu rồi, ta lập tức đá trúng...
Thiếu nữ liếc xuống dưới:
- Hẳn là mi hiểu ha?
- Đương nhiên rồi, làm tốt lắm.
Hứa Ngôn bật ngón cái.
- Sau đó, ta bảo mẹ ra ngoài thuê nhà. Lúc ấy mẹ được tăng lương nên có thể gánh được tiền thuê, thế là mẹ đồng ý.
Hứa Ngôn nhận ra một điểm kỳ lạ:
- Từ từ, chuyện lớn như vậy mà em không kể với mẹ à?
- Mẹ cũng chỉ là phàm nhân yếu đuối thôi, không cần kể. Dù chưa khôi phục thần lực hoàn toàn nhưng bản thần có thể xử lý tất cả những chuyện đó một mình rồi!
Thiếu nữ kiêu ngạo vênh mặt lên.
Mùa đông chưa kết thúc, hôm nay còn là một ngày nhiều mây, chính vì vậy mà mặt Lộ Lăng đỏ lên vì lạnh, thế nhưng dáng vẻ kiêu ngạo đứng trong gió của cô bé quả thật giống như một nữ thần đến từ đỉnh Olympus, hào quang tỏa ra lấp lánh tới mức khiến người ta khó mà nhìn thẳng nổi.
Lịch trình của hôm nay là ăn trưa ở nhà dì, hai gia đình sẽ cùng nhau làm sủi cảo.
Bốn người lớn đã đủ khiến căn bếp chật ních, chính vì vậy Lộ Lăng, Hứa Ngôn và Mạc An Phong đều ngồi chờ trong phòng khách.
Hứa Ngôn nói chuyện phiếm với Lộ Lăng, Mạc An Phong ngồi một mình trên chiếc ghế khác, trong mắt anh ta đảo lung tung, chẳng biết đang nghĩ gì.
Bỗng dưng như nghĩ ra gì đó, Mạc An Phong chạy vào phòng ngủ của bố mẹ mình, sau vài phút, anh ta lại vọt vào bếp.
Hứa Ngôn thấy vậy thì hỏi:
- Tên đó muốn làm gì vậy?
Lộ Lăng cười nhạo:
- Phàm nhân tự cho mình là kẻ thông minh mà thôi. Đợi chút nữa rồi mi sẽ được mở mang kiến thức, biết thế nào là chênh lệch giữa Chân Thần và phàm nhân. Thật ra, chỉ cần bố mẹ tên đó ở đây thì anh ta sẽ không dám ra tay đâu, anh ta chẳng làm được cái gì ra hồn hết!
Đã biết vậy mà sao lúc nãy còn hoảng sợ thế? Đương nhiên Hứa Ngôn chỉ dám nghĩ thầm vậy thôi chứ chẳng dám bóc mẽ Lộ Lăng, nếu không chắc chắn nữ thần sẽ nổi giận.
Một lúc sau, Mạc An Phong bưng một đĩa sủi cảo ra, anh ta đặt nó xuống bàn cơm rồi cười nói với hai anh em đang ngồi trên salon:
- Đĩa sủi cảo đầu tiên đã xong rồi, hai người nếm thử trước đi.
Hứa Ngôn mỉa:
- Cười giả quá, hành động còn rất rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng là đĩa sủi cảo có vấn đề. Hơn nữa sao tên này không nhét luôn sủi cảo vào miệng chúng ta ấy? Xác suất thành công của cách đó cao hơn đấy.
Lộ Lăng nói nhỏ:
- Nên mới nói với mi đây chỉ là tên phàm nhân tự nghĩ mình thông minh thôi.
Hứa Ngôn nói:
- Làm ơn đừng sỉ nhục phàm nhân được không?
Thấy Hứa Ngôn và Lộ Lăng mãi không chịu động, Mạc An Phong sốt ruột giục:
- Hai người có ăn hay không hả?
- Kỵ sĩ của bản thần, mi chịu trách nhiệm ngăn chặn anh ta.
Lộ Lăng giao nhiệm vụ cho Hứa Ngôn.
Cậu đứng dậy, đi tới trước mặt Mạc An Phong rồi dùng một tay kéo tên sinh viên cao hơn mình nửa cái đầu về phía phòng ngủ.
Mạc An Phong la ầm lên:
- Mày định làm gì?
- Bình tĩnh, bình tĩnh, nói chuyện phiếm thôi mà. Khi nãy chúng ta có chút hiểu lầm, tôi nghĩ là nên làm sáng tỏ mọi chuyện thì hơn.
Hứa Ngôn vừa nói vừa kéo Mạc An Phong vào phòng ngủ.
Mấy phút sau, dì gọi to:
- Hai thằng nhóc chạy đâu rồi?
Lộ Lăng cũng gọi:
- Mọi người ra ăn sủi cảo đi!
Vậy là Hứa Ngôn lại kéo Mạc An Phong ra ngoài.
Ngoại trừ hai người bọn họ ra, tất cả những người khác đã bắt đầu động đũa. Bên cạnh bàn ăn chỉ còn hai chỗ trống.
Mạc An Phong nhận ra ngay cả Lộ Lăng cũng đã bắt đầu ăn, thế nhưng đĩa sủi cảo trước mặt cô bé không phải đĩa mà anh ta bưng ra.
Hứa Ngôn ấn Mạc An Phòng ngồi xuống rồi cậu ngồi xuống vị trí cạnh Lộ Lăng.
Mạc An Phong cúi đầu nhìn, nhận ra đĩa sủi cảo trước mặt chính là đĩa khi nãy mình bưng ra.
Cảm thấy không ổn, anh ta vội buông đũa, lúng túng một lát mới nói:
- Con muốn đổi đĩa.
Dượng lườm một cái khiến Mạc An Phong hoảng sợ:
- Thằng ranh này còn muốn gì nữa? Ăn mau!
Dì cũng lên tiếng:
- Lúc nãy con kêu đói cơ mà? Đĩa này là tự con bưng ra đấy!
Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ đành ăn.
Không khí bữa ăn rất hòa hợp, bốn người lớn cười đùa không ngừng, thế nhưng ba đứa trẻ đều có vẻ kỳ lạ.
Lộ Lăng và Hứa Ngôn thỉnh thoảng nhìn nhau, cười trộm.
Mạc An Phong vừa ăn vừa nghiến răng, được một lúc, sắc mặt anh ta tái đi.
Đột nhiên, Mạc An Phong kêu lên:
- Con muốn đi vệ sinh!
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy anh ta ôm bụng lao thẳng về phía nhà vệ sinh, sập cửa lại. Không đến ba giây sau, nhà vệ sinh vang lên bản hòa âm của một hỗn hợp nào đó rơi vào trong nước, kèm vào đó là tiếng hét thảm của Mạc An Phong.
Sắc mặt dì và dượng rất khó coi.
Hứa Ngôn che miệng, nói thầm với thiếu nữ ngồi cạnh:
- Xem ra cơn ác mộng của tên trẻ trâu mới bắt đầu thôi.
- Hì hì.
Lộ Lăng cười rộ lên, đương nhiên cô bé vẫn nhớ dùng tay che miệng.